Tiểu Tịnh Trần có tài năng về vũ lực trời cho mà không ai có thể sánh bằng, nhìn như chỉ nhẹ nhàng vặn một cái, nhưng thực ra là bẻ các đốt ngón tay hơi trật khớp ra một chút mà thôi, căn bản là không thể tổn thương đến xương cốt. Từ nhỏ tới lớn, trò chơi bẻ ngón tay kiểu như thế này, cô bé không biết đã chơi với người ngứa ngáy tự tìm ngược như Đại Sơn không biết bao nhiêu lần rồi. Kết quả là kỹ thuật bẻ ngón tay của cô bé ngày càng tốt, sức chịu đau của Đại Sơn lại càng ngày càng kém đi.
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng quét mắt nhìn Đại Sơn, xoa đầu khen ngợi Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần mặt mày cong thành hình trăng non.
Sống cùng nhau mười năm, cho dù là Đại Sơn hay là Bạch Hi Cảnh đều đã quen với lối tư duy bạo lực của Tiểu Tịnh Trần. Từ nhỏ cô bé đã không giỏi về ăn nói, bình thường, chỉ cần không nói ra được thì cô bé đều thích trực tiếp động thủ. Hơn nữa giữ vững nguyên tắc “Ngã Phật từ bi”, cô bé chỉ chút giận một chút, dường như sẽ không làm để lại vết thương lâu dài cho người khác. Đương nhiên, trừ đại sư Duyên Sân bị chỉnh đến bại liệt ra!
Kiểu “từ bi” này Bạch Hi Cảnh hiểu, Đại Sơn hiểu, Tiểu Sơn hiểu, thậm chí Màn Thầu, Thái Bao, Quả Cà đều hiểu. Nhưng ba người họ Tiết ở trước mặt đây lại không hiểu được!
Tiết Khải kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nghe lời như một cô con gái ngoan ngoãn, trong lòng liền sởn gai ốc. Mẹ kiếp, đứa em gái này còn hai mặt hơn cả Tiết Đan. Nếu như nó thật sự nhận tổ quy tông thì… ông đây phỏng chừng cách cái chết không xa nữa rồi!
Tiết Bồng lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng day mi tâm, nhìn Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh ung dung. Anh ta khẽ xì một tiếng, nụ cười lạnh chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh.
Mẹ Tiết thiếu chút nữa phun máu ngất xỉu tại chỗ. Sắc mặt của cô trắng bệch nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng ánh mắt khó có thể tin được. Đây là một thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh, dịu dàng, hướng nội, so với đứa con gái nhỏ mà cô đã mơ thấy vô số lần là hoàn toàn trùng khớp. Nhưng ai ngờ rằng thiếu nữ xinh đẹp, điềm tĩnh thế này lại có bản tính hung bạo vũ lực như vậy. Mười lăm năm qua rốt cuộc là con bé đã trải qua cuộc sống như thế nào? Cha nuôi của con bé rốt cuộc đã dạy dỗ con bé như thế nào?
Mẹ Tiết sinh ra trong gia đình dòng dõi Nho học. Trong lòng cô, con gái thì phải dịu dàng, hiền thục, lễ nghĩa, tao nhã và quý phái. Nhưng mà, con gái của cô, con gái bảo bối mà cô thất lạc mười lăm năm khó khăn lắm mới tìm lại được, so với hình tượng cô con gái hoàn hảo trong lòng cô lại cách nhau quá xa, quá xa!
Bạch Hi Cảnh dường như không nhìn thấy ánh mắt như khiển trách của mẹ Tiết, cứ thế cuộn lọn tóc dài của Tiểu Tịnh Trần trên ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch: “Chị Tiêu, có điều gì chị cứ nói thẳng, thời gian của tôi không nhiều.”
Mẹ Tiết hít sâu một hơi, áp chế nỗi oán giận không hiểu sao nổi lên cuồn cuộn trong lòng, lôi ra tập giấy tài liệu từ trong túi xách đặt lên trên bàn trà: “Đây là giấy khai sinh của Đồng Đồng, còn có đầy đủ báo cáo kiểm tra của tôi trong quá trình từ khi mang thai tới khi sinh cháu, anh có thể xem trước một chút.”
Bạch Hi Cảnh không để ý lắm nhìn lướt qua một cái, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo ba phần ý cười ôn hòa: “Cầm những thứ này theo, chị muốn chứng minh cái gì?”
Mẹ Tiết có chút khẩn trương, mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt lại để trên đùi, nghiêm túc nhìn ánh mắt của Bạch Hi Cảnh, nói: “Tôi muốn xin anh đồng ý để tôi cùng chồng tôi và Đồng Đồng làm giám định DNA. Anh yên tâm, cho dù kết quả như thế nào, anh vẫn là cha nuôi của Đồng Đồng, điều này không thể nào thay đổi được.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của mẹ Tiết, Bạch Hi Cảnh bất giác cười ra thành tiếng, không ngờ rằng thời đại này lại vẫn còn có người dám uy hiếp anh, mà lại còn là uy hiếp ngay trước mặt: “Cho dù kết quả như thế nào, anh vẫn là cha nuôi của Đồng Đồng” = “Anh mãi mãi cũng không thể thay thế cha đẻ của con bé” Tìm thấy cha đẻ rồi thì liền coi cha nuôi như quả bóng len sao!
Ngón tay thon dài vỗ nhẹ lên bờ môi mỏng lạnh, nụ cười của Bạch Hi Cảnh hoàn toàn nở rộ, trong sáng tuấn mỹ đến mức khiến cho ánh mặt trời cũng phai nhạt. Đáng tiếc, trong đôi mắt phượng dài hẹp lại không nhìn thấy ý cười, chỉ có tròng kính mắt trong suốt che đi tia lạnh lẽo xẹt qua rất nhanh.
“Chị không hiểu rõ ý của tôi rồi, cho dù giấy khai sinh hay là báo cáo quá trình mang thai sinh con, thậm chí là kết quả giám định DNA, thì chị muốn chứng minh cái gì?” Bạch Hi Cảnh bộ dạng lười biếng nhìn lại mẹ Tiết, cơ thể thả lỏng tới cực hạn, nhưng mà tinh thần thì lại căng thẳng đến mức chạm vào là có thể nổ tung.
Mẹ Tiết hơi sửng sốt, nghiêm túc nói: “Để chứng minh Đồng Đồng là con gái ruột của tôi.” Đây không phải là việc hết sức rõ ràng sao!
“Sau đó thì sao?” Bạch Hi Cảnh đến ngay cả mắt cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào, giống như đây chỉ là một vấn đề không quan trọng vậy.
“Sau đó?” Mẹ Tiết nói như chuyện đương nhiên: “Đương nhiên là đưa con bé về nhà.”
Bạch Hi Cảnh khẽ cười, thay đổi tư thế, đặt một tay lên vai Tiểu Tịnh Trần. Con gái nhỏ không có chút tinh thần nào lập tức thuận thế ngã vào lòng Cha Ngốc, đôi mắt to lim dim chớp chớp, buồn ngủ quá!
Ngón tay nhẹ nhàng vân vê vành tai của Tiểu Tịnh Trần, rõ ràng là ngồi đối diện nhau nhưng ánh mắt Bạch Hi Cảnh nhìn mẹ Tiết lại mang theo cảm giác như từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống người ta: “Có vài việc tôi nghĩ các người có lẽ đã hiểu lầm rồi. Thứ nhất, tên con bé không phải là Đồng Đồng. Con bé tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần. Thứ hai, con gái không cần phải chứng minh, chúng tôi cũng không thiếu gì cái tờ giấy chứng minh đó. Cuối cùng, nhận tổ quy tông cái gì, đó không phải do các người quyết định.”
Mẹ Tiết đương nhiên nghe ra ý từ chối của Bạch Hi Cảnh. Cô quýnh lên, mấy lời phản bác gần như suýt nữa buột miệng nói ra. Nhưng mà có người còn nhanh hơn cô, Tiết Bồng xì khẽ một tiếng, thản nhiên quét mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái, nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh, nói: “Không do chúng tôi quyết định thì do ai quyết định, anh sao?”
Bạch Hi Cảnh nhún nhún vai, “Đương nhiên không phải.” Xoa bả vai của Tiểu Tịnh Trần: “Dĩ nhiên là sẽ do con gái tôi tự quyết định.”
Mẹ Tiết ngay lập tức chuyển ánh mắt nhìn sang Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc, con gái nhỏ giờ phút này đang chịu trận tập kích tàn ác của bà dì lần đầu tiên tới thăm nên hoàn toàn không không nghe lọt tai cuộc đối thoại giữa cha ngốc và mẹ đẻ. Thế là, ánh mắt mong mỏi của mẹ Tiết đã đưa nhầm chỗ rồi. Không nhận được sự đáp lại, cô tỏ ra vô cùng thất vọng và buồn bã.
Nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình dần trở nên ảm đạm, Tiết Bồng nhíu mày, ánh mắt chuyển đến Tiểu Tịnh Trần bất giác mang theo chút tức giận. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào đi nữa, ít nhất thì giờ phút này anh ta không thích con bé nghi là em gái mình này. Cho dù không phải là mẹ đẻ của mình thì đối diện với sự yêu thương, trìu mến của một trưởng bối cũng nên đáp lại một chút chứ. Vậy mà con bé này một chút phản ứng cũng không có, thật là bất lịch sự!
Tiểu Tịnh Trần giờ phút này mặc dù đang trong trạng thái linh hồn đã rời khỏi thân thể một nửa, nhưng trực giác vẫn rất mẫn cảm. Cô bé dường như ngay lập tức cảm nhận được sự tức giận và bực dọc chợt lóe lên rồi biến mất. Cô bé đột nhiên giương mắt lên, tầm mắt ngay lập tức đụng thẳng vào ánh mắt còn chưa kịp thu lại của Tiết Bồng.
Đôi con ngươi đen thăm thẳm đối diện với trong sáng long lanh, Tiết Bồng lạng lùng nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: “Nếu anh còn tiếp tục nhìn tôi như thế, tôi sẽ đánh anh đấy!” Dùng bạo lực để xua đuổi những kẻ có ác ý là bản tính của sinh vật.
Khóe miệng Tiết Bồng hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười chế nhạo, quả nhiên là đứa con gái thô tục không có lễ nghĩa, không có gia giáo, thật uổng cho khuôn mặt xinh đẹp.
Tiểu Tịnh Trần có thể cảm nhận được ác ý, Bạch Hi Cảnh làm sao lại không nhìn ra được. Nhưng lần này thật thần kỳ là anh chẳng nói gì cả, chỉ là hơi cử động ngón tay. Đại Sơn ngay lập tức đưa mấy sợi tóc do mình dùng một đốt ngón tay bị bẻ trật khớp để đổi lại cho mẹ Tiết: “Đây là tóc của Tịnh Trần, chị có thể đi làm giám định DNA. Trong tuần này, chúng tôi sẽ không rời khỏi Thượng Kinh, thời gian của các người rất nhiều.”
Mẹ Tiết tận mắt nhìn thấy Đại Sơn bứt tóc của Tiểu Tịnh Trần, hơn nữa Tiết Bồng luôn có thói quen chú ý đến từng hành động của mỗi người, cho nên họ khẳng định, tóc này chắc chắn là của Tiểu Tịnh Trần, Đại Sơn căn bản không có cơ hội trộm rồng đổi phượng.
Thế là, mẹ Tiết cẩn thận cất chỗ tóc đi, lễ phép cáo từ, mang theo hai con trai ra về, cứ đi vài bước lại quay lại nhìn.
Người vừa đi khỏi, Đại Sơn tức đến mức giậm chân: “Lão đại, thằng nhóc họ Tiết đúng là quá đáng đánh đòn. Hắn cho rằng hắn là cái thá gì, lại dám nhìn đại tiểu thư nhà chúng ta với ánh mắt như thế. Rõ ràng là bọn họ chủ động đòi nhận con, sao lại làm như kiểu chúng ta bám dính lấy họ không buông vậy. Dựa vào cái gì mà chúng ta phải bấm bụng nuốt giận?… Nếu như là ở thành phố S, em có cả một trăm cách không giống nhau khiến cho bọn họ trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian rồi… Tức chết đi được!!”
Bạch Hi Cảnh trái lại rất bình tĩnh, “Cậu cũng nói là ‘nếu như ở thành phố S’. Đây là Thượng Kinh. Cậu khiêm tốn lại một chút cho tôi. Tôi đến đây đã kinh động đến rất nhiều người rồi. Những người đó bây giờ đều đang trong tình trạng thần hồn nát thần tính như đối mặt với kẻ địch mạnh, gây ra chuyện phiền phức gì thì không có ai chùi đít cho cậu đâu.”
Nghe vậy, Đại Sơn lập tức khô héo. Từ sau sự việc bị tập kích bằng súng ba năm trước, Bạch Hi Cảnh một trận càn quét nắm trọn thành phố S trong lòng bàn tay. Ba năm nay, cả Hoa Đông đều đã bị anh nuốt trọn. Thượng Kinh đối với người đàn ông truyền kỳ này đúng là vừa yêu vừa hận, một mặt muốn cố hết sức lôi kéo anh, một mặt lại sợ anh tiếp tục mở rộng phạm vi khống chế, thật tình là vô cùng mâu thuẫn, vô cùng rối rắm. Nhưng ai cũng không thể phủ nhận, chính bởi vì có vị đại BOSS như Bạch Hi Cảnh đứng canh cổng cho nên khu vực duyên hải Hoa Đông thật đúng là quốc thái dân an.
Trước kia đất nước ngoại bang thích ăn đòn thường xuyên làm ra những sự kiện để khiêu khích, giày vò bộ đội Hoa Hạ. Chính phủ trung ương vì áp lực nhiều mặt chính trị như hữu nghị ngoại giao, chủ nghĩa nhân đạo, Liên hiệp quốc… chỉ có thể tranh cãi các kiểu với chính phủ nước đó, khiến cho bầu không khí vùng biên cương trở nên rất ngột ngạt, rối loạn. Kể từ sau khi Bạch Hi Cảnh tiếp nhận, anh quả quyết coi thường những áp lực phía trên, trực tiếp trấn áp quyết liệt.
Việc này vừa xảy ra, chính phủ Hoa Hạ phải gọi là nở mày nở mặt, nhảy nhót đắc ý. Mặc dù vẫn phải chịu các loại áp lực bên trên không dám công khai tỏ vẻ vui mừng ủng hộ, nhưng quãng thời gian đó, bầu không khí của cả Thượng Kinh đều trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.
Bạch Hi Cảnh là một người đàn ông yêu nước, điểm này là không thể nghi ngờ được, đồng thời anh cũng là một người đàn ông sát phạt máu lạnh. Trừ khi anh vui vẻ, bằng không anh sẽ không nể mặt bất cứ một người nào. Cho nên, khi Bạch Hi Cảnh đột nhiên xuất hiện ở Thượng Kinh, tự nhiên sẽ gây ra nỗi hoảng loạn không nhỏ cho những người tầng lớp trên, chính là sợ người anh em này nhất thời nghĩ không thông, trực tiếp thò bàn tay đen từ Hoa Đông đến Thượng Kinh, thế thì Hoa Hạ chắc chắn sẽ loạn lên mất.
Tiểu Sơn gõ cửa bước vào phòng, đem một chồng thiệp mời đẹp đẽ đặt lên trên bàn trà. Khóe miệng Bạch Hi Cảnh hơi co giật, có chút nhức đầu: “Không phải nói rồi sao, bất cứ lời mời của người nào cũng từ chối, ông đây rất bận, không có nhiều thời gian giằng co vớ vẩn với bọn họ.”
Tiểu Sơn mở đôi mắt cá chết lạnh lùng, cứng nhắc nói “Em biết, thời gian của anh đều dùng để đại tiểu thư giày vò các kiểu rồi!”
Bạch Hi Cảnh:“…”