NNhà họ Bạch có không ít người, hai người già, bốn người con trai, ba nàng dâu, bảy cháu trai, và một cháu gái, ngoài ra còn có hai anh em Đại Sơn, Tiểu Sơn, tổng cộng mười chín người, ăn cơm là cả một công trình lớn. Thấy sắp đến giờ ăn cơm, bà Bạch cùng ba nàng dâu bận rộn vào bếp chuẩn bị. Đại Sơn nhảy qua nhảy lại chỉ thêm vướng víu, Tiểu Sơn thì đứng phía sau làm nền trang trí. Bác cả Bạch Lạc Cảnh và bác hai Bạch Nghi Cảnh ngồi chơi cờ vua, bác ba Bạch Ấu Cảnh cùng Bạch Hi Cảnh thì ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, còn ông Bạch nhốt mình trong phòng sách vẫn chưa ra, cuối cùng chỉ còn lại bốn ông anh họ chơi cùng với cô em họ đáng yêu.
Nơi ở nhà họ Bạch là một tòa nhà, diện tích hơn bảy trăm mét vuông, đằng trước có một vườn hoa nhỏ, đằng sau có một cái sân lớn, cấu trúc trong phòng cũng hết sức rộng rãi.
Tầng một ngoài phòng bếp và nhà vệ sinh ra, còn lại đều là phòng khách. Phòng khách lớn nhỏ tổng cộng có năm, sáu cái, cộng thêm một phòng sách nhỏ. Tầng hai và tầng ba là phòng ngủ và phòng sách lớn. Phòng sách lớn ở ngay bên trên phòng sách nhỏ, ở giữa có một cầu thang xoắn, nói cách khác thì từ phòng sách nhỏ lên đến phòng sách lớn hay là từ phòng sách lớn xuống phòng sách nhỏ hoàn toàn có thể không cần bước ra khỏi cửa phòng sách.
Bốn vị phụ huynh chiếm giữ phòng khách chính lớn nhất, năm đứa nhỏ liền ở bên phòng khách phụ ngay bên cạnh phòng khách lớn chơi đùa, trong phòng khách nhỏ có một cái màn hình chiếm hơn nửa bức tường, kết nối với máy chơi game. Bốn ông anh họ mỗi người một cầm một điều khiển từ xa chơi game, Tiểu Tịnh Trần ngồi trong lòng người anh họ lớn nhất Bạch Húc Thần, đằng trước bày một cái đĩa đầy bánh đậu xanh, bánh bông lan hạt dẻ, bánh ngọt. Cô nhóc đang toàn tâm toàn ý hưởng thụ đồ ăn.
Toàn bộ Bạch gia đắm chìm trong hương vị tình thân sâu sắc và ấm áp, đây là tinh thần hòa thuận đoàn kết đáng tự hào nhất của người nhà họ Bạch.
Đột nhiên, một tiếng chuông di động êm tai vang lên. Trong phòng khách, mọi người đều theo bản năng hướng về phía vang lên tiếng điện thoại, cuối cùng tầm mắt đều dừng lại trên người Tiểu Tịnh Trần đang thoả mãn ăn chỗ bánh bông lan còn sót lại. Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, lấy từ trong bụng ra một chiếc điện thoại màu trắng, “Alo!”
“Alo, Bé Ngốc, anh là Hàn Hùng, anh nói em nghe, bài võ mà em dạy bọn anh thật lợi hại, bọn anh vừa tẩn cho đám người Phong Vân một trận.”
“Ồ.”
“Em không nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của bọn chúng đâu. Anh cùng Lăng Phi, còn có cả Đầu Gỗ nữa, ba người đánh ngã bảy người bọn chúng, bọn anh chẳng bị thương chút nào, bọn chúng thì mặt mũi bầm dập. Không ngờ mới luyện có hơn một tuần mà đã có hiệu quả tốt như vậy, đây là lần đánh thắng sảng khoái nhất của bọn anh đó, ha ha ha!”
“Theo em học lâu như vậy, nếu như các anh vẫn không thắng nổi thì đến Tư Quá Nhai úp mặt vào tường đi.”
“…Tư Quá Nhai? Cái gì mà Tư Quá Nhai, em tưởng em là Lệnh Hồ Xung chắc?”
“Lệnh Hồ Xung là ai?”
“Đại đệ tử mạnh nhất phái Hoa Sơn, đồ đệ của Nhạc Bất Quần.”
“Nhạc Bất Quần là ai?”
“Trưởng môn phái Hoa Sơn, một ngụy quân tử, cha của Nhạc Linh San.”
“Nhạc Linh San là ai?”
…
“Đông Phương Bất Bại là ai?”
“Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, có một mối tình đặc biệt với Dương Liên Đình… Anh xin em đấy, em đừng hỏi Dương Liên Đình là ai, anh cũng không biết.” Tại sao chỉ từ Tư Quá Nhai lại lôi tất cả vai diễn trong “Tiếu Ngạo Giang Hồ” ra hỏi vậy, tư duy này rốt cục còn kéo dài đến tận đâu đây ~!
Tiểu Tịnh Trần liền ngậm miệng, ấm ức chớp mắt, rõ ràng là anh tự nhắc đến trước mà.
“Bỏ đi, gọi điện thoại cho em, sự phấn chấn của anh cũng đều vì bị em hỏi mà trôi đi hết rồi. Bé Ngốc, hiện giờ em đang ở đâu?”
“Em ở nhà ông bà nội.”
“…” Đối phương trầm mặc một cách quỷ dị, sau đó là giọng nói khô khốc của Hàn Hùng, “Thế anh tắt máy đây… Cẩn thận với anh họ của em.”
Trên trán Tiểu Tịnh Trần hiện lên dấu hỏi chấm, việc này thì liên quan gì đến anh họ của bé?
Thấy cô bé tắt máy, Bạch Hi Cảnh không nhịn được liền mở miệng hỏi, “Ai gọi tới vậy?”
“Là Hàn Hùng ạ. Anh ấy nói bọn họ đánh nhau thắng, con nói nếu như không thắng nổi thì bọn họ nên đi Tư Quá Nhai úp mặt vào tường suy nghĩ đi. Anh ấy nói Tư Quá Nhai là gì, em cho rằng em là Lệnh Hồ Xung sao. Con hỏi Lệnh Hồ Xung là ai, anh ấy nói là đại đệ tử phái Hoa Sơn, đệ tử của Nhạc Bất Quần. Con hỏi Nhạc Bất Quần là ai, anh ấy nói… blabla… Anh ấy bảo con đừng hỏi Dương Liên Đình là ai, có hỏi anh ấy cũng không biết đâu. Sau đó anh ấy hỏi con đang ở đâu, con nói đang ở nhà ông bà nội. Anh ấy nói anh ấy tắt máy đây, bảo con cẩn thận với anh họ của con… Ba ơi, liên quan gì đến anh họ của con?”
Bạch Hi Cảnh: “…” Đứa nhóc này trí nhớ thật tốt, mình chỉ hỏi có bốn chữ, nó liền kể ra tất cả các nhân vật liên quan trong “Tiếu Ngạo Giang Hồ”.
Bạch Hi Cảnh tỏ vẻ rằng anh cũng không biết “Tiếu Ngạo Giang Hồ” thì có liên quan gì đến cháu trai của anh. Bốn ông anh họ ở đó ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt nhún vai. Đúng lúc câu hỏi lớn nhất của nhà họ Bạch chưa có lời giải đáp thì đáp án tự động được đưa đến cửa.
“Ầm” một tiếng, hai cánh cửa trắng kiểu châu Âu bị người ta mở ra một cách thô bạo, ba đứa trẻ đi ra ngoài chơi đã trở về, trên người đầy bùn đất. Ba người cha đồng loạt sửng sốt, nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập của con trai mình, không khỏi bất giác nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, đối mặt với ánh mắt “lửa thiêu” của ba người bác, cô nhóc bò từ trong lòng anh cả tới phòng khách lớn, trên tay vẫn cầm miếng bánh đậu xanh cắn một miếng.
Ba đứa trẻ đã thay xong giày ở cửa trước, đi vào phòng khách lớn đối diện cửa chính, Bạch Lạc Thần đi ngay đằng trước vừa khéo đối mặt với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần đang chăm chú nhai bánh đậu xanh, Bạch Lạc Thần lại ngạc nhiên trợn tròn mắt, ngay sau đó từ kinh ngạc chuyển thành tức giận, “Là mày!”
Kèm theo tiếng rống giận là quả đấm nắm chặt, Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng mình, nắm đấm sượt qua má của bé, cô bé theo bản năng muốn đánh trả, đột nhiên nhớ tới trên tay vẫn còn bánh đậu xanh, sư phụ nói không được lãng phí đồ ăn!
Vì vậy, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát thay đổi chiến lược, chân vừa di chuyển, chân trái hơi nâng lên, ngăn mắt cá chân của Bạch Lạc Thần lại, chân phải đạp lên đầu gối của cậu ta, chân của Bạch Lạc Thần chịu không nổi áp lực đột ngột này liền trực tiếp quỳ xuống. Tiểu Tịnh Trần mượn lực nhảy lên, bay qua đầu Bạch Lạc Thần, vững vàng tiếp đất, sau đó quét chân về phía sau, trực tiếp đá lên sống lưng của Bạch Lạc Thần.
“Loảng xoảng” một âm thanh vang lên chấn động, Bạch Lạc Thần bị đá ngã lên trên bàn trà làm hoa quả bánh kẹo trên bàn trà văng xuống dưới đất, chính cậu ta cũng bị ngã xuống đất.
Cả quá trình đánh nhau cộng lại còn chưa đến năm giây, mọi người đều đang đắm chìm trong sự hoảng sợ khi nhìn thấy Bạch Lạc Thần động thủ với em họ thì Bạch Lạc Thần đã ngã xuống đất. Ba bác trai và bốn ông anh họ đều kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần, thật khó tin đứa trẻ đáng yêu thế kia lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
“Làm sao, làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng động, bà Bạch cùng ba bác gái từ trong phòng bếp chạy ra, lại nhìn thấy một đống hoa quả hỗn loạn dưới đất và hốc mắt đỏ ngầu của Bạch Lạc Thần. Bốn người đàn bà ngơ ngác nhìn nhau, theo ánh mắt cực kỳ phẫn nộ của Bạch Lạc Thần nhìn sang Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần vô tội mở to đôi mắt trong suốt, đem toàn bộ chỗ bánh đậu xanh trên tay nhét vào miệng, miệng căng phồng di chuyển có quy luật, nhìn giống như một con ếch lớn đáng yêu. Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc liếm sạch vụn bánh còn dính trên ngón tay, hoàn toàn trông giống như một con mèo vô hại.
Bạch Hi Cảnh nhíu lông mày, nhìn bà Bạch nghiêm túc nói, “Không có gì, bọn trẻ chỉ chơi đùa thôi, mẹ cứ làm việc của mẹ đi!”
Bà Bạch do dự nhìn Bạch Hi Cảnh, lại xem xét Tiểu Tịnh Trần bình yên vô sự, nghĩ nhiều người lớn ở phòng khách như vậy, sẽ không gây ra chuyện gì lớn, liền cùng ba bác gái quay trở lại nhà bếp, thế nên không nhìn thấy được một màn đặc sắc thực sự phía sau.
Bạch Lạc Thần bị thái độ xem thường không để cậu vào mắt của Tiểu Tịnh Trần làm cho tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, cậu phẫn nộ đập tay lên bàn trà, bò dậy rồi bổ nhào về phía Tiểu Tịnh Trần. Bạch Nghi Cảnh sợ hãi, nếu như đánh cháu gái bị thương thì Bạch Lạc Thần sẽ bị bà nội đánh chết mất thôi. Kết quả anh ta còn chưa kịp lên tiếng đã thấy hai đứa cháu về cùng Bạch Lạc Thần cũng không chút do dự mà nhào tới Tiểu Tịnh Trần.
Niềm tự hào lớn nhất của người nhà họ Bạch là gì? Chính là đoàn kết!!!