Minh Trừng có thể phát hiện ra vấn đề, thì với sự hiểu biết quá rõ của Bạch Hi Cảnh với Tiểu Tịnh Trần làm sao có thể không phát hiện ra được chứ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh mạo hiểm nhất
mình và Tiểu Tịnh Trần vào trong phòng. Đúng như Minh Trừng nói, không có mật mã, đến vũ khí hạt nhân cũng không thể làm nổ kiến trúc ba1lớp này được. Cho nên, kết quả cuối cùng chỉ có hai khả năng, hoặc là hai cha con họ cùng sống sót ra ngoài, hoặc là hai cha con sẽ cùng chết trong đó. Sống không thể cùng nhau vậy thì chết phải cùng một huyệt gì đó… Ta nhổ vào. Bạch Hi cảnh không quan tâm tới sống chết của chính mình, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thể để con gái8mình tuổi còn trẻ mà đã chết
đây được. Tiểu Tịnh Trần mới vừa hai mươi tuổi, vẫn còn cuộc đời rất dài ở phía trước, cho nên anh quyết sẽ không đánh cược được ăn cả ngã về không, thắng sẽ vui mừng, thua sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền như trên.
Đáng tiếc, sự thật dường như không tốt đẹp như anh nghĩ.
Từ khi Tiểu Tịnh Trần tỉnh lại liền không ngừng tấn công2người khác, đầu tiên là Tô Phóng nhào về phía cô bé, sau đó là Minh Nhiên bị kích động khi Tô Phóng bị đánh, sau đó là Bạch Hi Cảnh bắt lấy cánh tay của mình, cuối cùng là Minh Trừng bắt lấy cổ tay ngăn cản mình công kích Bạch Hi cảnh. Tiểu Tịnh Trần mặc dù đều ra sức xuống tay, nhưng công kích của cô bé cũng không phải là4tấn công không có mục đích, đều là người khác “trêu chọc” cô bé trước, cô bé mới phản kích lại. Trên nguyên tắc mà nói, là một “dã thú” không có lý trí nhưng lại có ý thức có điều kiện này là một việc rất không khoa học.
Trên thực tế, đây chỉ là ảnh hưởng của “Phật tính” được nuôi dưỡng từ nhỏ đã ăn sâu vào xương cốt cô bé mà thôi. Từ khi bắt đầu có ý thức, thứ mà Tiểu Tịnh Trần nhận được chính là giáo dục Phật gia chính thống nhất. Chỉ vì bản thân cô bé có chướng ngại về nhận thức nhân tính hết sức nghiêm trọng, cho nên “đại từ đại bi”, “phổ độ chúng sinh” gì đó cô bé không học được. Nhưng nguyên tắc “người không phạm ta, ta không phạm người” lại tuân theo một cách triệt để, cho dù bây giờ lý trí hoàn toàn bị mất đi cũng không thay đổi được.
Là một đứa trẻ mà bộ não không đủ dùng, cho dù là khi tỉnh táo thì cô bé cũng ngây ngô tới mức phải suy nghĩ rất nhiều. Cuộc đời của cô bé vốn là một tổ hợp từ các thói quen tạo nên, thói quen “lạc đường”, thói quen “bản năng”, thói quen “nuôi thú cưng”, thói quen “gặp được cao thủ phải tỉ thí”, thói quen “sư phụ là vạn năng”, thói quen “cha nói luôn luôn đúng.” Từng thói quen xấu chuỗi lại với nhau tạo thành cuộc sống hai mươi năm qua của cô bé.
Mà trong cuộc đời hai mươi năm qua, thói quen lớn nhất của cô bé chính là “cha”, người đã đi cùng cô bé trong khoảng thời gian lâu nhất. Từ khi sáu tuổi, mỗi ngày họ đều sống cùng nhau, ăn cùng nhau, thậm chí đến ngủ cũng ôm nhau sưởi ấm. Có thể nói, thứ mà Tiểu Tịnh Trần quen thuộc nhất chính là mùi hương trên người Bạch Hi Cảnh, cho dù bây giờ cô bé mất đi lý trí, cô bé vẫn nhớ rõ nhất là hơi thở của Bạch Hi Cảnh.
Nhưng chính vì như vậy, khi Bạch Hi Cảnh ngăn cản cô bé, cô bé mới càng thêm nổi giận. “Thói quen” phản bội lại chính mình – đại não cứng ngắc không thể nào hiểu được sự giận dữ này, nhưng bản năng công kích của cô bé lại dùng với người đã “phản bội” mình, móng vuốt, nắm đấm không hề khách khí thăm hỏi lên người anh. Bạch Hi Cảnh là vật thể tiến hóa hoàn hảo nhất của M1295, có lẽ tiềm năng vũ lực của anh không thể so với vật tiến hóa của M1371, nhưng trí óc của anh chắc chắn ở cấp bậc cao hơn mấy lần so với Tiểu Tịnh Trần. Biết rõ Tiếu Tinh Trần lúc này đã mất đi lý trí, anh lại càng không thể làm tổn thương cô bé, không chỉ là không đành lòng, mà còn vì bị đau chỉ khiến cho dã thú càng thêm điên cuồng mà thôi. Thế là, Bạch Hi Cảnh chỉ có thể tránh né lui về sau, vô cùng chật vật.
“Bộp”, đối phương chỉ thủ mà không tấn công khiến cho sự giận dữ trong lòng Tiểu Tịnh Trần càng ngày càng tăng lên. Bạch Hi cảnh giữ lấy cổ tay của cô bé, cô bé trực tiếp đá chân lên dùng hết sức lực hung hăng đá trúng hai cánh tay chắn trước ngực của Bạch Hi Cảnh, mạnh tới nỗi khiến cho Bạch Hi Cảnh không chống đỡ nổi phải lui về sau. Cho dù hai chân anh đứng vững vàng trên mặt đất, nhưng cũng khiến cho mặt đất rắn chắc nứt ra hai đường rãnh thật sâu, phần eo của anh bị đụng mạnh vào dụng cụ thí nghiệm ở chân tường, khiến cho toàn bộ dụng cụ thí nghiệm bằng kim loại nặng rơi xuống. Bạch Hi Cảnh đau tới mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng hiện lên một vài dự cảm không tốt.
Tiểu Tịnh Trần không chút lưu tình xông lên, Bạch Hi Cảnh chật vật né tránh, “Loảng xoảng” những dụng cụ thí nghiệm đắt đỏ bị đá thành sắt vụn bốc lên khói đen, dây điện bị cắt đứt rèn rẹt tóe lửa. Bạch Hi Cảnh xoay người lướt qua đỉnh đầu Tiểu Tịnh Trần, xông về phía đối diện, nghe thấy tiếng xé gió phía sau, anh đột nhiên quay đầu lại, ngửa ra phía sau, phía eo lại truyền đến một trận đau nhức, sức lực bị giảm, anh lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tiểu Tịnh Trần lại trực tiếp đá chân nhào về phía đầu anh.
Đồng tử Bạch Hi Cảnh đột nhiên co rụt lại, một tay anh chống mặt đất xoay ba trăm sáu mươi độ, khó khăn lắm mới tránh khỏi cú đá vỡ cả nền nhà kia.
Mặc dù tránh khỏi đòn trí mạng này, Bạch Hi Cảnh vẫn kinh hãi toát mồ hôi lạnh đầy mình. Anh sờ tay về phía sau, một khoảng phía eo ướt sũng dính dính. Anh thu tay lại, cả lòng bàn tay đều đỏ sẫm, mắt anh hơi trầm xuống, bị thương nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Bạch Hi Cảnh sớm đã dự liệu được rằng việc mình chỉ thủ không tấn công chắc chắn sẽ bị thương, chỉ là không ngờ rằng chỗ bị thương trước tiên lại là phần eo. Phần eo bị thương sẽ làm giảm sức chiến đấu của anh rất lớn, điều này đối với tình thế bất lợi của anh mà nói không phải là điều tốt, muốn xoay chuyển tình thế trừ phi anh công kích lại Tiểu Tịnh Trần. Nhưng mà, anh thà rằng mình chết cũng tuyệt đối không muốn làm tổn thương tới một cọng tóc của cô bé.
Bạch Hi Cảnh gắt gao mím môi, đè nén nỗi đau trong lòng, ánh mắt anh thâm trầm nhìn Tiểu Tịnh Trần, lại đột nhiên sửng sốt. Tiểu Tịnh Trần vốn đuổi riết Bạch Hi Cảnh giờ phút này lại đột nhiên dừng lại, cô bé đứng cách anh khoảng hai mét, im lặng nhìn màu đỏ sẫm trong lòng bàn tay anh, giờ phút này cô bé mặc dù vẫn mặt không chút biểu cảm giống như một pho tượng gỗ, nhưng trong ánh mắt tối đen lại giống như có tia sáng mơ hồ.
Ánh mắt Bạch Hi cảnh hơi sáng lên nhìn Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm, chậm rãi giơ bàn tay dính máu về phía cô bé, có vẻ như muốn vuốt ve khuôn mặt cô bé giống như lúc trước. Tiểu Tịnh Trần cho dù là mất đi lý trí cũng không cự tuyệt Bạch Hi cảnh vuốt ve giờ phút này đột nhiên theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt vẫn không hề chớp nhìn vào màu máu đỏ sẫm tới mức chói mắt kia.
Ngay sau đó, ánh sáng nơi đáy mắt Tiểu Tịnh Trần lại vụt tắt giống như đốm lửa nhỏ bị vùi dập trong đống bùn.
Trái tim Bạch Hi Cảnh đã bình tĩnh trở lại, có phản ứng là tốt rồi, có phản ứng là có điểm yếu, có điểm yếu là có hy vọng. Ảnh hưởng của máu chỉ thoáng qua trong giây lát, Tiểu Tịnh Trần lại lần nữa xông về phía Bạch Hi Cảnh, vẫn ra những chiêu đòi mạng. Chỉ là lần này, Bạch Hi Cảnh tuy vẫn chỉ thủ không tấn công, lại không biết có phải vì bị thương hay không mà động tác của anh chậm đi rất nhiều, tay chân luống cuống tránh mấy đòn trí mạng nhưng lại không thể tránh khỏi đòn trở tay của Tiểu Tịnh Trần, móng tay sắc nhọn cào rách ngực
anh…
“Xoẹt-x” một tiếng, áo sơ mi trước ngực Bạch Hi Cảnh bị bàn tay nhỏ trắng nõn cào rách, bốn đường máu xếp thành hàng trên bộ ngực rắn chắc của anh. Vết thương kia giống y hệt với vết thương của Minh Nhiên, nhưng mà không giống với việc truy sát không ngừng sau khi cào thương Minh Nhiên, lần này Tiểu Tịnh Trần lại đột nhiên dừng lại, cô bé ngây ra nhìn vết thương không ngừng chảy máu của Bạch Hi Cảnh, đôi mắt to tĩnh mịch đột nhiên chớp chớp. Cô bé chậm rãi cúi đầu nhìn vết máu sót lại trên tay mình, nghiêng đầu giống như khó hiểu, chỉ là ánh mắt lại vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng.
Cô bé chậm rãi giơ tay, cúi đầu, cái mũi nhỏ động đậy ngửi mùi máu tươi trên tay, sau đó há miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết máu trên ngón tay, vẻ mặt của cô bé rất chăm chú, động tác rất nghiêm túc, giống như con thú nhỏ bắt được con mồi hưởng thụ đồ ăn vậy.
Nhìn Tiểu Tịnh Trần đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt Bạch Hi Cảnh lóe sáng, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.
Tiểu Tịnh Trần đã từng dùng máu của mình cứu Bạch Hi Cảnh, mặc dù đi vào từ miệng, nhưng trong cơ thể Bạch Hi Cảnh chắc chắn “cháy” dòng máy của Tiểu Tịnh Trần. Mà Tiểu Tịnh Trần lại bị tiêm chất xúc tác có thành phần máu của Bạch Hi cảnh vào cơ thể, cho nên Tiểu Tịnh Trần rõ ràng đả thương Tô Phóng, Minh Nhiên, Minh Trừng cũng đều thờ ơ vô cảm, nhưng lại có phản ứng với máu của Bạch Hi Cảnh, mặc dù không nhớ ra điều gì, nhưng giọt máu quen thuộc ấm áp kia khiến cho cô bé lưu luyến.
Liếm sạch máu trên ngón tay, Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Bạch Hi Cảnh, đáy mắt vô cảm không hiểu sao có hai luồng lửa nhảy nhót.
Bạch Hi Cảnh thu ánh mắt lại, lần đầu tiên anh chủ động động thủ với Tiểu Tịnh Trần, sức lực của anh chưa chắc đã lớn hơn Tiểu Tịnh Trần, tốc độ của anh chưa chắc nhanh hơn Tiểu Tịnh Trần, nhưng chân khí của anh chắc chắn hồn hậu hơn Tiểu Tịnh Trần rất nhiều, thể của anh lại như sóng to gió lớn xông tới áp chế Tiểu Tịnh Trần.
Lúc này Tiểu Tịnh Trần chính là một dã thú không có lý trí, máu của Bạch Hi cảnh đã kích thích thú tính của cô bé, anh lại còn dùng thể của mình áp chế cô bé, khiến cho bản năng của con thú nhỏ cảm thấy bị uy hiếp tính mạng, đối với một dã thú mà nói, muốn sống chính là bản năng. Thế là, Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới có chút bình tĩnh đột nhiên nóng nảy, ánh sáng trong đáy mắt bị dục vọng tiêu diệt đối phương dập tắt, đôi mắt tối đen tới cực hạn nổi lên màu máu đỏ tươi, cô bé gầm nhẹ một tiếng, nhe răng nanh và móng vuốt của mình, không chút khách khí xông về phía Bạch Hi cảnh…
Trong thời khắc giáp chiến đó, nắm đấm mạnh mẽ của Bạch Hi Cảnh đột nhiên đổi hướng, lướt qua cánh tay của Tiểu Tịnh Trần, thế quyền đột nhiên tiêu tán, nắm đấm mở ra ôm lấy lưng cô bé, mà bởi vì trong thời khắc mấu chốt né tránh kia, Tiểu Tịnh Trần cứ thế xông vào lòng anh, móng tay sắc nhọn trong nháy mắt đâm vào ngực anh, răng nanh trắng nhọn cắn lên cổ anh… Hàm răng cắn rách cổ của con mồi, máu tanh đầy khoang miệng, hương vị quen thuộc khiến cả người cô bé hưng phấn đến run rẩy, ký ức của cô bé là một mảnh trống rỗng, trí óc của cô bé cứng ngắc tới nỗi không thể chuyển động. Nhưng mùi hương này lại ấm áp tới mức khiến cô bé muốn khóc.
Bạch Hi Cảnh đang nhíu mày nhẹ đến mức không thể nhận ra lại lập tức giãn ra, nhẹ nhàng cười. Anh gắt gao ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, vùi đầu vào cổ cô bé, hít sâu một hơi. Mùi thơm độc đáo trên người cô bé tràn vào khoang mũi khiến cho Bạch Hi Cảnh quên đi đau đớn, quên đi vết thương, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào vành tai như đĩnh vàng của cô bé, nhẹ giọng nói: “Tịnh Trần, ba là ba của con, con có nghe thấy không?”
“Tịnh Trần, ba biết con lợi hại nhất!”
“Tịnh Trần, con muốn giết chết ba sao?!!”
“Tịnh Trần…”
Bạch Hi Cảnh hết lần này tới lần khác gọi, giọng nói lại càng ngày càng thấp, máu trút ra mang theo cả sức lực và nhiệt độ cơ thể của anh. Anh cảm thấy tay chân mình dần dần rã rời, dường như sắp không đứng vững được nữa, cả người anh vô lực dựa trên người Tiểu Tịnh Trần, nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm. Máu nóng qua cổ họng chảy vào trong dạ dày, lấp đầy lồng ngực, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, giọng nói khàn nhỏ quấn quanh bên tai, còn có cái ôm vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cô bé lưu luyến không ngừng, bộ não cứng ngắc không hiểu sao buông lỏng, một vài âm thanh quanh quẩn ùa về.
“Ba nói luôn luôn đúng!” “Ba ơi, con đói rồi!” “Ba ơi, chào buổi sáng!”
“Ba ơi, con là con trai, sau này lớn lên con sẽ có con chim nhỏ!”
“Ba, rốt cuộc là ba muốn náo loạn tới mức nào~~!”
“Ba, có phải Ba không cần con nữa không?” “Ba, ba không cần con thì con cũng không cần ba nữa!”
“Ba ơi, con nhớ ba quá!”
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần dần dần mở to, đáy mắt trống rỗng nhưng cô bé lại chậm rãi buông lỏng hàm răng, từng giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt tràn ra rơi trên vai Bạch Hi cảnh, hòa với dòng máu đang chảy từ nơi vết thương, làm bỏng tay của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé chậm rãi cúi đầu, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa hai người, lại phát hiện tay mình đang cắm trên ngực cha, năm ngón tay cắm sâu, dòng máu đỏ sẫm từ kẽ tay tràn ra, cô bé nhẹ nhàng cử động ngón tay, dường như có thể cảm giác được ngón tay đụng phải trái tim mềm mềm đang đập.