Sự ăn ý giữa Tiểu Tịnh Trần và Màn Thầu là điều không thể nghi ngờ được. Dù cho đã bị ngăn cách mấy chục năm, nhưng đối với con sói trung thành và em gái ngốc nghếch trong sáng, sự xa cách này hoàn toàn không hề tồn tại. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của Màn Thầu, Tiểu Tịnh Trần đã biết nó muốn biểu đạt điều gì. Vì vậy, em gái ngay lập tức tỉnh táo và đứng dậy. Gần như trong khoảnh khắc cô bé đứng dậy, cánh cửa mỏng manh của nhà họ Dương đã bị người ta thô lỗ đá văng đi. Một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa dưới lực tác động cực lớn đã đập vào tường, rung động dữ dội, dường như có thể nứt toác ra bất cứ lúc nào.
Mặt của ba người Dương Tĩnh liền biến sắc, các cậu lập tức đứng lên. Đồng thời, có mấy người đàn ông đi vào.
Nhìn thấy mấy người đàn ông này, phản ứng đầu tiên của Tiểu Tịnh Trần chính là – Dao bổ dưa hấu!
Áo sơ mi hoa dung tục xấu xí, tóc tai đủ mọi màu sắc như lông gà, ngũ quan thô tục xảo trá, điệu bộ cà lơ phất phơ. Mấy người này đã hoàn toàn dùng cơ thể để giải thích cái gì gọi là “lưu manh”. Mặc dù nhìn bọn họ dung tục hơn nhiều so với thuộc hạ của Anh Bạc, nhưng bản chất thật ra là như nhau.
Mấy người đàn ông này chỉ cần nhìn là biết không phải người tốt. Ánh mắt bọn chúng nhìn về phía mấy người Dương Tĩnh tràn ngập sự khinh thường và coi rẻ: “Dương Tĩnh, nghe nói mày đã quay về. Mấy anh tới thăm mày chút. Tiền chúng mày nợ cũng nên trả thôi chứ! Nếu như không trả, bọn này cũng khó ăn nói lắm đấy!”
Không biết có phải giữa hai người có ân oán gì không, bởi trong ánh mắt Dương Tĩnh nhìn đối phương tràn ngập sự căm ghét và tức giận, nhưng cậu ta lại phải cắn răng nghiến lợi mà chịu đựng. Cậu ta hít một hơi thật sâu, điềm tĩnh nói: “Chúng tôi nhất định sẽ trả tiền, nhưng hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian, bốn nghìn tệ không phải là con số nhỏ…”
“Mẹ kiếp! Mày nằm mơ à! Bốn nghìn, sáu chục nghìn mới đúng!” Tên lưu manh đầu sỏ dùng một chân đá vào cái bàn tròn – Vật trưng bày duy nhất trong phòng khách ngoại trừ cái ghế. Chiếc bàn tròn đã bị hắn ta đạp cho đổ ngửa xuống mặt đất.
Sắc mặt của Dương Tĩnh lập tức trở nên trắng bệch: “Rõ ràng là bốn nghìn, tại sao lại biến thành sáu chục nghìn chứ?”
Tên lưu manh đầu sỏ khạc đờm xuống đất: “Bốn nghìn là tiền gốc, không cần tính lãi à? Chúng mày kéo dài lâu như vậy, gốc và lãi tổng cộng là sáu chục nghìn. Nếu như hôm nay mà chúng mày không trả tiền, thì đến ngày mai sẽ thành một trăm nghìn rồi…”
Dương Tĩnh suýt chút nữa thì hộc máu. Một ngày tăng thêm bốn chục nghìn, cho dù có là cho vay nặng lãi cũng không tính lãi như vậy, ức hiếp người ta quá rồi! Bạch Trà tức đến nỗi muốn động thủ, nhưng lại bị Liêm Tử kéo lại: “Cậu bình tĩnh một chút. Nếu như động thủ, chúng ta thì thấy khoái chí, nhưng bà nội và Ni Tử thì phải làm sao?”
Ba người bọn họ phải nghĩ cách kiếm ra tiền, sẽ có những lúc họ không ở nhà, trong nhà sẽ chỉ còn lại một người già và một kẻ nghiện ma túy đã đánh mất mình. Đám lưu manh vô lại này cũng không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ. Nếu như nhân lúc bọn họ không có nhà mà chúng đến làm trò gì đó, thì bọn họ đến khóc cũng không có chỗ mà khóc rồi. Có điều sáu chục nghìn… đối với những người đến một quả trứng gà cũng phải tính toán như bọn họ, sáu chục nghìn chắc chắn là con số thiên văn. Bọn họ làm sao mà có thể đưa ra được chứ? Cho dù có bán cả bọn họ cũng không xoay sở đủ sáu chục nghìn!
Nghĩ đến đây, Bạch Trà lại càng căm thù nhà họ Bạch. Đơn giản vì cậu ta bị nhà họ Bạch trục xuất, thậm chí Bạch Trà còn không tìm được một công việc nên hồn, chỉ có thể làm một tên trộm sống qua ngày. Hoàn cảnh của Dương Tĩnh cũng không khác cậu ta là bao, chỉ có điều cậu không chĩa mũi nhọn vào nhà họ Bạch, mà là tên khốn dụ cha mẹ cậu hít ma túy. Liêm Tử cũng không kém cạnh, cậu ta là một kẻ cắp chuyên nghiệp, khó tránh chọc phải người ở xã hội đen, hơn nữa còn có bà Dương lớn tuổi và Ni Tử bị ma túy lôi kéo. Cả nhà bọn họ sống tốt mới là lạ đó. Giờ đây món nợ này đúng là họa vô đơn chí mà!
Lúc trước do bị người ta truy đuổi mà bị thương rồi đổ máu, sau đó phải chịu sự uy hiếp hành hạ của anh Bạc, hơn nữa lúc áp chế Ni Tử, vết thương của cậu ta đã bị rách ra, sinh lực của Dương Tĩnh đã đến cực hạn rồi. Giờ đây lại còn bị đám lưu manh này kích động, cậu ta bắt đầu có chút lảo đảo sắp ngã. Bạch Trà và Liêm Tử vội vàng đỡ lấy cậu ta. Mặt mũi Dương Tĩnh phơ phạc, cậu ta nói: “Có thể… có thể cho tôi mấy ngày được không? Tôi nhất định sẽ nghĩ cách xoay tiền.”
Tên lưu manh đầu sỏ nhún vai, mắt trợn trắng không đồng cảm: “Tại thời điểm này, đương nhiên là có thể, không phải chỉ là vài ngày thôi sao? Mày kéo dài càng lâu thì tiền bọn này thu được lại càng nhiều.”
Câu nói này đã thể hiện rõ nếu như gia hạn thời gian thì cũng phải tính lãi. Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của mấy người Dương Tĩnh, tên lưu manh đầu sỏ tỏ vẻ rất đắc ý. Gã ta còn muốn kích thích thêm vài câu, nhưng ánh mắt lơ đãng đã quét về phía Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh. Bởi vì ánh sáng trong phòng khá lờ mờ, Tiểu Tịnh Trần lại không thích nói chuyện, cô bé cứ lẳng lặng đứng đó như một bức bích họa, nên khiến cho đám lưu manh tạm thời không nhận ra mình.
Sau khi chú ý tới Tiểu Tịnh Trần, tròng mắt của mấy tên lưu manh này đều dán lên người cô bé, đặc biệt là mắt của tên lưu manh đầu sỏ đã phát ra ánh sáng xanh rồi. Gã ta bắt đầu cười ha hả vỗ Dương Tĩnh nói: “Kính Tử, đừng bảo các anh không chiếu cố mày, có đứa con gái chất lượng tốt như vậy sao không nói sớm. Chỉ cần bảo cô bé ra đây làm, đừng nói là sáu chục nghìn, sáu trăm nghìn cũng không thành vấn đề… Á!”
Lời của tên lưu manh đầu sỏ còn chưa nói hết, thì gã ta đã bị một quyền hung hăng của Bạch Trà đánh vào mặt, lần này không những Liêm Tử không kéo cậu, mà cả Dương Tĩnh cũng không lên tiếng.
Bạch Trà nắm chặt nắm đấm, hung tợn trừng mắt nhìn tên lưu manh đầu sỏ: “Làm, tao XXOO mày. Nếu muốn làm thì gọi mẹ già của mày ra mà làm để kiếm tiền cho mày mua quan tài. Mẹ nó, cũng không rải nước tiểu ra mà coi lại cái mặt mình đi, mày là cái thứ đức hạnh chó má gì! Tao nhổ vào!”
Bạch Trà mặc dù căm ghét nhà họ Bạch, nhưng lại rất có thiện cảm với Tiểu Tịnh Trần, không phải chỉ bởi vì cô bé từng cứu cậu, mà còn là vì lực hấp dẫn trên người cô bé, cùng với một chút tình cảm giữa ấm áp anh trai và em gái. Theo quan hệ máu mủ, cậu cũng được coi là anh họ của Tiểu Tịnh Trần, mặc dù cách tận mấy đời.
Lời nói của tên lưu manh đầu sỏ hoàn toàn chọc trúng vào chỗ ngứa của Bạch Trà. Bạch Trà đã không còn cha mẹ nữa, cũng không có anh chị em ruột thịt, những người họ hàng nhà họ Bạch khác đang ở Thượng Kinh thì đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tên nghịch tử bị trục xuất ra khỏi gia môn là cậu. Giờ đây, cũng chỉ có Tiểu Tịnh Trần ở trước mắt miễn cưỡng được xem là người thân mà cậu bằng lòng thừa nhận. Mặc dù có thể Tiểu Tịnh Trần không yêu thích người anh họ này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc Bạch Trà muốn lặng lẽ chăm sóc cho đứa em gái nhỏ thiếu EQ này.
Tên lưu manh đầu sỏ chẳng biết tại sao mình lại bị đánh một quyền, làm sao gã ta có thể chịu để yên. Gã ta ôm mặt, nham hiểm nhìn chằm chằm vào Bạch Trà: “Mẹ kiếp thằng chó, dám đánh tao hả! Anh em đâu, lên, có đánh chết nó cũng chưa xong đâu.”
Tên lưu manh đầu sỏ gào lên một tiếng, người gã đưa tới lập tức liều mạng nhào về phía Bạch Trà. Dương Tĩnh và Liêm Tử sao có thể ngồi xem mà không quan tâm được, hai người lập tức không chút do dự mà nghênh đón. Thế là, hai nhóm người đánh lộn ầm ĩ trong một căn phòng nhỏ. Người nhiều mà không gian ít, gần như không xoay người được. Hơn nữa ba người Dương Tĩnh đang bị thương, tinh thần thì không tốt, nhân số thì ít, sao có thể là đối thủ của bọn lưu manh đánh nhau như cơm bữa chuyên đi bắt nạt ức hiếp người khác chứ? Thế là, rất nhanh đã nhìn thấy những vết máu đỏ trên cơ thể ba người. Cũng không biết đó là do vết thương cũ bị rách ra, hay là từ những vết thương mới mới thêm vào.
Tiểu Tịnh Trần căn bản nghe không hiểu mấy lời tục tĩu, nhưng cô bé có thể cảm nhận được sự dâm tà và ác ý lộ ra trong ánh mắt của đám lưu manh này. Hơn nữa, người có thể khiến cho Màn Thầu chỉ cần ngửi mùi liền đề phòng, chắc chắn không phải người tốt gì.
Đội ngũ hai bên đánh nhau, lúc đầu cô bé không hề nhúc nhích, không phải là không muốn giúp đỡ, mà là khi cô bé chuẩn bị động thủ lại đột nhiên nhớ tới lời mà Liêm Tử vừa mới khuyên Bạch Trà “Nếu như động thủ, chúng ta thì khoái chí, nhưng bà nội và Ni Tử thì phải làm sao?” Tiểu Tịnh Trần không hiểu việc “động thủ” thì có liên quan gì đến bà nội và Ni Tử. Nhưng nghĩ đến món mì sợi thơm ngon khiến người ta thèm chảy nước miếng, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của Ni Tử người gầy như que củi, cô bé không biết mình có nên động thủ hay không.
Thế là, cô bé hoàn toàn đã quên mất sự thật là Dương Tĩnh, Bạch Trà và Liêm Tử đã động thủ rồi!
Nhìn thấy ba người đã lép vế, lại nhìn thấy vết máu chuyển thành màu đỏ thẫm trên quần áo của các cậu đã bị nhuộm thêm một tầng máu tươi đỏ chót, Tiểu Tịnh Trần mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nắm lấy chiếc ghế mình đã ngồi trước đó, không chút do dự mà ném vào đám người đang đánh lộn. “Răng rắc!” Chiếc ghế gỗ rẻ tiền cũng không chút do dự mà vỡ tung tóe, quả quyết đập cho tên lưu manh kia ngất xỉu luôn. Tiểu Tịnh Trần lách người tiến lên trên, nắm tay quả quyết đấm lên ngực đối phương. “Răng rắc!” Tiếng xương vỡ vụn khiến cho người nghe sợ hết hồn hết vía.
Tên lưu manh kia kêu lên một tiếng thảm thiết. Gã ta ôm ngực nằm trên mặt đất, không ngừng kêu rên. Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần. Đương nhiên, biểu cảm của ba người Dương Tĩnh có chút bĩnh tĩnh hơn so với những người khác. Suy cho cùng thì bọn họ cũng đã từng chứng kiến “sở thích” kỳ lạ của Tiểu Tịnh Trần ở chỗ Anh Bạc, còn những người khác thì đều không biết.
Tên lưu manh đầu sỏ cũng không thể ngờ rằng cô gái nhỏ bé ngọt ngào xinh xắn này lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, quẳng ghế thì thôi đi, vừa mới xông lên đã đánh gãy xương sườn của người ta. Cô cho rằng cô mới chuyển nghề sang làm xã hội đen chắc!
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần quét qua tên lưu manh đang nằm vật dưới đất mà không hề chuyển hướng sang mấy tên lưu manh khác. Tên lưu manh đầu sỏ cảm thấy sợ hãi trong lòng, theo bản năng lùi ra cửa, trên miệng vẫn còn kêu gào: “Dương Tĩnh, mày đợi đấy, thiếu nợ không trả thì Anh Đức sẽ không bỏ qua cho mày đâu…”
Lời còn chưa nói hết, cái chân đang lùi về phía sau bỗng đụng vào cái gì đó. Tên lưu manh đầu sỏ còn chưa kịp phản ứng, thì đã cảm thấy hai bên vai của mình nặng trĩu, có một hơi thở nặng nề nóng rực phả lên trên cổ gã ta, khiến cho toàn thân gã run lên, trong lòng sợ hãi. Gã ta theo bản năng quay đầu lại…
Thông thường, là người ai cũng biết, ở trong rừng rậm nguyên thủy nguy cơ khắp nơi, nếu như có người từ phía sau lưng đập vào vai mình, muôn ngàn lần không thể quay đầu. Bởi vì 99% những người đập vào vai mình trong rừng rậm nguyên thủy không phải là con người mà là sói. Ngay khi bạn quay đầu, thì sẽ để lộ cổ họng của mình dưới nanh sói. Bầy sói cắn chết con mồi, từ trước đến nay chỉ cắn cổ họng, không để bọn nó nhìn thấy cổ họng, thì chí ít cũng có thể sống thêm mấy giây.
Nhưng thật đáng tiếc, tên lưu manh đầu sỏ lại không biết phía sau mình là một con sói. Cho nên, gã ta đã quay đầu lại. Sau đó, chào đón gã chính là một cái miệng rộng đang há ra. Nanh sói đều đặn trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Màn Thầu không chút do dự mà cắn vào vai và cổ của gã ta, nhưng tránh được yết hầu và động mạch cổ, không cho gã ta một phát trí mạng, mà để gã phải chịu đựng hết những giày vò đau khổ cho đến chết…
“Á a a! A a a!”
Tên lưu manh đầu sỏ bị Màn Thầu cắn ầm ầm ngã xuống đất. Mấy tên lưu manh còn lại lập tức sợ đến mức tè ra quần. Đừng nói bọn họ, đến cả ba người Dương Tĩnh cũng giật mình, ngây người, mắt trợn tròn như hóa đá.
Mặc dù bọn họ từng nhìn thấy Màn Thầu cắn đứt một miếng thịt của người ta, nhưng cắn trực tiếp vào cổ thì…
Nói nghe này đồng chí Màn Thầu, đồng chí chắc chắn mình là một con Husky chứ?