Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 173: Bé ngốc vừa thấy nước là chìm tới đáy

Tác giả: Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
Chọn tập

“Tịnh Trần” – Hứa Lâm Lang vừa tiến gần hai bước, Quả Cà đang há miệng cho em gái sờ răng đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt dựng thẳng đen như mực nhìn chằm chằm Hứa Lâm Lang. Hứa Lâm Lang lập tức đứng yên, giơ hai tay trống không, bày tỏ mình không có ác ý. Quả Cà nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó mới quay đầu lại, thân hình to lớn quấn lấy người Tiểu Tịnh Trần, trượt từ trước mặt tới sau lưng cô bé, sau đó gác cằm lên đỉnh đầu Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Lâm Lang.

Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nhìn Hứa Lâm Lang: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Hứa Lâm Lang lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Quả Cà, ba giây sau dứt khoát cụp mắt xuống nhìn Tiểu Tịnh Trần, uyển chuyển cất lời: “Chị biết em và Quả Cà đã rất lâu rồi mới gặp lại nhau. Các em chắc chắn có rất nhiều điều để nói với đối phương. Chị không nên làm phiền đến thời gian quý báu của các em, tuy nhiên chúng ta phải quay xong cảnh của em trước khi khai giảng. Nhưng tính theo tiến độ hiện nay của chúng ta, sợ rằng sẽ kéo dài…”

Bạch Hi Cảnh đột nhiên chen miệng: “Có gì cứ nói thẳng, quá uyển chuyển con bé không hiểu đâu.”

“Trông coi Quả Cà đừng để nó quấy rối.”

“Nhắc nhở” của Bạch Hi Cảnh quá kịp thời, não bộ của Hứa Lâm Lang còn chưa kịp phản ứng thì cô đã để lộ ra suy nghĩ chân thật của bản thân mất rồi. Sau khi nói xong cô mới giật mình, âm thầm che mặt rơi lệ, huhu~ Xong đời tôi rồi!

Hứa Lâm Lang không dám nhìn phản ứng của Quả Cà, dứt khoát quay người lại, chạy nhanh tới ngồi xuống bên cạnh máy quay trong ánh mắt sùng bái phóng tới từ bốn phương tám hướng. Sau đó cô nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, thể hiện trình độ và thái độ chuyên nghiệp của mình.

Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác chớp mắt, sau đó dứt khoát lôi cái đầu rắn đang gác trên đầu mình xuống. Cô bé nhìn vào mắt Quả Cà, nghiêm túc nói: “Quả Cà, em đến bên cạnh ba chị nghỉ ngơi một lát, quay phim xong chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi. Nha~!”

Quả Cà: “…” Ra ngoài chơi = ở riêng với nhau, nó mới không hề mong chờ chút nào đâu!

Buông Tiểu Tịnh Trần ra, Quả Cà chậm rì rì trượt đến dưới chân Bạch Hi Cảnh, ngoan ngoãn cuộn tròn lại, nằm yên không phát ra tiếng động nào, chỉ yên lặng dõi theo Tiểu Tịnh Trần.

Mọi người: “…” Tại sao họ lại có ảo giác đang nhìn thấy hòn vọng phu vậy?

Quả Cà bị dẹp yên, việc quay phim lập tức thuận lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa nhờ có sự giúp đỡ của Tiểu Tịnh Trần, cảnh quay với xà yêu phiên bản thật cũng càng thêm thuận lợi. Con rắn lớn thậm chí còn có thể làm ra một vài động tác có nhân tính đơn giản, điều này cũng làm cho toàn bộ hình ảnh trở nên chân thực hơn, có cảm giác hơn. Chỉ có một vấn đề duy nhất là, mỗi ngày sau khi Tiểu Tịnh Trần ăn tối xong sẽ có thêm một lịch trình, đó chính là dắt rắn đi dạo.

Cũng may hiện tại bọn họ vẫn còn đang ở trên núi, dắt rắn đi dạo gì đó chỉ cần đến cánh rừng gần đó dạo một vòng là được. Xung quanh khu vực quay phim đều có dải phân cách, khách du lịch không thể vào được, vậy nên cũng không cần lo lắng con mãng xà bò lung tung sẽ khiến người khác hoảng sợ.

Nửa tháng sau, cảnh quay trong rừng đã hoàn tất, đoàn làm phim nối đuôi nhau xuống núi, địa điểm quay phim chuyển từ dãy núi sang thành thị.

Phân cảnh ở thành thị không nhiều, chủ yếu là một vài cảnh chuyển tiếp. Tiểu Tịnh Trần không phải nhân vật chính, chỉ cần lộ mặt là được, ngay cả lời thoại cũng chẳng có mấy câu. Tiếp theo đó chính là cảnh quay trong nhà… trong động phủ Mộc Thanh, trong đáy cung bí cảnh, trong môn phái Tiên Sơn…

Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, các cảnh quay của Tiểu Tịnh Trần cũng đã quay gần hết, chủ yếu là do thời gian sau đó Quả Cà vô cùng phối hợp nên tiết kiệm được không ít thời gian.

Nhiệm vụ quay phim không còn nặng nề như trước, thời gian rảnh của Tiểu Tịnh Trần cũng nhiều hơn. Mỗi ngày cô bé đều dính với Quả Cà. Bạch Hi Cảnh thỉnh thoảng lại lén lút quấy rối một chút. Ngày tháng ngắn ngủi, sau hơn một tháng ở chung, nhân viên của đoàn làm phim cũng không còn sợ hãi Quả Cà như trước nữa.

Khi phim của Tiểu Tịnh Trần sắp quay xong, một ngày lễ vô cùng quan trọng của tháng tám cũng tới – lễ Thất Tịch!

Cự Ảnh là một phim trường quy mô lớn mô phỏng kiến trúc cổ đại, đường phố, phòng ốc đều được làm theo phong cách cổ xưa, còn quẩn quanh hơi thở của cảnh sắc Giang Nam “cầu nhỏ bên dòng nước chảy nhà ai”. Trong ngày lễ tình nhân truyền thống quan trọng như Thất Tịch đương nhiên sẽ có một số tiết mục đặc sắc, ví dụ như… thả đèn hoa đăng!

Phố mới vừa lên đèn, đủ loại đèn hoa đăng đã thay thế đèn đuốc vốn có xuất hiện dưới mái hiên, trên mặt nước, bên cầu nhỏ, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những tia sáng bập bùng. Cả Cự Ảnh đều được bao phủ trong ánh đèn mờ ảo được giấy đèn hoa đăng làm nổi bật khiến không khí vô cùng huyền ảo. Thế nhưng đoàn làm phim vẫn không nghỉ ngơi, không những không nghỉ ngơi, thậm chí còn quay muộn hơn so với ngày thường. Khắp thành phố đều là hoa đăng theo phong cách cổ xưa, không mượn cảnh cho tốt thì sao có thể xứng đáng với bối cảnh của câu chuyện tiên hiệp cổ trang này.

Hứa Lâm Lang cũng là một người rất biết tận dụng!

Tiểu Tịnh Trần đã ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật. Quả Cà rũ rượi quấn quanh chân cô bé. Bạch Hi Cảnh nhìn cô con gái cưng đang hít thở đều đều, liền tìm một cái chăn đắp lên cho bé, vừa ngẩng đầu lên liền thấy con sóc nhỏ đang ngồi xổm trên lan can hành lang…

Từ khi Quả Cà xuất hiện, con sóc nhỏ này liền tự động chạy trốn. Cho dù trong lòng nó có thích mùi hương trên người Tiểu Tịnh Trần đến đâu đi nữa thì điều đó cũng tuyệt đối không thể quan trọng bằng mạng sống của bản thân.

Bạch Hi Cảnh âm thầm nhếch khóe môi, vốn cũng định chợp mắt nghỉ ngơi một lát, không ngờ di động trong túi áo lại reo lên. Nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, Bạch Hi Cảnh do dự một lúc, cuối cùng vẫn đứng lên đi đến đầu bên kia của hành lang nghe điện thoại.

Tiểu Tịnh Trần đang ngủ say đột nhiên mở mắt. Cô bé dụi đôi mắt mơ màng ngái ngủ, sau đó ngồi thẳng người dậy, tai nhỏ lại rung lên một cách vô thức, động tác dụi mắt bỗng nhiên dừng lại, chớp đôi mắt to, vẻ mặt dường như hơi kinh ngạc.

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn Quả Cà đã ngóc đầu lên, lại ngẩng đầu đưa mắt quét một lượt. Khi nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang đứng bên kia nghe điện thoại, mắt cô bé sáng lên, nhảy khỏi ghế định tới tìm Cha Ngốc. Thế nhưng đôi tai nhỏ lại không tự giác rung lên vài cái, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát túm lấy một nhân viên ở bên cạnh: “Đợi ba em nghe điện thoại xong, phiền anh chuyển lời của em đến ba, em đưa Quả Cà đi theo, sẽ không lạc đường đâu.”

Trợ lý đạo cụ – Tiểu Mã từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới bản thân lại có thể có một khoảnh khắc gần gũi với nữ thần đến vậy. Bàn tay nhỏ bé túm lấy cổ tay của chính mình cực kỳ mềm mại, nhỏ nhắn, mỏng manh, nhiệt độ cơ thể mát lạnh qua lòng bàn tay truyền đến phần mặt trong mẫn cảm nhất ở cổ tay. Mặt Tiểu Mã ngay lập tức đỏ lên, cậu ta ngây người gật đầu: “Được!”

Tiểu Tịnh Trần lập tức chạy ra ngoài: “Quả Cà, đi nào.”

Đêm khuya, sự sầm uất, nhộn nhịp đã lui đi. Ngoại trừ một vài tiếng người thỉnh thoảng phát ra từ trong sân nơi đoàn làm phim đang quay đêm thì hầu như không thấy bất cứ khách du lịch nào, chỉ có hoa đăng sáng rực vẫn lặng lẽ soi sáng con đường phía trước. Tiểu Tịnh Trần nhắm chuẩn một phương hướng rồi chạy như điên về hướng ấy. Tốc độ của cô bé rất nhanh, váy dài bị gió thổi bay lên quấn lấy những sợi tóc đen huyền giống như ma quỷ trong màn đêm.

Quả Cà theo chân cô bé, uốn lượn chuyển động, không những nó có thể theo kịp tốc độ của cô bé, mà rõ ràng còn vô cùng thành thục.

Băng qua khu vực quay phim vẫn còn chút hơi người, đường đi càng ngày càng hẻo lánh. Khi tới mép thành trấn bắt buộc phải đi qua một khu rừng rậm. Nhưng vào thời điểm này, người trong thành sẽ không lên núi, người trên núi cũng sẽ không đi xuống, vì thế mà khu vực này có vẻ vô cùng hoang vắng. Cũng chính vì vô cùng hoang vắng cho nên một vài tiếng động cũng được phóng đại vô cùng.

“Cứu với!!!”

“Có ai không, cứu với!”

Tiếng kêu khóc của thiếu niên khiến người ta không cách nào từ chối. Khi chạy tới gần mới phát hiện một thiếu niên đang ngã ngồi bên con sông rộng lớn uốn khúc chảy xuống từ trên núi. Cậu thiếu niên kia nhìn qua vẫn còn nhỏ tuổi, nhiều nhất là mười hai, mười ba tuổi. Cậu ta nắm chặt trong tay một chiếc giầy du lịch trẻ em, nhìn về mặt sông mà gào khóc không ngừng, trong dòng sông thỉnh thoảng lại nổi lên bọt. Có người rơi xuống nước rồi!

Tiểu Tịnh Trần không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy xuống nước. Sau khi xuống nước, cô bé mới phát hiện ra rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy… trực tiếp chìm xuống đáy rồi!

Giống như quả tạ bị ném xuống nước, Tiểu Tịnh Trần gạt bỏ tất cả sức nâng của nước, trực tiếp chìm thẳng xuống đáy. Sau khi hai chân lọt vào trong bùn lầy, cô bé chớp đôi mắt to, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, trên người mình đang đeo vòng trọng lực!

Tiểu Tịnh Trần buồn bực phồng má, từ khóe miệng phả ra bọt khí, gắng hết sức rút chân khỏi đống bùn lầy, sau đó gạt đám rong rêu ra, bước từng bước về phía bờ sông, vừa đi vừa quan sát tình huống dưới đáy nước.

Con sông này chảy thẳng từ trên núi xuống, là nơi bắt nguồn của tất cả mọi dòng sông trong thành trấn này, thế nên trên mặt sông rất rộng, dưới đáy lại rất sâu, nhưng nước sông cũng không quá đục ngầu. Chỉ có điều lúc này là buổi tối, ánh sáng không được tốt lắm, thị lực của người bình thường sẽ chịu sự ảnh hưởng rất lớn. Dưới đáy sông có rất nhiều rong rêu, cũng có không ít mạch nước ngầm, nếu bơi ở trong nước thì cho dù không bị rong nước quấn chìm cũng có khả năng sặc nước do mạch nước ngầm.

Tiểu Tịnh Trần hung hăng giẫm chân, kéo đứt một cây rong đang quấn lấy gót chân mình, lại tiếp tục đi.

Đứa trẻ bị đuối nước ở cách đó không xa, tay chân không còn sức lực giang rộng, chìm trong trạng thái hôn mê, tốc độ bọt khí nổi lên từ khóe miệng nhanh hơn Tiểu Tịnh Trần rất nhiều.

Tiểu Tịnh Trần dứt khoát thay đổi phương hướng, giẫm lên bùn lầy và rong rêu, sải bước về phía đứa trẻ bị đuối nước. Đứa trẻ vừa đúng lúc cũng chậm rãi chìm xuống. Khi Tiểu Tịnh Trần bước tới chỗ cậu bé đang chìm xuống, đứa trẻ cũng vừa vặn chìm tới trước mặt cô bé. Tiểu Tịnh Trần thuận tay ôm lấy cổ cậu bé sau đó đi về phía bờ sông, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.

Thiếu niên bên bờ sông đang kêu khóc vô cùng đau đớn, không ngờ trên mặt sông trước mặt bỗng xuất hiện một bóng đen, bóng đen dần dần phóng đại biến thành mái tóc dài bồng bềnh trên mặt nước, cuối cùng một cái đầu ướt nhẹp nổi lên… khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ thẫm, con ngươi đen láy sâu thẳm như địa ngục…

“Áaaaaaa!!!!” Thiếu niên sợ hãi kêu lên thảm thiết, dùng cả hai chân bò về phía sau: “Có ma!”, hơn nữa còn là ma da* tới lấy mạng!

* Ma da: là linh hồn những người đã chết oan dưới những khúc sông, suối hoặc biển.

Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, chậm chạp đi từ dưới đáy sông lên bờ, thuận tay ném đứa trẻ đang túm trong tay lên: “Ở đâu có ma?”

Người bạn đi chung “đã chết” bị ném bên cạnh, thiếu niên sợ tới suýt nữa ngất đi. Cậu ta ôm lấy “thi thể” của bạn mình, run rẩy co rúm người lại, vừa khóc vừa kêu: “Người đẹp à, oan có đầu, nợ có chủ, cô mau đi tìm người hại chết cô để lấy mạng đi, chúng tôi chỉ là những người đến đây du lịch lúc nghỉ hè mà thôi. Chúng tôi trước đây không có thù, hiện tại cũng không có oán với cô, cô bỏ qua cho chúng tôi đi, huhuhu!”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Cô bé chậm tiêu lúc này mới hiểu ra, hóa ra mình chính là con ma đó!

Tiểu Tịnh Trần tủi thân cắn môi, hai má phồng lên, trợn mắt nhìn cậu thiếu niên rồi chỉ vào đứa trẻ đang hôn mê kia nói: “Nếu không lấy hết nước trong bụng cậu ta ra, cậu ta thật sự sẽ trở thành ma da đó!”

Thiếu niên: “… Hức…” Hai mắt lúc này đã đẫm lệ, kinh hồn bạt vía, bàng hoàng luống cuống!

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky