Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 359: Bản sắc đầu trọc

Tác giả: Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
Chọn tập

Tổng kinh phí đầu từ của bộ phim “Đại Chu bí sử” là một triệu tệ, so với các bộ phim điện ảnh khác thì số vốn này đã được cho là khá lớn rồi. Đạo diễn Tạ là một con người có tham vọng, anh ta mong muốn tạo ra một tác phẩm điện ảnh có đề tài về lịch sử hoàn hảo nhất của Hoa Hạ. Vì vậy, bất kể là đạo cụ hay trang phục đều được yêu cầu tỉ mỉ nhất, đã tốt còn muốn tốt hơn nữa. Đội ngũ diễn viên lại càng hùng hậu, trên cơ bản chỉ cần là diễn viên nổi tiếng của Hoa Hạ, dù là hạng nhất, hạng hai hay hạng ba thì đều có vai diễn. Vì vậy, nhìn chung cả đoàn phim, chỉ tham gia một bộ phim truyền hình, ba bộ phim điện ảnh, hơn nữa lại toàn là vai phụ như Tiểu Tịnh Trần được coi là người có kinh nghiệm diễn thấp nhất, mặc dù cô bé cũng là một trong những người nổi nhất ở thời điểm hiện tại.

Dưới sự theo sát và bảo vệ hết mình của đội ngũ năm người “quản lý”, Tiểu Tịnh Trần đã đến phim trường truyền hình núi Đế Ngôi đúng giờ. Thực tế, Tiểu Tịnh Trần không hề lạ lẫm gì với địa điểm này, vì bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời cô bé – Giang Hồ Sát được quay chính tại nơi đây.

Vì để có được hiệu ứng quay chụp tốt hơn, hoàn hảo hơn, chân thực hơn, đạo diễn Tạ đã bao hết cả một vùng có quần thể kiến trúc cố cung của phim trường này, chi phí tiêu tốn theo ngày đều là con số thiên văn. Vì vậy, thời gian quay phim cũng rất gấp rút. Nhưng xét theo tố chất nghề nghiệp theo đuổi sự hoàn mỹ của đạo diễn Tạ thì chỉ sợ cuộc sống của nhóm diễn viên khi tham gia diễn xuất trong bộ phim này sẽ không được ung dung tự tại cho lắm.

Cũng giống như việc đạo diễn Tạ mong muốn quay một bộ phim hoàn nảo thuộc dạng đại danh tác của dòng phim lịch sử, nhóm diễn viên cũng đều đồng tâm hiệp lực để thực hiện. Vòng giải trí là nơi có thế hệ mới nổi lên thay thế thế hệ cũ với tốc độ khá nhanh. Nếu cả đời có thể có một bộ phim mang tính tiêu biểu được công chúng nồng nhiệt đón nhận thì người diễn viên đó cũng đủ để đứng vững trong giới.

Đáng tiếc, ngày nay đạo diễn tốt không nhiều, kịch bản hay lại càng thiếu hơn. Trong thời đại lớn, khi mà thông tin bùng nổ, phim ảnh tràn lan như bây giờ, có thể nắm được cơ hội xây dựng hình tượng nhân vật kinh điển cho bản thân quả thực không nhiều. Vì vậy, một khi có trong tay khả năng này, bất kỳ một người diễn viên nào đều đồng ý nỗ lực ba trăm phần trăm sức lực của mình, để đi tranh thủ lấy một phần trăm cơ hội.

Thời gian Tiểu Tịnh Trần đến là lúc không sớm cũng không muộn. Vừa bước vào trường quay, tiếng người ồn ào náo nhiệt đã ngay lập tức đập thẳng vào mặt. Trên quảng trường phía trước điện Thừa Thiên, mọi người vội vàng nhưng không hề hỗn loạn. Có người lắp đặt các thiết bị quay phim, có người thì dựng giá treo đèn, cũng có người cầm quần áo chạy lên chạy xuống. Tiếng gào thét của đạo diễn Tạ to đến mức đứng cách vài con phố cũng có thể nghe thấy.

Công tác chuẩn bị rất nhiều. Ngày đầu tiên căn bản không có khả năng quay chụp được cảnh gì cả. Nhưng dù cho là như thế, cũng có không ít diễn viên ngồi một bên lẳng lặng đọc nhẩm kịch bản để nhớ lời thoại.

Tiểu Tịnh Trần là một vật phát sáng bẩm sinh. Sự xuất hiện của cô bé dẫn đến không ít sự chú ý của mọi người xung quanh. Thế nhưng, ìcô bé trên cơ bản không sử dụng gương mặt thật sự của mình để gặp gỡ người khác, cho nên bất kể là những nhân viên công tác trong đoàn phim hay là diễn viên, người quản lý, nhóm trợ lý, căn bản không có đến một người nhận ra. Họ chỉ nhìn cô bé một cái, rồi lại không để ý nữa mà ai đi làm việc của người nấy, hoàn toàn không có ai dành nhiều sự chú ý cho cô bé.

Tiểu Tịnh Trần đang bước xuống cầu thang thì lập tức có một trợ lý nhỏ đi tới đón bước, nói: “Xin lỗi, đoàn làm phim của chúng tôi đã bao trọn khu vực phim trường này, du khách đến tham quan xin mời đổi sang địa điểm khác đi!”

Cánh tay cản đường của trợ lý nhỏ chưa kịp vươn ra hoàn toàn thì đã bị người khác ngăn trước một bước. Lăng Phi nhẹ nhàng đẩy mắt kính trên sống mũi, mang nụ cười nhẹ nhìn vẻ mặt không được thoải mái của trợ lý nhỏ, tốt tính nói với đối phương: “Xin lỗi, chúng tôi không phải khách du lịch, mà là diễn viên tham gia diễn bộ phim ‘Đại Chu bí sử’.”

“Diễn viên?” Trợ lý nhỏ có chút ngơ ngác, không khỏi dùng ánh mắt đánh giá nhìn nhóm người này, quả nhiên ai nấy đều là trai xinh gái đẹp. Trợ lý nhỏ không khỏi lầm bầm tự nhủ: “Thật kỳ lạ, không hề nghe thấy tổ diễn viên có diễn viên mới mà mình chưa biết đến. Ngay cả vai cung nữ cũng là do tiểu hoa đán mới nổi của phái thực lực đảm nhận mà.”

“Tiểu Thiệu… Cậu đâu rồi? Chết ở đâu rồi hả?” Tiếng hét của đạo diễn Tạ vang lên từ phía xa xa, trợ lý nhỏ vội vội vàng vàng lên tiếng đáp lời: “Đến ngay đây, đến ngay đây…”

Nghe thấy câu trả lời của trợ lý nhỏ, đạo diễn Tạ lập tức quay người sang, trừng mắt nói: “Cậu cái tên nhóc thối này, thế mà lại dám trộm lười hả… Vô Tà!!! Cô nhóc nhà cô cuối cùng cũng đến rồi sao!”

Đạo diễn Tạ thực sự là vô ý thức biểu hiện cảm khái, nhưng bởi vì câu nói phía trước là lời răn dạy, quở mắng dành cho trợ lý nhỏ, vì vậy giọng nói của anh ta có hơi lớn. Một tiếng “Vô Tà” vang lên đã khiến tất cả mọi người đột nhiên qua đầu lại nhìn. Họ cũng mở to con con mắt ra tuần tra qua lại. Mỹ nhân à, cầu một cái nhìn, cầu xoa xoa, cầu chụp ảnh, cầu số đo ba vòng… Ớ!!!

Khi họ nhìn thấy một cô gái bé nhỏ mặt mộc hướng lên trời, khuôn mặt còn thuần khiết hơn cả hoa sơn trà vài phần đang chậm rãi bước đến trước mặt đạo diễn Tạ, tất cả mọi người đang chuẩn bị hành lễ cúng bái vị yêu nghiệt đẹp nhất phương Đông này thì cả tập thể đã rào rào ngã khuỵu xuống rồi. Cô nương yêu nghiệt, cô làm sao vậy, bị vật không sạch sẽ gì bám vào rồi sao?

Ánh mắt liếc nhìn, quét qua một khung cảnh với hàng loạt bộ mặt hóa đá như tượng các binh lính trong đội quân đất nung ở lăng mộ Tần Thủy Hoàng của những người xung quanh, đạo diễn Tạ không khỏi hơi giần giật khóe miệng, một loại cảm giác cân bằng kỳ lạ không tên dâng lên trong lòng anh ta. Nghĩ đến lúc thử vai ban đầu, anh ta thế mà đã bị vẻ trong ngoài không đồng nhất của cô nhóc nhỏ này làm cho sốc. Cuối cùng thì cũng có người thấu hiểu cái cảm nhận đó của anh ta rồi… Thời tiết hôm nay thật là đẹp quá đi!

Ngày đầu tiên vào đoàn phim, mọi người ai nấy đều không quen thuộc lắm. Chỉ ngoại trừ những người trước đó đã hợp tác với nhau trong những dự án khác, thông thường các diễn viên đều không hay nói chuyện với người không quen. Vô Tà mặc dù rất nổi tiếng, nhưng dù sao hiện giờ cô bé cũng là người chưa có tầm ảnh hưởng gì trong giới giải trí. Vì vậy, cô bé không thể được cho ở một phòng hóa trang chuyên biệt, mà chỉ có thể sử dụng chung một gian với nhóm diễn viên nhỏ. Nơi ở thì ngược lại, có vẻ khá tốt. Tiêu chuẩn phân phối là diễn viên ở một phòng, trợ lý ở một phòng. Người bên phía Tiểu Tịnh Trần có vẻ hơi nhiều. La Giai Ni và Ngải Mỹ liền ở cùng một phòng với cô bé. Thượng Quan Triết, Tiền Đa Đa, Lăng Phi ở trong phòng của trợ lý. Đợi đến lúc Tiểu Tịnh Trần đã thích ứng với cuộc sống trong đoàn phim thì chỉ cần một người đi theo bên cạnh cô bé là được.

Người đông nên sức lực cũng lớn, đến bảy giờ hơn tối hôm đó, công tác chuẩn bị cuối cùng cũng được hoàn thành. Vốn cho rằng hội họp quay phim sẽ chính thức diễn ra vào buổi sáng hôm sau. Thế nhưng nào ngờ được, khi bữa cơm tối vừa kết thúc vào lúc bảy giờ hơn, đạo diễn Tạ lấy một cái cớ đẹp đẽ mang tên “Ăn cơm xong phải vận động nhiều một chút”, liền kéo hết nhóm diễn viên đứng dậy tập trung, chính thức khởi quay.

Tiếng than thở ai oán vang đầy nhưng không ai dám nói, chỉ có thể phỉ nhổ hai tiếng trong lòng mà thôi.

“Đại Chu bí sử” là bộ phim thuật lại cả cuộc đời của vị nữ đế duy nhất của Hoa Hạ – nữ hoàng Minh Không. Lúc bà vừa vào cung năm mười sáu tuổi với phẩm vị Tài nhân, trải qua hai nhiệm kỳ đế vương, từng bước một trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ. Sau khi Hoàng đế – chồng bà mất đi, bà liền liên tiếp phế bỏ chức vị của vài người con, cuối cùng đăng cơ xưng đế, trở thành vị nữ đế có cuộc đời đầy sắc thái truyền kỳ nhất trong lịch sử Hoa Hạ.

Người diễn vai nữ hoàng Minh Không là một vị lão làng trong nghiệp diễn – Tang Kỳ, tuổi tác của cô ấy không hề lớn, mới vừa bước qua tuổi ba mươi. Thế nhưng, cô ấy theo nghề diễn viên cũng đã được gần hai mươi năm, đã từng đạt năm giải ảnh hậu và một lần được đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải Rostia. Cô ấy vừa có diện mạo xinh đẹp, vừa có kỹ thuật diễn xuất tinh tế, hoàn toàn không hổ danh là đàn chị trong làng phim truyền hình.

Năm thứ ba mươi mốt triều Đại Chu, nữ hoàng đế Minh Không tuổi vừa mười sáu tham gia tuyển chọn tú nữ và tiến cung, được phong làm Tài nhân, bắt đầu một cuộc đời truyền kỳ của bà.

Tiểu Tịnh Trần diễn chỉ là một nhân vật phụ, phần diễn lại không hề nhiều, hơn nữa đa phần tập trung ở phần cuối của cả bộ phim truyền hình nhiều tập này, đối diễn với cô bé cũng chỉ có vài người mà thôi. Những người đó gồm: vị công chúa Kỳ Sơn cấu kết với Huyền Không, mẹ ruột của công chúa – nữ hoàng Minh Không và cả người tạo cơ hội cho công chúa Kỳ Sơn và hòa thượng gặp mặt – Thái tử Việt, ngoài ra còn có một vài tiểu tăng, và cả một số người qua đường không quá quan trọng làm phụ họa nữa.

Theo lẽ thường thì những diễn viên có phần diễn ít đều sẽ tranh thủ làm các hoạt động khác trong quá trình quay phim, chỉ đến đoàn phim khi có vai diễn của chính mình xuất hiện. Nhưng Tiểu Tịnh Trần và đoàn đội cố vấn của cô bé đều là những người quá thành thật. Sau khi nhận được thông báo của đạo diễn Tạ, ngay từ ngày đầu tiên họ đã có mặt rồi. Vậy là họ chỉ có thể đứng làm cảnh mà xem người khác diễn, thời gian còn lại đều dùng cho việc nghiên cứu, đọc kịch bản. Đương nhiên người nghiên cứu ở đây là nhóm cố vấn, Tiểu Tịnh Trần chỉ cần nghe là được.

Tiểu Tịnh Trần dù không am hiểu diễn kịch, thế nhưng cô bé rất thích ý xem cảnh tượng náo nhiệt. Nhìn thấy những diễn viên lão luyện với kỹ thuật diễn xuất chúng thể hiện, nghe những lời gào thét, quát mắng của đạo diễn Tạ, không hiểu sao cô bé lại cảm thấy tâm trạng mình rất tốt. Mỗi ngày cô bé đều híp mắt cười như em bé trong bức tranh ngày Tết. Điều này giúp Tiểu Tịnh Trần nhận được khá nhiều sự thân cận và thiện chí của mọi người.

Cả một tuần dài đã qua đi, cuối cùng cảnh diễn đầu tiên của Tiểu Tịnh Trần cũng đến. Đoàn cố vấn chỉ còn lại có Ngải Mỹ ở bên cạnh bầu bạn với cô bé.

Cảnh phim này là cảnh hòa thượng Huyền Không được Thái tử Việt tôn sùng tiến cử, cuối cùng vị hòa thượng cũng có cơ hội tiến cung diện kiến nữ hoàng bệ hạ.

Được biết Vô Tà diễn vai hòa thượng Huyền Không đẹp như hoa, tất cả những người tràn trề kỳ vọng với trang phục yêu nghiệt của cô bé không khỏi đập mặt xuống nền đất, ngay cả khuôn mặt của người đóng vai nữ hoàng bệ hạ là Tang Kỳ cũng đen xì. Bách Lý Dao, Sắc Lệnh và Huyền Không, giữa ba người này quả thật nhìn thế nào cũng không thể đưa vào cùng một hằng đẳng thức được.

Thế nhưng, đến thời điểm Huyền Không chính thức xuất hiện trước mắt, tất cả mọi người trong trường quay đều cùng trầm mặc.

Lúc này ánh mặt trời vừa đẹp, tôn lên làn da mịn màng như ngọc và hàng mi như vẽ của Huyền Không, ngũ quan trên gương mặt tinh xảo như lấp lánh, tỏa ra vầng sáng thánh khiết làm lòng người rung động. Vùng trán giữa hai chân mày bằng phẳng, ôn hòa dường như khiến lòng người không khỏi lắng đọng lại, không dám lỗ mãng. Áo bào của nhà sư thanh lịch, rộng rãi mà bồng bềnh khoác trên người chàng, khiến dáng người thanh cao càng hiện lên rõ ràng hơn, đầu tóc bóng loáng không vướng một sợi bụi trần có hình dáng như ánh minh nguyệt đêm trăng tròn.

Dù có biết rằng nhà sư đầu trọc trước mắt là một cô gái trẻ, thế nhưng tất cả mọi người từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Huyền Không, bọn họ đã vô thức xóa bỏ ranh giới về giới tính mơ hồ đó. Dường như, người lúc này chính là một vị đệ tử nhà Phật nổi tiếng nhất Đại Chu, trước khi động lòng phàm với công chúa Kỳ Sơn, chàng vốn được tôn vinh là một cao tăng nhà Phật có tuệ căn nhất bấy giờ.

Một Huyền Không hoàn mỹ như thế này, điều duy nhất khiến mọi người dở khóc dở cười đại khái chính là đôi giày đế bánh mì không biết độn bao nhiêu tầng dưới chân cô bé. Thật sự hết cách rồi, chiều cao chính là vết thương cứng đầu không chịu lành lại của em gái, các cảnh quay dưới chân chỉ có thể đợi đến lúc cô bé đổi giày xong mới quay riêng.

Dưới sự dẫn đường của Thái Giám, Huyền Không chầm chậm bước qua cung điện yên tĩnh, cả đoạn đường dường như không chạm mặt bất cứ người nào. Đôi lúc có vài nhóm cung nữ, thái giám đi qua, nhưng họ cũng đều cúi thấp đầu lướt qua, vô thanh vô tức giống như u hồn. Huyền Không mắt nhìn thẳng, khuôn mặt điềm tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng, như một người ngoài cuộc.

Bước chân vào điện Trạch Ân, Huyền Không ngay lập tức nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ đang lười biếng ngả người trên sạp nhỏ. Hai tay chàng chắp lại trước ngực, nhẹ nhàng cúi người, nói: “A di đà Phật!”

“Hỗn xược, nhìn thấy bệ hạ còn không mau quỳ xuống.” Thái giám tổng quản bên cạnh nữ hoàng hét lên một tiếng đinh tai nhức óc. Mi mắt Huyền Không ngay cả nhích cũng không nhích lên chút nào, giống như một nhà sư cao tuổi đang tiến vào nhập định, chỉ lẳng lặng khép mắt nhìn xuống. Thái giám tổng quản có chút sượng mặt, giọng the thé nói: “Người đâu, mang tên hòa thượng thối tha không để quân vương vào mắt này…”

“Bệ hạ triệu kiến bần tăng, chỉ là để nhìn thấy một cái quỳ của bần tăng sao?” Huyền Không đột nhiên mở miệng, giọng khẽ khàng, nhàn nhạt như khói như sương chui vào màng nhĩ khiến người ta không khỏi thả lỏng tâm tình. Nữ hoàng lại nhẹ nhàng vẫy tay một chút, tổng quản lập tức khom mình lui xuống.

Nữ hoàng ngồi thẳng dậy, nhàn nhạt đáp lời: “Thái tử Việt rất sùng bái nhà sư, nói nhà sư là người có đại trí tuệ cao nhất. Trẫm rất muốn thử xem đại trí tuệ của nhà sư thế nào.”

(Phì! Đồng chí Ngải Mỹ cười phụt cả ra, lập tức đổi lại được vô số ánh mắt phẫn nộ từ quần chúng.)

Huyền Không không mảy may có chút phản ứng với lời nói của nữ hoàng. Chàng tiếp tục đứng thẳng người, lặng yên như một cây tùng cổ thụ, nói: “Bần tăng chỉ là một hòa thượng, đã đoạn sạch hồng trần, cớ gì nói đến trí tuệ.”

“Trí tuệ và hồng trần có gì mâu thuẫn, nhà Phật không phải là rất chú trọng đại trí tuệ, đại tự tại sao!”

“Bần tăng chỉ là một người phàm, cớ sao có đại tự tại, đã không có đại tự tại sao lại có đại trí tuệ. Bệ hạ chê cười rồi!”

Hai người nói qua, nói lại vài câu. Tâm trạng nữ hoàng bệ hạ tốt hơn rất nhiều, cho phép Huyền Không tạm thời ở lại trong cung, có thể tùy lúc thực hiện trao đổi, bồi dưỡng tâm cảnh cho bệ hạ. Huyền Không rời khỏi điện Trạch Ân đi về hướng điện Huệ Ân để nghỉ ngơi, nhưng trên đường lại tình cờ gặp mặt quận chúa Chiêu Bình. Quận chúa Chiêu Bình là con gái của Trưởng công chúa, rất được bệ hạ thương yêu, nên nuôi dưỡng được tính cách có chút yêu mỹ nam, thích mỹ nữ.

Xa xa nhìn thấy một vị nam tử mặc áo bào trắng đi qua Ngự hoa viên, quận chúa Chiêu Bình thấy rất hiếu kỳ. Nàng ta bèn lật đật đi đến đón đầu. Đợi đến khi nhìn thấy diện mạo của vị nam tử đó, ánh mắt quận chúa liền lóe sáng, hai má đỏ lên, khóe mắt lông mày đều phơi phới. Nàng ta hỏi: “Đây là vị công tử nhà nào, lớn lên cũng thật tuấn tú!”

Tuấn tú đến mức đầu bóng lưỡng không sợi tóc cũng tự động bị bỏ qua một bên rồi!

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky