Tử Nguyệt ở bên cạnh cũng bị hành động vô lại của Lâm Động làm cho run run, hai môi cong lại, tuy rằng nàng không thích hành động vô lại này, nhưng mà khi nhìn thấy biểu tình của Tào Chú và Lưu Long, trong lòng cũng dâng lên một sự thích thú.
“Lâm Động, ngươi đừng có chối!”
Tào Chú mặt mũi đỏ bừng, chỉ vào Lâm Động tức giận nói, hắn không ngờ Lâm Động lại vô lại như vậy, mới có hai hôm mà đã “quên” mất chuyện hôm trước rồi.
Lưu Long tâm cơ hiển nhiên là tốt hơn Tào Chú một chút, hắn đương nhiên biết Lâm Động đùa giỡn mình, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười:*“Lâm Động huynh đệ, có câu không đánh nhau không thành bằng hữu, người đi cùng đường đều là bạn, vì 3 cái Băng Huyền Kiếm mà lưu lại ấn tượng không tốt cho vô số Phù sư Thiên Hỏa thành, đây không phải là chuyện có lợi.”
Lưu Long nói câu này tuy rằng bình thản, nhưng trong đó đã ẩn chứa sự uy hiếp.
Nghe vậy, Lâm Động lại cười, nhìn chằm chằm vào Lưu Long, nói: “Ta đúng là không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Hỗn đản!”
Tào Chú tức giận đến thổ huyết, ánh mắt như phun lửa nhìn Lâm Động, trông bộ dáng hắn giống như là muốn động thủ.
Trong lúc Tào Chú sắp không nhịn được, Lưu Long kia đưa tay ra cản hắn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào người trước mặt, chậm rãi nói:*“Đã như vậy, ta đây cũng không ép, nhưng mà hình như Lâm Động huynh đệ cũng tham gia tháp đấu phải không? Ha hả, tháp đấu tương đối mạo hiểm, nên cẩn thận một chút.”
Sau khi nói xong câu này hắn xoay người đi trở về, Tào Chú đi phía sau hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Động.
“Khi tiến hành tháp đấu ngươi nên cẩn thận một chút.”*Ở bên cạnh, Tử Nguyệt lạnh nhạt cất tiếng.
“Trong Phù Sư Tháp có thể động thủ?”*Lâm Động cười nói.
“Chỉ cần ngươi có thể chấp nhận được uy áp của Tinh thần lực, ra tay với nhau đương nhiên là hợp lệ.”
“Hiểu rồi.”
Lâm Động gật đầu, xem ra tháp đấu không yên bình gì cả.
Sau khi hai người Lưu Long rời đi không lâu, phía Phù Sư Hội Thiên Hỏa thành đột nhiên ồn ã, có mấy thân ảnh đi vào, đi đầu chính là một lão giả mặc áo xám, sắc mặt lạnh lùng.
“Đó chính là trưởng đoàn của Phù Sư Hội Thiên Hỏa Thành lần này, Hàn Duẫn, hắn cũng là tứ ấn phù sư.”
Nghe thấy thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Tử Nguyệt, Lâm Động khẽ gật đầu, hắn có thể nhận ra tinh thần ba động của người này không kém gì Nham đại sư.
“A?”
Ánh mắt Lâm Động đảo qua người Hàn Duẫn, sau đó nhìn vào một vị nam tử đằng sau hắn, hai hàng lông mày nhíu lại, từ thái độ của những Phù sư xung quanh, Lâm Động nhận ra người này có địa vị vượt trên cả Lưu Long.
“Đó chính là đối thủ lớn nhất của Phù sư Viêm Thành chúng ta lần này, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Phù sư Thiên Hỏa thành, Chu Thông, có người nói hai năm trước hắn đã tiến vào Nhị ấn Phù sư.”*Thấy Lâm Động nhìn người nọ, Tử Nguyệt nghiêm túc thấp giọng nói.
“Hai năm trước đã tiến vào Nhị ấn Phù sư…”
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, thực lực của Phù Sư Hội Thiên Hỏa thành đúng là mạnh hơn Viêm Thành một chút, thảo nào mà họ thắng tới hai lần liên tiếp.
Trong khi hai người nói chuyện, Nham đại sư cũng mang theo vấy vị Phù sư hơi có danh tiếng trong Viêm Thành tới chào hỏi đám người Hàn Duẫn, tuy đôi bên đều cười với nhau, nhưng Lâm Động vẫn nhận ra nụ cười kia chẳng có gì thân mật, đương nhiên, đối với một đám người muốn tới đoạt Phù Sư Tháp của mình, thì không ai có thể vui vẻ đón tiếp cả.
“Các vị, quy định của tháp đấu không nhiều, ai có thể vượt lên tầng cao hơn, ở trong thời gian lâu hơn thì người đó thắng.”
“Mặt khác, xin khuyên các vị một câu, không thể kiên trì được thì đừng kiên trì, cố quá sẽ không tốt!”
Bởi vì trong lòng hai bên đều không tốt, cho nên sau khi chào hỏi, Nham đại sư đã lên tiếng.
“Đương nhiên, trong tháp có luận bàn chỉ nên điểm tới là dừng.”
Đối với việc tư đấu phát sinh trong tháp, Nham đại sư cũng hiểu là không thể tránh khỏi, trước kia hắn cũng từng tham gia, cho nên mở miệng nhắc nhở trước.
“Trong lúc tranh đấu khó tránh khỏi bị thương, đó là chuyện bình thường mà.” Nhưng mà, khi nghe thấy câu này, Hàn Duẫn đại sư của Thiên Hỏa thành lại thản nhiên nói.
“Mặt khác, Nham Huyền, đây chính là cơ hội cuối cùng của Phù Sư Hội Viêm Thành các ngươi, nếu như lần này tiếp tục bại trong tay Thiên Hỏa thành chúng ta, vậy thì Phù Sư Tháp chúng ta phải mang đi rồi.”
“Hừ, chờ các ngươi thắng lần này rồi hãy nói.”*Nghe vậy, Nham đại sư sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói.
Hàn Duẫn cười nhạt một tiếng, nói:*“Hiện giờ nói gì cũng vô dụng, mở Phù Sư Tháp đi.”
Sắc mặt Nham đại sư hơi có chút khó coi, nhưng mà bây giờ không phải là thời gian trở mặt, lão vung tay lên, mang theo ba vị Phù sư trung niên, tới trước đại môn của Phù Sư Tháp.
Nhìn thấy bốn người di chuyển, đám Phù sư xung quanh lập tức giãn ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Phù Sư Tháp, tuy nói Phù Sư Tháp có hiệu quả tẩy lễ tinh thần, nhưng mà cơ hội hưởng thụ của bọn họ là cực nhỏ.
Tinh thần ba động mạnh mẽ từ trong bốn người Nham đại sư tuôn ra, thân hình bọn họ từ từ bay lên trên không, dừng lại khi cách mặt đất chừng 1 trượng.
“Khai mở Phù Sư Tháp!”
Nham đại sư trầm giọng quát một tiếng, ngay sau đó Tinh thần lực mạnh mẽ cũng tuôn ra nhắm thẳng vào cửa đá của Phù Sư Tháp, sau đó ngưng tụ thành một đạo quang ấn, rót vào một cái vết lõm của cửa đá.
“Ùng ùng!”
Toàn bộ Tinh thần lực lúc này chấn động, cửa đá đang đóng chặt lúc này chậm rãi mở ra, nhất thời một cỗ Tinh thần lực ba động cường hãn khuếch tán ra xung quanh, làm cho đám Phù sư ở gần phải liên tiếp thối lui.
“Tinh thần uy áp thật mạnh!”
Khi tinh thần ba động tuôn ra, Lâm Động cũng kinh dị cảm giác được một loại uy áp đặc thù từ trong Phù Sư Tháp khuếch tán ra xung quanh, dưới uy áp này thân hình hắn giống như nặng hơn rất nhiều.
Sắc mặt của một số người đứng trước đỏ bừng, vội vàng lùi ra xa.
“Không hổ là Phù Sư Tháp…”*Hàn Duẫn dùng ánh mắt tham lam nhìn vào Phù Sư Tháp, nếu như Thiên Hỏa thành có được cái tháp này, trong vòng 10 năm chắc chắn có thể vượt qua Phù Sư Hội của Thiên Đô Quận!
“Phù Sư Tháp đã mở, tháp đấu chính thức bắt đầu!”
Nham đại sư nhìn chằm chằm vào Phù Sư Tháp, sau đó đảo mắt nhìn về phía Lâm Động và Tử Nguyệt, trầm giọng quát lớn.
Câu nói này của Nham đại sư không khác gì một quả lựu đạn nổ, làm cho toàn bộ ánh mắt của Phù sư nơi này đều đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phù Sư Tháp, không biết là ai hét lớn một tiếng, lao vào trong Phù Sư Tháp đầu tiên.
Có người đi đầu đương nhiên là đám Phù sư ở đây đều mau chóng hành động, ở trong Phù Sư Tháp có hiệu quả rèn luyện và tẩy lễ tinh thần, cho dù không đạt được thành tích cao của Phù Sư Tháp, thì cũng có thể đi dạo một vòng, đối với bọn họ chỉ có lợi mà không có hại.
“Chu Thông, Lưu Long, các ngươi cũng đi đi.”Nhìn cảnh tượng này, Hàn Duẫn cười nhạt, đưa mắt nhìn vào Tử Nguyệt và Lâm Động, đương nhiên, hắn đặt sự chú ý ở trên người Tử Nguyệt nhiều hơn.
“Phù sư Viêm Thành dù sao ngoài Tử Nguyệt ra cũng chỉ là những người bình thường, lần tháp đấu này Thiên Hỏa thành ta tất thắng không thể nghi ngờ.”
“Hàn sư, Lâm Động kia cũng có chút bản lĩnh, Băng Huyền Kiếm của con bị hắn cướp đi.”*Tào Chú nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lâm Động? Chỉ là tiểu bối vô danh mà thôi, về phần Băng Huyền Kiếm… chờ sau khi xong Phù Sư Tháp, ta thay ngươi đòi lại.”*Hàn Duẫn nói một cách bình tĩnh.
“Dạ!”
Khi nghe Hàn Duẫn nói như thế, Tào Chú hưng phấn gật đầu, trong mắt Lưu Long ở bên cạnh cũng hiện hàn mang.
“Đi thôi.”
Chu Thông đứng cạnh Hàn Duẫn, vốn không nói lời nào thì bây giờ mở miệng, Lưu Long và Tào Chú đều gật đầu đáp ứng.
“Chu Thông, lần này phải nhờ ngươi rồi.”*Hàn Duẫn thấp giọng nói.
Chu Thông bình tĩnh gật đầu, đầu ngón chân điểm xuống mặt đất, thân hình bay lên lao vào trong Phù Sư Tháp, Lưu Long và Tào Chú lập tức theo sau, khi vào tháo, Tào Chú quay đầu nhìn Lâm Động một cách độc ác và đầy khiêu khích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Nhìn thấy đám Phù sư của Thiên Hỏa thành đã vào Phù Sư Tháp, Tử Nguyệt cũng mở miệng nói, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng tím, lao vào bên trong.
Lâm Động nhìn Phù Sư Tháp cao vót, trong mắt cũng hiện lên sự hưng phấn, hắn cũng rất muốn biết, với năng lực của hắn có thể leo tới được tầng thứ mấy đây?
Lâm Động nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của Tử Nguyệt biết mất, hắn không do dự bay vào trong đại môn.
“Lâm Động, lần này nhờ vào ngươi, cẩn thận một chút!”
Ngay khi Lâm Động lao vào trong tháp, có một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai của hắn, đó chính là thanh âm của Nham đại sư.
Lâm Động khẽ gật đầu, thân hình không dừng lại, lao vào bên trong.
“Phú…”
Nhìn theo bóng lưng Lâm Động cho tới khi biến mất, Nham Huyền cũng khẽ thở dài một hơi, tới lúc này cũng chỉ còn cách đợi kết quả cuối cùng mà thôi…