– Ngươi không phải Cửu Vĩ Linh Hồ.
Tiếng nói có phần ngưng trọng và cảnh giác vang lên từ miệng Lâm Động khiến không gian như đặc quánh lại.
Tâm Thanh cũng sững người vì câu nói của Lâm Động. Tâm Thanh toàn thân lạnh toát, nhìn Lâm Động cười gượng:
– Lâm Động đại nhân đang nói gì vậy? Muội cảm nhận được huyết mạch tương đồng giữa tiên tổ và Cửu Vĩ tộc mà…
Lâm Động không trả lời, chi chăm chăm nhìn nữ tử yêu mị kia, sâu trong mắt bắt đầu có hắc lôi quang tràn dâng.
– Ngươi là ai? Ngươi không phải người trong tộc ta.
Nữ tử yêu mị kia nhíu mày nhìn Lâm Động, rồi lạnh lùng nói:
– Tộc nhân của ta, các ngươi quên cả quy tắc của Cửu Vĩ tộc rồi sao? Dám đưa người khác vào Tổ Hồn Điện?
– Không phải đâu…
Tâm Thanh định nói nhưng bị Lâm Động ngăn lại. Hắn cười nhạt:
– Bao nhiêu năm nay tộc nhân của muội vào trong Tổ Hồn Điện này nhưng chẳng một ai ra, muội không thấy kỳ lạ sao?
Tâm Thanh hơi run lên, cuối cùng trong ánh mắt dâng lên sự sợ hãi.
– Kẻ trước mặt kia không còn là tiên tổ của bọn muội nữa rồi…
Lâm Động khẽ nói, rồi hắn cười với nữ tử yêu mị:
– Ta nói có đúng không? Không biết các hạ là Dị Ma Vương nào?
– Tiên tổ…thật như vậy sao?
Tâm Thanh nhìn nữ tử yêu mị, trong mắt vẫn đọng lại chút hy vọng mong manh.
Nữ tử kia nhìn Lâm Động rồi khóe miệng dần nhếch lên một cách quỷ dị:
– Xem ra Cửu Vĩ tộc ngu xuẩn cuối cùng cũng cảm nhận ra một số điều không đúng rồi…
Mặt Tâm Thanh tái nhợt.
– Tiểu tử ngươi là ai? Có lẽ trong trời đất này không còn nhiều người biết sự tồn tại của dị ma. Huống hồ ngươi chỉ có thực lực Tử Huyền Cảnh đại thành, căn bản không có tư cách biết những điều này.
Nữ tử yêu mị nói.
– Hà hà, trước đây không lâu từng giao đấu với dị ma các ngươi…tiện tay giải quyết một Dị Ma Vương.
Lâm Động mỉm cười.
Đồng tử yêu nữ kia co nhỏ lại, rồi che miệng cười:
– Tiểu tử ngươi cũng thích ăn to nói lớn nhỉ…Ngươi có biết muốn giải quyết một Dị Ma Vực cần bao nhiêu sức mạnh không?
– Một cường giả Luân Hồi Cảnh, một Diệt Vương Thiên Bàn và năm tổ phù, đủ chưa?
Lâm Động bình thản nói.
Tiếng cười cuối cùng đã dứt, yêu nữ kia bắt đầu nhìn thẳng vào thanh niên chỉ Tử Huyền Cảnh tiểu thành này, giọng nói trở nên lạnh băng:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
– Người chuyên tìm dị ma.
Lâm Động cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Chỉ dựa vào ngươi? Tuy sự việc có hơi bất ngờ, nhưng ngươi đã vào đây thì hãy ở lại đi.
Yêu nữ cười khảy, tay nắm lại, chỉ thấy vùng biển máu kia cuộn lên dữ dội, phụt một tiếng, vô số sợi xích đỏ ối bắn thẳng về phía Lâm Động.
– Lâm Động đại nhân, cẩn thận!
Tâm Thanh thấy vậy vội kêu lên.
Lâm Động cười nhạt, một con mắt hiện lên lôi quang.
Uỳnh!
Tiếng sấm rền vang lên trong không gian, một đạo lôi trụ chói lòa bắn ra từ trong người Lâm Động rồi để mặc cho những sợi xích đỏ rực kia bắn vào.
Rẹt rẹt!
Lôi quang chấp chới quấn lấy những sợi xích, sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù được phóng thích đánh gãy từng đoạn xích.
– Cái gì?
Yêu nữ kia thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi. Ả ta cảm nhận được một thứ năng lượng quen thuộc đáng sợ từ đó.
Lôi quang ngưng tụ trên đỉnh đầu Lâm Động, một đạo phù văn cổ xưa dần hiện ra, đồng thời gây nên thứ áp lực kỳ lạ.
– Lôi Đình Tổ Phù…
Yêu nữ nhìn đạo phù văn lôi quang, răng nghiến lại. Lúc này ả mới biết tại sao Lâm Động lại nói mình là người chuyên tìm dị ma, thì ra hắn có trong tay tổ phù.
– Tuy ngươi có Lôi Đình Tổ Phù, nhưng thực lực lại yêu như vậy. Cũng được thôi, hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi, cho Lôi Đình Tổ Phù biến mất khỏi thế gian này luôn.
Lâm Động cười:
– Xem ra ngươi mới là người thích ăn to nói lớn…Ngươi tưởng mình vẫn là Dị Ma Vương sao? Chỉ là một chút ý thức mơ hồ, còn dám ngông cuồng?
– Vậy ngươi cứ thử xem!
Yêu nữ lập tức biến hóa ấn pháp:
– Mộng La Ma Trụ Ngục!
Ầm ầm ầm!
Mặt biển bạo động, hình thành nên vô số cái xoáy nước điên cuồng xoay tròn, vô số quang trụ đỏ rực bắn lên không trung, trên những cột quang trụ đó có hắc khí bao quanh.
Uỳnh!
Huyết quang tạo thành thiên la địa võng, khí thế kinh người.
Lâm Động ngẩng lên, trên đỉnh dầu bắn ra hắc quang biến thành một cái hắc động khổng lồ. Quang trụ chạm vào hắc động là biến mất một cách quỷ dị, cái hắc động đó tựa như cái miệng không đáy, có thể thôn phệ mọi thứ.
– Thôn Phệ Tổ Phù? Sao có thể?
Yêu nữ kia nhìn hắc động phía trên Lâm Động, sắc mặt kịch biến, lúc này không kìm được mà phải kêu lên sợ hãi.
Ả không thể ngờ Lâm Động lại có tận hai tổ phù.
Lâm Động buông hai tay, phía trên đỉnh đầu hắc quang như chiếm lĩnh cả bầu trời, hắn nhìn yêu nữ, cười:
– Ý thức này khác rối loạn, nếu ta đoán không nhầm thì chắc là sự dung hợp của ba Dị Ma Vương?
Yêu nữ kia đột nhiên bật cười:
– Ngươi nhận ra rồi thì sao? Nuwx nhân ngu xuẩn này định một mình chấn áp ba bọn ta, nhưng ai ngờ theo thời gian bọn ta lại chấn áp được ả. Bao năm nay Cửu Vĩ tộc hết kẻ này đến kẻ khác tự tìm đến cái chết. Ha ha, ngươi thấy không? Biển máu này chính là từ người của Cửu Vĩ tộc đó.
– Các ngươi là lũ khốn kiếp.
Tâm Thanh cắn môi, máu tươi và nước mắt không ngừng chảy ra. Thân thể cô bé run rẩy, cô không thể ngờ nơi mà cả chủng tộc hy vọng lại đáng sợ thế này…
– Cũng có nghĩa là, chỉ cần tịnh hóa ý thức của các ngươi thì ý thức của Cửu Vĩ Linh Hồ sẽ thoát khỏi sự áp chế của ngươi?
Lâm Động khẽ nói.
– Ý thức của ba bọn ta đã gắn kết mật thiết với ả, hề hề, ngươi tịnh hóa bọn ta thì ả cũng sẽ biến mất. Đến lúc đó Cửu Vĩ tộc sẽ hoàn toàn mất cơ hội để vực dậy.
Yêu nữ cười.
– Hơn nữa, sức mạnh tổ phù tuy lợi hại, nhưng không thích hợp cho việc tịnh hóa. Vì thế, tiểu tử, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
– Lâm Động đại nhân…
Tâm Thanh ở bên cạnh, giọng run rẩy nói. Cô bé nước mắt chảy giàn giụa nhìn yêu nữ đầy oán hận:
– Cửu Vĩ tộc ta nguyện cùng chết với chúng!
Cơ hội cuối cùng đã mất rồi, chuyến đi Tổ Hồn Điện lần này cũng coi như đã thất bại, rõ ràng Tâm Thanh đã không còn suy nghĩ muốn sống mà ra nưuã.
Sắc mặt yêu nữ hơi thay đổi, chắc hẳn không ngờ Tâm Thanh lại quyết đoán như vậy.
– Không cần thiết phải vậy…
Lâm Động liếc nhìn yêu nữ, nói:
– Sức mạnh tổ phù đúng là không tiênnj tịnh hóa, vậy thì ta đổi cách khác là được…
Vừa dứt lời, Lâm Động giơ tay lên, từ bàn tay hắn bùng lên bạch quang dịu nhẹ, bên trong đó là một tấm phù thạch.
Thứ bạch quang dịu nhẹ đó cảm tưởng như có thể bao bọc vạn vật, nhanh chóng đẩy lùi không ít ma khí mịt mù xung quanh.
– Thân là Dị Ma Vương, chắc ngươi biết thứ này?
Yêu nữ sững sờ nhìn tấm phù thạch màu trắng, cuối cùng ánh mắt hiện lên sự sợ hãi:
– Tổ Thạch? Đáng chết, rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại có được Tổ Thạch?”
Cuối cùng Dị Ma Vương cũng thấy sợ hãi, thanh niên chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành không những có hai tổ phù mà còn có Tổ Thạch, thứ đứng hạng hai trong bảng Viễn Cổ Thần Vật. Ở thời Viễn Cổ nó đã giết không ít Dị Ma Vương…
Hai tay Lâm Động kết ấn, ánh sáng trên Tổ Thạch thêm sáng rực rỡ, hắc khí ở xung quanh vừa chạm vào bạch quang lập tức như tuyết gặp ánh mặt trời, tan chảy hoàn toàn.
– Tổ Linh Tịnh Ma Trận!
Ánh sáng lan tỏa khắp không gian, bỗng có một giọng nói cổ xưa vọng ra từ trong Tổ Thạch. Chỉ thấy vô số tia sáng bắn ra rồi biến thành quan trận khổng lồ phía trên yêu nữ.
– Á!!
Yêu nữ thấy vậy lập tức thét lên, thân hình khẽ động định chui vào biển máu.
– Muốn chạy sao?
Lâm Động cười khảy, lôi quang và hắc quang bắn ra biến thành tấm màn ánh sáng phong tỏa mọi đường của yêu nữ.
Tên Dị Ma Vương này chỉ còn lại ý thức, nhục thể đã tiêu tan từ lâu, đương nhiên không tạo được uy hiếp gì lớn với Lâm Động.
Uỳnh!
Khi đó, quan g trận phía trên bầu trời rung chuyển, rồi một âm thanh lớn vang lên, bạch quang tựa dịch thể bắn lên trùm lấy yêu nữ.
– Á!!
Tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên, đằng sau ánh bạch quang, Lâm Động nhìn rõ ràng từng chút hắc khí đang nhanh chóng chui ra khỏi người Cửu Vĩ Linh Hồ rồi biến mất…