Kết quả chiến đấu nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, nhìn Tống Thanh đang chật vật vịn tường, hai vị lão quản sự của Vạn Kim Thương Hội cũng kinh ngạc, ngay sau đó, sắc mặt hai người trở nên khó coi, vừa nãy bọn họ còn nói Tống Thanh đủ khả năng, không ngờ lại có kết quả thế này.
“Ha hả, hai vị, lựa chọn của ta không tệ chứ?”
Đổng Tố che miệng cười, lúc này nàng đã hết kinh ngạc, đôi mắt đẹp có chút kỳ lạ nhìn Lâm Động, Tinh thần lực của người này nhìn thì giống như Nhất ấn Phù sư, nhưng lại mạnh mẽ hơn, không thì làm sao có thể đánh bại một cao thủ Thiên Nguyên cảnh trung kỳ như Tống Thanh được.
Hai vị lão quản sự cười gượng một tiếng, chỉ có thể gật đầu, nói:
“Nhãn lực của Tố tổng quản đúng là vô cùng tốt, hai người lão phu bội phục.”
Nhìn thấy hai lão này không còn dây dưa gì nữa, Hạ Chỉ Lam ở bên cạnh thở dài một hơi, sau đó liếc mắt nhìn Tống Thanh đang chật vật, sắc mặt khẽ biến, cấp quát lớn:
“Tống Thanh, ngươi làm cái gì đấy?!”
“Ầm!”
Hạ Chỉ Lam vừa mới quát xong, thì đã thấy Tống Thanh sắc mặt âm trầm, một lần nữa lao lên, một thanh đoản kiếm sắc bén xuất hiện ở nó trong tay, tàn nhẫn đâm tới Lâm Động.
Nhìn thấy người này thua rồi còn cố, Lâm Động cũng nhíu mày, đang định xuất thủ thì thấy trước mặt hoa lên một cái, một thân ảnh đầy phong tình xuất hiện, ngọc thủ nhẹ vẫy, một cỗ Nguyên Lực giống như cuồng phong thổi bay Tống Thanh, khiến hắn phải lộn vài vòng mới ngã xuống.
“Thực lực thật mạnh!”
Nhìn Đổng Tố xuất hiện ở trước mặt trong lòng Lâm Động cả kinh, ánh mắt có chút kỳ dị nhìn vào bóng hình xinh đẹp động lòng người này, không nghĩ tới vị Tố tổng quản trông thì quyến rũ phong tình, nhưng lại có thực lực không yếu hơn Huyết Y Môn Ngụy Thông.
“Không hổ là Vạn Kim Thương Hội.”
Ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, trong lòng hắn cũng bắt đầu thấy sợ sự mạnh mẽ của 3 thế lực đứng đầu Viêm Thành.
“Tống Thanh, nơi này là Vạn Kim Thương Hội, không phải Tống gia của nhà ngươi, hôm nay Lâm Động đã là khách nhân của Vạn Kim Thương Hội, mong rằng ngươi có thể tôn trọng một chút!”
Đổng Tố nhíu mi nhìn Tống Thanh, đối với kẻ âm nhu này nàng lại thêm một phần chán ghét.
“Ngươi trở về đi, chuyện hôm nay ta sẽ nói lại với phụ thân ngươi.”
Nghe thấy Đổng Tố nói như vậy, sắc mặt Tống Thanh lúc trắng lúc xanh, nhưng mà hắn không có can đảm đùa giỡn vị Tố tổng quản này, ánh mắt hắn oán độc liếc ngang nhìn sang Lâm Động, sau đó chật vật rời đi.
“Hai vị lão quản sự, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng phải lên đường thôi.”
Đuổi Tống Thanh đi, ngữ khí của Đổng Tố vẫn chưa được bình thường, nhìn hai vị lão giả nói một cách lạnh nhạt.
Nghe vậy, hai vị lão giả cũng chỉ có thể phẫn nộ gật đầu, đứng dậy cáo từ rời đi.
“Hừ, hai lão già này chắc chắn đã nhận được không ít chỗ tốt từ Tống gia, cho nê mới cực lực đề cử Tống Thanh.”
Nhìn hai vị lão giả đi xa, Hạ Chỉ Lam cũng hừ nhẹ nói.
“Tống gia bề ngoài thì luôn biểu hiện thân cận với Vạn Kim Thương Hội chúng ta, nhưng cũng qua lại không ít với Huyết Lang Bang và Phủ thành chủ, lần này họ muốn Tống Thanh chiếm tiện nghi, chuyện đâu có đơn giản như vậy.”
Nói đến chỗ này, đôi mắt đẹp của Đổng Tố đột nhiên nhìn về phía Lâm Động ở bên cạnh, như có thâm ý cười nói:
“Tiểu tử kia, xem ra ngươi đúng là có bản lĩnh che giấu đấy.”
“Tố tổng quản quá khen, chút bản lĩnh của tiểu tử đâu có thể so sánh với người.”
Lâm Động cười gượng một tiếng, nói.
“Đừng có ba hoa với ta, đi thôi, chúng ta lên đường.”
Đổng Tố trợn mắt một cái, sau đó cũng không nói nhiều, giơ giơ ngọc thủ, quay đầu bước ra ngoài Vạn Kim Thương Hội.
“Coi như ngươi có chút bản lĩnh, đánh bại được Tống Thanh thì ngươi có tư cách tham gia, nhưng mà đừng để phải mất mặt.”
Hạ Chỉ Lam đi tới bên cạnh Lâm Động, thản nhiên nói.
Lâm Động vuốt tay, từ chối cho ý kiến.
“Yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng thắng hai trận đầu, tới lức đó ngươi không cần phải xuất thủ.”
“Nói như vậy, Đan Tiên Trì không có phần của ta, đúng không?”
Lâm Động cười nói.
Nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Chỉ Lam cũng hiện lên một nụ cười động lòng người:
“Nói rất chính xác.”
Nói xong, nàng không dừng lại, tiêu sái xoay người, nhanh chóng đuổi theo Đổng Tố ở phía trước.
“Hi vọng là như vậy.”
Lâm Động cười cười, sau đó đi theo.
Khi Lâm Động bước ra ngoài, ở đại môn của Vạn Kim Thương Hội có hơn 10 tuấn mã xuất hiện, hắn nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang trò chuyện với Hạ Chỉ Lam.
“Đây chính là người thay thế Tống Thanh, tên là Lâm Động, có chút thực lực, lúc nãy vừa đánh bại Tống Thanh.”
Khi Lâm Động đi tới, Hạ Chỉ Lam giới thiệu.
“A? Ha hả, thảo nào vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của tên Tống Thanh kia vô cùng khó coi, hóa ra là bị Lâm Động huynh đánh bại.”
Nghe thấy vậy, thanh niên tuấn tú kia cũng có chút kinh ngạc, chợt hướng về phía Lâm Động chắp tay cười nói, bộ dáng của hắn tương đối có thiện ý, tốt hơn Tống Thanh lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Thấy đối phương khách khí, Lâm Động cũng có hảo cảm, ôm quyền đáp lễ lại.
“Lần tranh đoạt tiên trì này, bên Vạn Kim Thương Hội chúng ta mời tới hai người, đây chính là Liễu Nghị, thực lực của hắn khá hơn ngươi một chút, theo ta nghĩ, hiện giờ hắn đã có thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ.”
Hạ Chỉ Lam ở một bên chen miệng vào nói.
“Ha hả, Lâm Động huynh đài đừng nghe Chỉ Lam nói quá.”
Thấy Hạ Chỉ Lam nói câu này, Liễu Nghị vội vàng cười nói.
Lâm Động cười cười, hắn đã sớm nhận ra cô gái này nói năng không khách khí, cho nên cũng không chấp nhặt.
“Được rồi, đừng nói chuyện nữa, lên đường thôi.”
Đổng Tố đứng ở bên cạnh, xoay người nhảy lên một con tuấn mã, sau đó quát nhẹ một tiếng, mang theo đám người lao vút ra ngoài Viêm Thành.
“Đi thôi, Lâm Động huynh, mục tiêu của chúng ta là một tòa thâm sơn phía Đông của Viêm Thành, cách đây khoảng 1 giờ lộ trình.”
Liễu Nghị quay sang Lâm Động chào hỏi một tiếng, đồng thời cũng phi thân lên ngựa, nhanh chóng đuổi kịp đại đội nhân mã ở phía trước, sau đó Lâm Động cũng nhanh chóng bám theo.
….
Mục tiêu của đám người Lâm Động lần này là một địa điểm trong một ngọn thâm sơn ở phía đông Viêm Thành, do vấn đề Đan Tiên Trì thuộc về ai giải quyết một cách khó khăn, cho nên Vạn Kim Thương Hội và Huyết Lang Bang đều phái không ít nhân thủ trấn giữ nơi này, cẩn thận giám thị lẫn nhau, không ai chịu ai.
Cho nên, địa điểm tranh đoạt Tiên Trì lần này cũng được lập ngay ở bên cạnh Đan Tiên Trì, sau khi phân thắng bại là có thể trực tiếp nhận thành quả.
Một canh giờ chớp mắt đã qua, đại đội nhân mã đã di chuyển chậm lại, Lâm Động nhìn về phía ngọn thâm sơn trước mặt, thỉnh thoảng hắn nghe thấy những tiếng thú rống trầm thấp, chỗ này kiểu gì chẳng có yêu thú qua lại, đám người Huyết Lang Bang và Vạn Kim Thương Hội đúng là có can đảm khi đóng quân ở đây.
“Đi thôi, lên núi, mỗi người đều phải cẩn thận, tuy rằng yêu thú đã bị xua đuổi, nhưng mà không tránh khỏi cá lọt lưới.”
Đổng Tố xoay người xuống ngựa, không nói thêm gì lao vào trong thâm sơn, mọi người cũng theo đó mà tiến lên.
Lâm Động đi trong nhóm đầu của đội ngũ, hắn cảnh giác nhìn bốn xung quanh, hắn có thể nhận ra trong núi này có không ít yêu thú, đội ngũ này thực lực không kém, nhưng bị tập kích bất ngờ thì kiểu gì cũng có phiền phức, tốt hơn hết là cẩn thận một chút.
May mắn là chuyện Lâm Động lo lắng không xảy ra, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau đó, rừng rậm um tùm trở nên quang đãng hơn, tầm nhìn trước mặt được mở rộng, bọn họ đã thuận lợi đến đỉnh núi.
Đám người Lâm Động vừa xuất hiện trên đỉnh núi thì tiếng kẽo kẹt cũng vang lên, Lâm Động còn chưa kịp lùi lại thì một tiếng quát đã truyền tới.
Lâm Động nhìn về phía đỉnh núi, hắn nhận ra trên đó có hai phe nhân mã ở hai lập trường khác nhau, mỗi bên chiếm một mặt của quả núi, trước mặt có một cái vách núi, bên dưới là một cái trông như một hồ nước, một lửa thì bọt khí không ngừng bay lên, hiển nhiên là nóng tới cực độ, một nửa thì hàn khí lạnh thấu xương, hai thuộc tính đối lập với nhau.
“Chắc đây là Đan Tiên Trì rồi.”
Lâm Động đảo mắt qua cái hồ trước mặt, nói lẩm bẩm.
“Tố tổng quản, các người tới chậm quá đó.”
Trong lúc Lâm Động đang bị Đan Tiên Trì hấp dẫn, thì có một thanh âm lạnh nhạt vang lên, hắn đưa mắt nhìn lại thì thấy một người đứng đầu một phe, người này vóc người khôi ngô, đang đưa mắt nhìn thẳng vào bọn họ.
Nguyên Lực mạnh mẽ trong cơ thể đại hán kia không khởi động, nhưng mà trông hắn lại như một ngọn núi khiến cho người khác không dám có chút khinh thường.
Lâm Động nhìn vào vị đại hán kia, hắn rùng mình vội vàng thu hồi ánh mắt, hắn cảm nhận được một loại uy lực cực mạnh từ trên người này, loại cảm giác này Ngụy Thông cũng không thể bằng.
“Người này chính là bang chủ Huyết Lang Bang, người ta gọi là Phá Sơn Thủ Nhạc Sơn, hắn là cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, ở trong Viêm Thành này không mấy người có thể chống lại hắn, có thể nói hắn chính là cường giả một phương ở Viêm Thành!”
Ở bên cạnh Lâm Động, Liễu Nghị thấp giọng nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn chỉ còn cách “Tạo Hóa Tam Cảnh” một bước chân mà thôi, nếu như Nhạc Sơn này có thể một bước sổ lồng thì đừng nói là Viêm Thành, cho dù là Thiên Đô Quận cũng là những nhân vật đứng đầu.
“Ha hả, Nhạc bang chủ cần gì phải vội vàng như vậy.”
Thấy Nhạc Sơn mở miệng, ở trong đội ngũ của Vạn Kim Thương Hội cũng có một nam tử mặc cẩm bào bước ra mỉm cười, hắn là người duy nhất không sợ loại uy áp này. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.vn
“Đây chính là Hội trưởng Vạn Kim Thương Hội, Hạ Vạn Kim.”
Lúc này không cần Liễu Nghị giới thiệu, Lâm Động đã đoán ra, người có thể ở trong Viêm Thành nói chuyện một cách không kiêng kị với Nhạc Sơn, thì chỉ có Hội trưởng của Vạn Kim Thương Hội – Hạ Vạn Kim, cùng với Thành chủ Viêm Thành, Thạch Hạo Thiên.
“Hai vị Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.”
Nhìn hai thân ảnh kia, trong lòng Lâm Động cũng bừng bừng khí thế, nhóm cường giả này ở Thanh Dương trấn làm sao có thể gặp được.
Nhạc Sơn liếc mắt nhìn Hạ Vạn Kim, sau đó tay vung lên, nói:
“Hãy bớt nói nhảm đi, nếu như mọi người đã tới vậy thì chúng ta bắt đầu đi, nếu như tiếp tục kéo dài thì năng lượng trong Đan Tiên Trì sẽ bốc hơi hết.”