Hai ngày qua đi trong không khí sục sôi của thành Dị Ma…
Khi tia nắng đầu tiên của ngày thứ ba xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, cả thành Dị Ma đã hoàn toàn bùng nổ. Trên không trung vang lên từng trận gió rít, vô số thân ảnh lao vút về phía Dị Ma Vực.
Tại nơi cách phía Bắc thành Dị Ma không xa, mặt đất ở đây đều chuyển thành màu đen xạm, tỏa ra thứ cảm giác khiến người ta không hề thấy thoải mái chút nào.
Dị Ma Vực quanh năm được bao phủ bởi một trận pháp đáng sợ như đến từ thời Viễn Cổ. Nghe nói trận pháp này do rất nhiều cường giảo đỉnh cấp trong thiên địa liên thủ lại tạo nên, nó cũng phong tỏa vùng đại địa này rất nhiều năm rồi… Nhưng thế gian này chẳng có thứ gì là vĩnh hằng bất biến cả. Dù trận pháp này vô cùng khủng bố, nhưng dưới tác động của thời gian, nó cũng xuất hiện một số lỗ hổng giúp cho mọi người có thể đi vào từ một vài nơi, và bên ngoài thành Dị Ma chính là một trong số đó.
Đây là một vùng bình nguyên màu đen, tận cùng phía trước bình nguyên, không gian dường như biến dạng phân ly hoàn toàn vùng bình nguyên này.
Trên bầu trời của bình nguyên đã có đầy người, từ xa vẫn không ngừng còn những tiếng rít gió truyền tới.
Vút!
Một đoàn người rất đông bay tới, cuối cùng xuất hiện ở nơi cách tấm màn không gian khoảng nghìn mét, là đệm tử Đạo Tông.
– Đúng là hoành tráng!
Lơ lửng trên không trung, mọi người nhìn biển người mênh mông xung quanh, ai cũng phải chép miệng, không hổ là sự kiện quy mô lớn nhất của Đông Huyền Vực.
Lâm Động cũng khá chấn động gật gù. Hắn có thể cảm nhận được trong biển người này có không ít luồng khí tức mạnh mẽ, có thể thấy ở đây có không ít người là ngọa hổ tàng long. Cuộc Thi đấu Tông phái này quả nhiên là nơi cường giả tụ hội!
Lâm Động quét mắt lên bầu trời rồi bỗng dừng lại ở một nhóm đông người đeo trường kiếm. Trên người bọn chúng có kiếm khí mạnh mẽ, sắc bén như có thể xuyên thấu thiên địa.
Lâm Động nhìn qua đám người rồi tập trung tại vị trí hàng đầu, ở đó là một nam tử nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng kiếm khí tỏa ra từ người hắn cũng khiến Lâm Động phải nheo mắt lại.
– Đó là đệ tử của Kiếm Tông, dẫn đầu là đệ tử ưu tú nhất, người ta gọi hắn là Kiếm Si Tiết Lăng, thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Nghe nói hắn đã tu luyện thành công Kiếm Tiên Quyết của Kiếm Tông, lực công kích cực mạnh.
Khi Lâm Động nhìn nam tử đó, Ứng Tiếu Tiếu ở bên cạnh khẽ nói.
– Ồ?
Lâm Động khẽ nhướng mày. Hắn cũng đã từng nghe nói đến Kiếm Tiên Quyết, nghe nói uy lực của nó không hề thua kém Thiên Hoàng Kinh!
– Đám ngươi mặc bạch y bên trái và đám hoàng y cách đó không xa chính là đệ tử của Thần Tông và Phù Cốc. Đệ tử ưu tú nhất Thần Tông làm nữ tử tên Tuyết Uyển. Còn đệ tử dẫn đầu Phù Cốc là Mao Sơn. Tinh thần lực của bọn họ đều đạt đến Thiên Phù sư Cửu ấn, thủ đoạn công kích vô hình khó đoán, cực kỳ khó đối phó.
Ứng Tiếu Tiếu chỉ về chỗ khác nói tiếp.
Lâm Động nhìn theo hướng chỉ, thấy phía trước đám người bạch y là một nữ tử mặc bộ váy trắng, dáng người nho nhã, gương mặt xinh đẹp, nhưng điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất chính là mái tóc bạc trắng như tuyết. Gió thổi qua mái tóc bay lên như tuyết hoa nhảy múa, một thứ tinh thần lực vô hình rất hùng hồn bao bọc quanh người khiến không gian xung quanh cũng phải biến dạng.
Lâm Động dừng ánh mắt trên người nữ tử có tên Tuyết Uyển kia một chút rồi quay sang hướng Phù Cốc. Ở đó là một thanh niên mặc áo bào màu vàng, trên áo bào có đầy những đạo phù văn quỷ dị, dường như còn phát ra hào quang. Xem ra đó cũng là một món Linh bảo không tệ, hơn nữa sức mạnh tinh thần lực từ hắn cũng không hề thua kém nữ tử tóc trắng kia.
– Thiên Phù sư Cửu ấn?
Lâm Động chép miệng.
Tinh thần lực của hắn hiện nãy vẫn chỉ là Thiên Phù sư Lục ấn, yếu hơn rất nhiều so với hai kẻ trước mặt.
– Đằng kia là người của Hồng Hoang Điện đúng không?
Sau một hồi cảm thán, Lâm Động nhìn sang chỗ khác, ở đó có nhóm người cao lớn dữ dằn, rất nhiều người trong số đó để hai cánh tay trần, gân nổi cuồn cuộn trên người, từng đợt năng lượng như từ thời Hồng Hoang tỏa ra khiến bọn họ tựa Yêu thú có hình người.
Khi nhìn sang bên đó, ánh mắt Lâm Động lập tức dừng tại ở hàng đầu tiên rồi kinh ngạc phát hiện đó chỉ là một nam tử khá gầy gò, đứng trước đám người kia cảm giác hắn như người tí hon vậy.
Được nhiên sự ngạc nhiên của Lâm Động chỉ kéo dài trong chốc lát, vì ngay sau đó hắn nhận ra ánh mắt kính sợ của những kẻ cao lớn kia nhìn gã nam tử nhỏ bé trước mặt.
– Đó chính là Đại sư huynh của Hồng Hoang Điện, Vũ Hồng. Đừng thấy hắn nhỏ con, nhục thể của hắn đã tu luyện đến mức vô cùng cường hãn, nghe nói từng có cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn khiêu chiến với hắn, bị hắn một quyền đánh tan lớp phòng ngự, thậm chí Niết Bàn Kim Thân cũng phá tan tành, và bị trọng thương.
Ứng Tiếu Tiếu gật đầu, nói.
– Quả nhiên là yêu nghiệt tụ hội!
Lâm Động khẽ cười, những người này đều có thể trở thành nhân vật nổi trội nhất trong Tông phái của mình, điều này đủ cho thấy thiên phú và năng lực của bọn họ. Cuộc Thi đấu lần này đúng là rất thú vị…
Ứng Tiếu Tiếu gật đầu, định nói thì bỗng nhìn về phía xa:
– Người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung đến rồi!
Lâm Động cũng ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ xa có tiếng gió rít, rồi chỉ lát sau một lượng lớn người xuất hiện trên không trung. Cả bình nguyên lập tức náo động, rồi tất cả ánh mắt đều rực cháy nhìn về phía trước đoàn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Ở đó là một thân ảnh thanh nhã mặc bạch y trắng như tuyết, dưới chân là đóa hoa sen màu xanh, khí chất thanh khiến lạnh lùng như thần tiên hạ phàm, chính là Lăng Thanh Trúc!
Lâm Động thấy Lăng Thanh Trúc hiện thân, không kềm được gãi gãi mũi. Khi nàng xuất hiện, hắn nhận ra những đệ tử xuất sắc nhất của các Tông phái mà vừa rồi hắn quan sát, quá nửa đều nhìn sang, trong ánh mắt đầy vẻ thưởng thức ngưỡng mộ. Xem ra những gì Lăng Thanh Trúc nói hai ngày trước không phải là giả!
– Ủa?
Lâm Động lướt mắt qua Lăng Thanh Trúc rồi bỗng kinh ngạc dừng lại ở phía sau Lăng Thanh Trúc. Hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của một thiếu nữ quen thuộc… đó là Tô Nhu!
Lúc này Tô Nhu mặc một chiếc váy xanh nhạt, dung mạo thanh mỹ, gương mặt cũng không còn sự rụt rè trước đây nữa, khi nói chuyện cùng sư huynh đệ xung quanh cũng hiện lên nụ cười. Xem ra nàng thiếu nữ này đã trưởng thành rồi!
Ở phía xa, Tô Nhu đang nói chuyện cùng sư huynh đệ dường như cũng nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên thì nhìn ngay sang chỗ Đạo Tông, rồi nàng bắt gặp gương mặt quen thuộc đang hàm tiếu nhìn nàng.
– Lâm Động đại ca!
Tô Nhu hơi khựng người, rồi gương mặt nàng hiện lên nụ cười ngạc nhiên và vui mừng, rồi nàng không để ý tới xung quanh, từ xa vẫy tay với Lâm Động.
Nhìn Tô Nhu vui mừng, Lâm Động cũng mỉm cười.
Hành động của Tô Nhu rõ ràng cùng bị các đệ tử Đạo Tông xung quanh nhận ra, hơi khựng người rồi nhìn Lâm Động đầy sùng bái, sao huynh ấy ai cũng quen biết hết vậy?
– Ngươi kết bạn cũng rộng rãi nhỉ?
Ứng Tiếu Tiếu không kềm được lắc đầu, rồi nhìn Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh. Ứng Hoan Hoan đang nói chuyện cùng Thanh Diệp, dường như không nhận ra điều gì. Nhưng Ứng Tiếu Tiếu vẫn nhận ra Ứng Hoan Hoan thỉnh thoảng liếc nhìn về phía xa, rõ ràng là không phải hoàn toàn không quan tâm.
– Bằng hữu quen biết trong Bách Triều Đại Chiến mà thôi!
Lâm Động cười giải thích, rồi nhìn Ứng Hoan Hoan vẫn luôn không nói chuyện với mình, thầm thấy bất lực. Tiểu cô nãi nãi này đúng là có khả năng giận dỗi dai thật!
Ở chỗ Cửu Thiên Thái Thanh Cung, Lăng Thanh Trúc cũng hơi ngạc nhiên vì hành động của Tô Nhu, khẽ hỏi:
– Muội biết hắn à?
– Vâng, lần ở Bách Triều Đại Chiến, nếu không có Lâm Động đại ca thì muội và đại ca căn bản không thể vào được Bách Triều Sơn!
– Lâm Động đại ca lợi hại lắm. Rõ ràng chỉ đến từ Vương triều Hạ cấp nhưng cuối cùng lại trở thành Quán quân của Bách Triều Đại Chiến. Sau đó khi Tây Huyền Vực định cướp đi Không gian Viễn Cổ thì cũng chính lào huynh ấy ra tay gọi được ba đạo Phong Lôi Kiếp ép đối phương phải rút lui.
Gương mặt Tô Nhu đầy vẻ sùng bái khi nói đến Lâm Động, khiến các nam đệ tử xung quanh đều cảm thấy ghen tỵ, chắc chưa bao giờ nhìn thấy cô nàng tiểu sư muội xinh đẹp này có vẻ mặt thế.
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, cặp mày hơi nhíu lại, kìm nén một chút dao động trong mắt. Mấy năm nay những gì hắn trải qua quả nhiên cũng không phải tầm thường!
Lâm Động dần thu lại ánh mắt từ chỗ Cửu Thiên Thái Thanh Cung, rồi ngoảnh sang một hướng khác:
– Người của Nguyên Môn đến rồi!
Sau lời nói của hắn, sắc mặt các đệ tử Đạo Tông phía sau tối lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào một khoảng trời.
Vút vút!
Tiếng gió rít rất nhanh đã vang lên, rồi một đoàn người đông đảo tựa đám mây đen với khí thế hung hăng xuất hiện gần chỗ không gian biến dạng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi bọn chúng xuất hiện, Lâm Động ngay lập tức nhìn lên hàng trên cùng. Ở đó là ba thân ảnh đứng thẳng, khí tức xung thiên lan tỏa khiến sắc mặt không ít người đều biến sắc.
Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn, nhân vật kiệt xuất nhất trong các đệ tử Đông Huyền Vực!
Cuối cùng ba người cấp bậc cao nhất cuộc Thi đấu Tông phái đã hiện thân!