Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 1133: Địa ngục tái hiện

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

– Kẻ vừa rồi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tiểu Điêu hiện giờ đúng không?

Đi được một đoạn xa, Lâm Động liếc nhìn rồi khẽ nói.

– Ừm.

Ngô Trọng gật đầu, sắc mặt hơi tối lại. Thân là người của Thiên Yêu Điêu tộc, hắn biết rất rõ mức độ lợi hại của những thủ đoạn của kẻ kia.

– Hừ, nếu không phải A Điêu bị đánh lén rồi mất tích một trăm năm thì hắn sao có thể cạnh tranh được với A Điêu. Năm đó, hắn ta trước mặt A Điêu ngoan ngoãn một phép chứ đâu như bây giờ.

Ngô Trọng hừ lạnh.

– Chính như thế mới lợi hại.

Lâm Động lầm bầm, hắn hiểu rõ hai chữ nhẫn nhịn, đương nhiên hắn hiểu mức độ đáng gờm của những kẻ biết nhẫn nhịn.

– Có điều, trên người hắn…

Lâm Động hơi nhíu mày, không biết có phải cả hai đều không phải loại thường nhân không mà từ người Ngô Cửu U, hắn có một cảm giác không thoải mái.

– Lâm Động tiểu ca, chúng ta đến rồi.

Khi Lâm Động đang trầm tư thì Ngô Trọng nói. Hắn ngẩng lên, phía trước là một khu đình viện u tịnh, hắn có thể thấy phía sâu bên trong đình viện là một thân ảnh quen thuộc.

Hai người tiến vào đình viện, tiếp đó họ nhìn thấy bên trong thạch đình là một thân ảnh mảnh khảnh đang ngồi khoanh chân, bên trong đình phảng phất mùi đàn hương, không khí khá thanh tịnh.

Khi hai người bước vào thì thân ảnh đó cũng mở mắt nhìn Lâm Động, dương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bất lực:

– Không ngờ lại phải mời huynh đến.

– Ta là đại ca, có phiền phức gì đương nhiên ngươi phải gọi ta.

Lâm Động ngồi xuống, cười.

Tiểu Điêu nhếch mép, nhưng hắn có thể cảm nhận được mùi vị phong trần từ người Lâm Động. Lâm Động vội vàng đi thẳng đến đây, điều này khiến hắn cảm thấy rất ấm áp. Rắc rối trong Thiên Yêu Điêu tộc người thường không không có gan dính dáng vào, nhưng Lâm Động thì khác…

– Đại để sự việc ta đã biết, dường như vị trí thiếu tộc trưởng của ngươi sắp bị cướp mất?

Lâm Động cũng không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn Tiểu Điêu có phần ngưng trọng.

Đôi mắt dài và hẹp của Tiểu Điêu nheo lại, gương mặt tuấn mỹ có phần u ám, hắn lạnh băng băng nói:

– Chỉ là một con sâu mà thôi, nhân thời gian ta mất tích, dã tâm đã bành trướng đến lợi hại.

– Có điều…đúng là hắn có chút bản lĩnh.

Tiểu Điêu hơi ngừng một chút, chắc hẳn tình hình trong tộc hắn lúc này rất xấu, nếu không, với ngạo khí của hắn có lẽ sẽ không nói ra lời này.

– Ngươi nói hồi đó bị đánh lén là vì trên mình có Tổ Thạch.

Ánh mắt Lâm Động ngưng động một sự sắc bén:

– Liệu có liên quan gì đến Ngô Cửu U không?

Từ biểu hiện hiện nay của Ngô Cửu U có thể thấy, rõ ràng hắn là kẻ rất biết nhẫn nhịn. Năm đó hắn cam tâm tình nguyện đi theo sau Tiểu Điêu, khó đảm bảo rằng không phải hắn đang cố ý tranh thủ sự tín nhiệm của Tiểu Điêu từ đó tìm cơ hội trở mặt.

– Hồi đó không có nhiều người biết tuyến đường mà ta đi. Tên Ngô Cửu U này đúng là một trong số đó.

Sắc mặt Tiểu Điêu có phần tối tăm, gật đầu nói.

– Ta biết hắn chẳng phải loại gì tốt đẹp.

Ngô Trọng ở bên cạnh nghiến răng. Hắn thuộc cùng một mạch với Tiểu Điêu, tự nhiên chẳng có chút thiện cảm nào với Ngô Cửu U, kẻ có âm mưu cướp đoạt vị trí của Tiểu Điêu.

– Nhưng việc này chẳng có chứng cứ gì, dù có nói với các trưởng lão cũng vô ích. Dù sao hiện nay Ngô Cửu U cũng đang được tín nhiệm, nếu ta nói thì các trưởng lão sẽ nghĩ ta tìm cớ đả kích hắn.

Tiểu Điêu nói.

Lâm Động gật đầu, dù gì Tiểu Điêu cũng mất tích một trăm năm, mấy thứ danh tiếng, uy tín gì đó chắc chắn đều không thể bằng được trước đây. Phụ thân hắn hiện nay, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm Thiên Yêu Điêu tộc lại vẫn dang bế quan.

– Ta có thể giúp được gì?

Lâm Động nhìn Tiểu Điêu cười, nói:

– Hiện tị ta cũng là Hình Phạt trưởng lão của Long tộc. Thân phận này đối với Thiên Yêu Điêu tộc các ngươi hẳn là cũng không tầm thường, tuy không thể động dụng đến sức mạnh Long tộc những chắc cũng có ích chút ít về thanh thế.

– Hình Phạt trưởng lão của Long tộc?

Nghe thế, cả Tiểu Điêu và Ngô Trọng đều sững người nhìn Lâm Động đầy kinh ngạc. Là một trong Tứ bá tộc, đương nhiên họ hiểu rõ quyền lợi và địa vị của Hình Phạt trưởng lão trong Long tộc. Long tộc lại cho Lâm Động chức vị này sao?

– Trong Long tộc xảy ra một số chuyện, họ nhất định muốn ta làm Hình Phạt trưởng lão gì đó.

Lâm Động nhún nhún vai, cũng không giải thích tường tận.

– Hình Phạt trưởng lão Long tộc, thân phận này đúng là không thấp, nhưng việc ta cần huynh giúp không cần đến điều đó lắm.

Tiểu Điêu cười.

– Sao?

Tiểu Điêu mím môi, rồi vung tay, một quầng sáng bao trùm lấy thạch đình, rồi hắn mới trầm giọng nói:

– Ta muốn huynh thay ta đến thiên động nơi phụ thân ta bế quan. Lần này phụ thân đã bế quan một trăm năm rồi, hơn nữa trong thời gian đó chẳng có tin tức gì, thậm chí truyền tin vào cũng không có chút phản ứng. Vì thế…ta sợ là ông đã gặp phải chuyện gì trong thiên động, hoặc cũng có thể là bị giữ chân trong đó.

– Cái gì?

Tiểu Điêu vừa dứt lời thì Ngô Trọng lập tức đứng bật dậy, gương mặt có phần chấn kinh, hiển nhiên đã bị câu nói của Lâm Động dọa cho không nhẹ.

Lâm Động cũng nhíu mày, phụ thân Tiểu Điêu là tộc trưởng Thiên Yêu Điêu tộc, thực lực chắc chắn rất khủng khiếp, muốn giữ chân ngài một trăm năm mà không kinh động đến những người khác trong tộc, có thể không?

– Một số lao bất tử trong tộc ta thường bế quan là cả trăm năm, như vậy phụ thân ta bế quan như vậy cũng không có vấn đề gì, nên các trưởng lão cũng không nghĩ nhiều.

Ánh mắt Tiểu Điêu tối lại, rồi nói:

– Nhưng nửa tháng trước, ta từng muốn tiếp cận thiên động nhưng lại bị hai trưởng lão ngăn cản. Hai người này theo hệ của Ngô Cửu U.

– Thiên động không dễ gì được vào, có lẽ họ không muốn để ngươi làm phiền những người bế quan bên trong?

Ngô Trọng do dự nói.

– Nói vậy cũng có lý, nhưng…phụ thân ta từng để lại cho ta một cái bản mệnh huyết vũ. Trước đây không lâu thì nó đã thay đổi hình dạng.

Tiểu Điêu đưa ra một cái lông vũ huyết sắc, chỉ có điều cái lông trước đây vốn đẹp đẽ giờ lại vô cùng ảm đạm, sinh cơ bao trùm quanh nó cũng yếu ớt đi nhiều.

– Cái này…

Ngô Trọng trấn kinh:

– Vậy sao A Điêu ngươi không cho các trưởng lão biết?

– Bế quan tu luyện chắc chắn sẽ có nguy hiểm, có thể ít có thể nhiều, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng. Nếu Tiểu Điêu nói điều này cho các trưởng lão biết thì họ sẽ cho rằng tộc trưởng gặp bất trắc. Lúc đó càng không thể can thiệp.

Lâm Động lắc đầu.

– Không phải do tu luyện gặp bất trắc.

Gương mặt Tiểu Điêu lúc này tối sầm lại, hắn vuốt nhẹ cái huyết vũ trong tay, chỉ thấy huyết quang lư động, biến thành hai chữ “ma ngục”.

– Ma ngục? Đó là cái gì?

Ngô Trọng nhìn hai chữ này thấy mơ hồ, còn sắc mặt Lâm Động thì kịch biến. Hắn không xa lạ gì với cái tên này, vì lần dị ma tấn công Viêm Thần Điện lần đó chính là tổ chức này quỷ dị mà ngang ngược này.

– Ngươi biết nó là gì sao?

Tiểu Điêu nhìn nét mặt Lâm Động, ngạc nhiên hỏi.

– Đó là tổ chức thần bí tập hợp các dị ma. Tính ra, chỉ e nó là thế lực khủng khiến nhất thế gian này…

Lâm Động thở dài, rồi kể đại khái về sự việc ở Viêm Thần Điện.

– Ta có thể đoán có lẽ liên quan đến dị ma, nhưng không ngờ đó lại là một tổ chức.

Tiểu Điêu lầm bầm, rồi ánh mắt trở nên hung dữ:

– Bọn đáng chết, dám âm thầm xâm phạm Thiên Yêu Điêu tộc ta!

Lâm Động cũng hít sâu một hơi kìm nén sự chấn động, thủ đoạn của ma ngục quả thực quá thông thiên, có thể âm thầm xâm nhận Thiên Yêu Điêu tộc và giữ chân được tộc trưởng đang bế quan trong thiên động.

– Muốn làm được điều đó, cho dù thực lực của ma ngục có lợi hại thế nào, nhưng chỉ có chúng thôi cũng khó thành, trừ phi…

Tiểu Điêu siết tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

– Trừ phi chúng có nội ứng.

Lâm Động khẽ thở dài tiếp lời. Có lẽ thực lực của ma ngục không thể kháng cự được với Thiên Yêu Điêu tộc, nhưng chúng muốn hoàn thành những việc kia mà không bị phát hiện thì chắc chắn phải hiểu rõ tình hình trong tộc. Muốn như vậy chắc chắn chúng có nội ứng cung cấp thông tin.

Cũng có nghĩa là, trong Thiên Yêu Điêu tộc có gian tế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Là tên khốn kiếp nào?!

Ngô Trọng ánh mắt hung hăng, sát ý đậm đặc tỏa ra, rõ ràng hắn đã bạo nộ.

Tiểu Điêu cười, chỉ là nụ cười có phần âm u:

– Còn có thể là ai?

– Ngô Cửu U.

Lâm Động bặm môi, ngoài kẻ đột nhiên quật khởi và có ý đồ tranh đoạt vị trí trưởng tộc thì còn có thể là ai?

– Ta giết tên khốn kiếp ấy!

Ngô Trọng sát khí đằng đằng đứng bật dậy, nhưng bị Tiểu Viêm quát:

– Chuyện này đều là chúng ta suy đoán, ngươi giết thế nào?

Ngô Trọng nghiến răng:

– Vậy giờ phải làm thế nào? Nếu để hắn có được đại quyền thì không phải Thiên Yêu Điêu tộc chúng ta sẽ tiêu đời sao?

Tiểu Điêu trầm mặc một chút, nhìn Lâm Động, bất lực nói:

– Giờ chỉ còn có thể trông chờ vào huynh…

Hắn biết, tuy thực lực Lâm Động nhìn bề ngoài không quá mạnh, nhưng rất quen thuộc với dị ma, có lẽ họ không thể sánh được về mặt này.

Lâm Động gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:

– Các ngươi tìm cơ hội đưa ta vào thiên động để ta kiểm tra một lượt xem sao. Tình thế hiện nay chỉ có cứu phụ thân ngươi ra mới xoay chuyển được. Nếu không chẳng ai tin ngươi.

Tiểu Điêu cũng gật đầu:

– Nhờ cả vào huynh.

– Yên tâm.

Lâm Động cười. Mấy năm nay hắn đã gặp dị ma không ít lần. Hiện nay có lẽ hắn có thể lấy cái tên là chuyên gia diệt dị ma được rồi…

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky