Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 769: Mượn đao giết người

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

– Xem ra phần lớn mọi người đều đã đến đây rồi!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn những nhân ảnh như thiêu thân lao đến vùn bồn địa rộng lớn, ánh mắt cũng có chút kinh ngạc.

– Những lần trước tuy có không ít người nhưng quy mô cũng không bằng lần này. Xem ra mọi người đều nghe nói dường như Nguyên Môn có khả năng khai khởi được Phần Thiên Cổ Tàng nên đều chạy đến kiếm chác!

Lâm Động khẽ gật đầu, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Tuy không biết tấm quang bài trong lư đồng có tác dụng gì, nhưng chắc hẳn có liên quan đến Phần Thiên Cổ Tàng. Hiện giờ lẽ nào Nguyên Môn cũng có thứ quang bài tương tự như của hắn?

– Chúng ta cũng lại đó đi!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn vào vùng trung tâm của bồn địa rồi bay đi, bọn Lâm Động cũng nhanh chóng theo sau.

Càng gần khu vực trung tâm, bọn Lâm Động cũng cảm nhận được rõ ràng hơn có không ít luồng khí tức cường hãn. Xem ra ở đây mới thật sự là ngọa hổ tàng long, cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn cũng không phải thiểu số.

– Các Tông phái siêu cấp khác cũng đã đến rồi!

Lâm Động bỗng quét mắt sang một số nơi, hắn nhìn thấy những đoàn người đông đúc, là đệ tử của các Tông phái siêu cấp khác, thậm chí người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng đã xuất hiện.

Khi bọn Lâm Động xuất hiện, lập tức có không ít ánh mắt đều nhìn sang, nhưng ánh mắt đều hiện lên sự thích thú như xem trò hay.

Ai cũng biết, chỗ có Phần Thiên Cổ Tàng chắc chắn sẽ có người của Nguyên Môn. Mà bọn họ lại nghĩ, đệ tử Đạo Tông có ân oán rất sâu sắc với Nguyên Môn, hẳn phải nghĩ cách tránh đi mới phải, nhưng lúc này đệ tử Đạo Tông lại không hề làm vậy!

Mà như thế, đệ tử Đạo Tông chắc chắn sẽ đụng độ đệ tử Nguyên Môn ở đây, đến lúc đó có lẽ một vở kịch hay chắc chắn sẽ khó tránh!

o0o

– Là Lâm Động đại ca!

Trong khu vực đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung, Tô Nhu nhìn về phía đoàn đệ tử Đạo Tông bay tới, gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.

– Đệ tử Đạo Tông cũng đến sao?

Lăng Thanh Trúc cũng ngẩng lên nhìn, hàng lông mày hơi nhíu lại, rồi quay sang nhìn vị trí trung tâm khu vực này. Ở đó là rất nhiều nhân ảnh đang ngồi đả tọa, khí tức kinh người tỏa ra, đó là người của Nguyên Môn!

– Cũng không biết bọn chúng đang nghĩ gì? Lẽ nào không biết Nguyên Môn cũng ở đây sao mà còn nghênh ngang tới?

Đứng sau Lăng Thanh Trúc là một nam tử tuấn lãng, tên Ngô Quần, cũng là một nhân vật kiệt xuất của Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Hôm đó trong Tầm Bảo Khu hắn cũng đã chứng kiến cuộc đối đầu giữa Lâm Động và Lôi Thiên, cũng nhìn thấy Lâm Động và Lăng Thanh Trúc nói chuyện. Tuy biểu hiện của nàng lúc đó rất bình thản nhưng đã quen biết Lăng Thanh Trúc nhiều năm, hắn biết bên dưới sự bình tĩnh của Lăng Thanh Trúc có sự dao động không tầm thường.

Sự dao động đó khiến Ngô Quần có chút khó chịu, vì hắn biết nó rất hiếm xảy ra ở Lăng Thanh Trúc.

– Lâm Động đại ca không phải người lỗ mãng. Huynh ấy làm gì cũng có suy nghĩ, nếu đã dám đến đây chắc huynh ấy cũng không sợ Nguyên Môn!

Khi Ngô Quần vừa dứt lời thì Tô Nhu không kìm được phản bác.

Hồi ở Chiến trường Viễn Cổ, những đối thủ mà Lâm Động gặp phải đều có thực lực vượt trội, những người xung quanh cũng kiểu cười trước sự đau khổ của người khác như vậy. Nhưng lần nào gã thanh niên chỉ đến từ Vương triều Hạ cấp này cũng bước ra với gương mặt tươi cười, và phía sau hắn là mùi tanh nồng của máu!

Tuy gia nhập Cửu Thiên Thái Thanh Cung, nhưng trong lòng Tô Nhu vẫn luôn cho rằng gã thanh niên trẻ tuổi gầy gò đưa nàng và Đại ca xông ra thành Vạn Tượng, cuối cùng đứng trên đỉnh cao nhất của Bách Triều Sơn mới là nhân vật không thể lay động.

Nàng tin tưởng một cách cố chấp rằng, trên thế gian này không một ai có thể đánh đổ được thân ảnh đó!

– Lẽ nào muội cho rằng hắn có thể đấu với Tam Tiểu Vương Nguyên Môn sao?

Ngô Quần cười nhạt, hôm đó xem Lâm Động và Lôi Thiên đối đầu, tuy Lôi Thiên phải bỏ đi nhưng đó là vì hắn nói quá lời nên mới ép mình vào cảnh đó. Còn nếu hai người thật sự đối kháng thì Ngô Quần không tin Lâm Động có thể chống cự được.

Tô Nhu khựng người, hiện giờ nàng cũng biết thực lực của Tam Tiểu Vương là thế nào, nhưng sau khi lưỡng lự một chút nàng vẫn gật đầu, nói:

– Lâm Động đại ca sẽ không sợ bọn chúng đâu!

– Có lẽ vậy!

Ngô Quần nhún vai, với thân phận của hắn, trong Cửu Thiên Thái Thanh Cung rất ít đệ tử dám tranh cãi với hắn. Nhưng Tô Nhu thì khác, tuy mới vào Cửu Thiên Thái Thanh Cung một năm, nhưng sự tiến bộ của nàng rất đáng sợ. Hơn nữa hắn cũng biết, nếu như Tô Nhu thật sự nổi giận thì trong Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng chỉ có mỗi mình Lăng Thanh Trúc là xử lý được nàng ta.

Lăng Thanh Trúc chỉ lặng lẽ đứng nghe, nàng khá bất ngờ về thái độ sùng bái của Tô Nhu đối với Lâm Động. Lăng Thanh Trúc coi như cũng có chút hiểu về nàng tiểu sư muội khá có danh tiếng trong Cửu Thiên Thái Thanh Cung này của mình. Tuy hồi mới đến tính cách khá yếu đuối, nhưng rõ ràng Tô Nhu cũng có sự kiên quyết của mình.

Tuy bình thường Tô Nhu cũng tôn kính Lăng Thanh Trúc nhưng vẫn kém xa mức gần như sùng bái Lâm Động một cách mù quáng.

Đương nhiên, Lăng Thanh Trúc không biết ở Bách Triều Đại Chiến đã xảy ra chuyện gì nên đương nhiên sẽ không hiểu được. Ba huynh muội từng bị truy sát đến mức không dám vào thành Vạn Tượng, trong một đêm lạnh lẽo gặp được ba người bên đống lửa. Gã thanh niên gầy gò đó, trên gương mặt là nụ cười hiền hòa, đối với ba huynh muội bọn họ mà nói thật như một vị cứu tinh.

Trước sự tập chăm chú của rất nhiều người, đám đệ tử Đạo Tông chầm chậm đáp xuống khu vực trung tâm. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía đệ tử Nguyên Môn. Nguồn: https://truyenfull.vn

– Quả nhiên gặp phải rồi!

Lâm Động nheo mắt, hắn cũng chẳng lấy làm lạ, rõ ràng đã đoán được trước rồi.

Ứng Tiếu Tiếu ra hiệu, tất cả đệ tử Đạo Tông đều ngồi xuống tĩnh tu. Chỉ có điều trong mắt bọn họ đều có sự cảnh giác, khi phân tán ra cũng rất có trật tự, một khi xảy ra chuyện gì là có thể lập tức kết trận nghênh địch.

– Cẩn thận!

Lâm Động nói với Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh.

– Ừm!

Ứng Hoan Hoan gật đầu, giơ tay lên, cây đàn cổ màu bích lục hiện ra, dáng vẻ đầy nghiêm nghị.

Khi bọn Lâm Động đáp xuống không lâu, bỗng có vài tiếng gió rít vang lên, Lâm Động ngẩng lên nhìn thì khựng người, đó là gã đệ tử Kiếm Tông mà bọn họ đã gặp mặt lúc trước, Tiết Lăng.

Thấy hắn, bọn Lâm Động đều nhíu mày, lẽ nào hắn ghi hận vì chuyện lần trước?

– Ha ha, không ngờ các ngươi cũng thoát được sự truy sát của Ma thi, bản lĩnh không tệ!

Tiết Lăng đáp xuống đất, rồi ngạc nhiên nhìn bọn Lâm Động, nói.

Thấy Tiết Lăng có vẻ không giống như muốn gây sự, sắc mặt Lâm Động mới giãn ra, cười nói:

– Bản lĩnh Tiết huynh cũng không tệ, hai cỗ Ma thi đó đâu có dễ đối phó!

– Haizzz, bọn ta đâu có đánh lại được bọn chúng. Lúc đó bị bọn chúng truy sát lâu quá, hết cách đành dẫn bọn chúng vào nơi có nhiều người rồi lén chuồn đi…

Tiết Lăng bất lực nói.

Bọn Lâm Động nghe thế thì nhìn nhau. Cái tên này cũng thật là, thấy không giải quyết được liền dẫn họa cho người khác. Không biết những người kia ra sao, liệu có giải quyết được hai cỗ Ma thi đó không?

– Có điều các ngươi cũng gan thật, biết Nguyên Môn ở đây mà vẫn đến…

Tiết Lăng nhìn về phía Nguyên Môn, nói:

– Nể tình các ngươi có lòng chia đôi Sinh Huyền Cốt Châu, ta nhắc nhở một câu, lát nữa Nguyên Môn chắc chắn sẽ ra tay giải quyết mọi ân oán, các ngươi phải chú ý một chút! Nếu thực sự không được thì nhẫn nhịn đừng để như lần trước…

– Đa tạ!

Lâm Động cung tay với Tiết Lăng, mỉm cười nói.

Tiết Lăng xua tay, cũng không nói gì thêm, dẫn mấy đệ tử Kiếm Tông trở về khu vực của mình.

Khi Tiết Lăng rời đi không lâu, Lâm Động bỗng nheo mắt lại. Vì hắn thấy có hai gã đệ tử của Nguyên Môn đi về phía hai Tông phái siêu cấp mà không thuộc Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp.

Rồi ngay sau đó không lâu, hai đoàn người ấy bắt đầu đứng dậy và tiến về phía đệ tử Đạo Tông với vẻ dường như không chút thiện ý.

– Mượn đao giết người sao?

Lâm Động hơi cụp mắt xuống, trong đó ngập tràn hàn ý.

Chọn tập
Bình luận