Cục diện trước mắt khiến Lâm Động hiểu rằng không thể đợi kết quả lưỡng bại câu thương như hắn mong muốn được. Dù sao thì hai Đại Vương triều Cao cấp lần này cũng là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn dùng thủ đoạn khắc chế Đại Lực Liệt Địa Hổ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ Đại Lực Liệt Địa Hổ sẽ bị bọn hắn bắt được, đến lúc đó cục diện đối với Lâm Động mà nói sẽ trở nên vô cùng phiền toái.
Mặc dù nếu thật sự dùng hết mọi thủ đoạn thì hắn cũng không sợ hai Đại Vương triều này, nhưng chắc chắn cũng sẽ rất khó giải quyết, hơn nữa hắn cũng sẽ trả một cái giá đắt. Mà nếu như có thể liên thủ với Đại Lực Liệt Địa Hổ đánh lui hai Đại Vương triều Cao cấp này, cho dù sau đó có phát sinh tình huống gì, có lẽ so với một mình đối mặt với hai Đại Vương triều Cao cấp cũng sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.
Cho nên, lúc Đại Lực Liệt Địa Hổ lâm vào khốn cảnh, Lâm Động cuối cùng đã quyết định ra tay, tạm thời giúp nó chống lại hai Đại Vương triều Cao cấp này.
Viu!
Giữa không trung, sát khí trong mắt Đằng Hổ bốc lên, trường mâu nguyên lực sắc bén trong tay đột nhiên vọt mạnh ra. Mặc dù hắn đã tránh chỗ yếu hại của Đại Lực Liệt Địa Hổ, chỉ có điều nếu như bị đánh trúng thì chắc chắn cũng sẽ bị thương rất nặng.
Nhìn trường mâu nguyên lực bắn mạnh tới, trong mắt Đại Lực Liệt Địa Hổ cũng hơi biến đổi, điên cuồng giãy dụa, thế nhưng xiềng xích kỳ dị của Trần Mặc và những cường giả Vương triều Thiên Thú liên thủ vẫn gắt gao quấn chặt.
Xuy!
Mà cũng trong khoảnh khắc này, bên phía sơn cốc đột nhiên có một đạo hồng quang lướt ra, với một loại tốc độ kinh người phóng đến, kình phong vô cùng sắc bén hung hăng xé rách không khí, sau đó chém lên phía trên xiềng xích.
Rắc rắc!
Dưới kình phong sắc bén này, những xiềng xích nguyên lực lập tức bị văng tung tóe từng khúc, cuối cùng dưới sự giãy dụa của Đại Lực Liệt Địa Hổ mà bị phá nát, quyền hổ hung hăng nện ra, đem trường mâu nguyên lực đánh nát.
– Là ai?
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt tất cả mọi người đều cùng biến đổi, sắc mặt Đằng Hổ cùng với Trần Mặc đột nhiên trở nên khó coi, ánh mắt đảo một cái, lập tức nhìn về phía đạo thân ảnh hồng sắc.
Thân ảnh này toàn thân như lửa, lẳng lặng đứng giữa không trung, trong mơ hồ có một cỗ ba động cực kỳ cường đại từ bên trong thân thể tràn ra, khiến bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường.
– Các hạ là người phương nào? Vương triều Ma Hổ ta và Vương triều Thiên Thú đang làm việc, vẫn mong đừng xen tay vào!
Ánh mắt Đằng Hổ lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh hồng sắc, trong lời nói khó có thể che giấu lửa giận. Chuẩn bị vừa rồi bị thất bại trong gang tấc khiến hắn sao có thể không phẫn nọ được? Có lẽ nếu như không phải kiêng kỵ khí tức mạnh mẽ phát ra từ đạo nhân ảnh này thì chỉ e hắn đã động thủ tiêu diệt rồi.
Đạo thân ảnh vừa xuất hiện hiển nhiên là Huyết Linh Khôi, ánh mắt của nó lạnh lùng, chỉ liếc nhìn Đằng Hổ mà không nói gì.
Lúc này, Đại Lực Liệt Địa Hổ đã đứng lên, mắt hổ có chút kinh dị nhìn thoáng qua Huyết Linh Khôi. Thân là Yêu thú, dựa vào cảm giác nhạy bén của nó có thể phát hiện thân ảnh trước mặt mà ngay cả hắn cũng không thể khinh thường lại không hề có chút sinh cơ nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Đằng Hổ huynh, đây là một cỗ Linh khôi, không phải là bản thể, chủ nhân điều khiển Linh khôi chắc chắn ở gần đây!
Ánh mắt Trần Mặc lạnh lẽo nhìn thoáng qua Huyết Linh Khôi, đột nhiên quát khẽ.
– Tìm ra tên đó cho ta! Hắn trốn không thoát đâu!
Ánh mắt Đằng Hổ lạnh lẽo, quát một tiếng.
– Ha ha, không cần tìm đâu!
Thế nhưng, ngay lúc âm thanh Đằng Hổ vừa dứt thì một đạo thân ảnh đã lướt ra, mà người đó đúng là Lâm Động. Chỉ có điều trên đỉnh đầu hắn giờ này lại có một chiếc mũ rộng vành che khuất, có lẽ muốn che giấu thân phận.
Thân hình Lâm Động vừa xuất hiện, đám người Đằng Hổ lập tức chuyển mắt đến, mà khi bọn hắn nhìn thấy ba động nguyên lực tràn ngập quanh thân Lâm Động thì trong lòng mới thở phào một hơi, vẫn còn may mắn, chỉ là một tên mới tiến vào Bán Bộ Niết Bàn.
– Vị bằng hữu kia, hành vi của ngươi chỉ e có chút không đúng rồi. Chỉ cần bằng hữu ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, sau đó Đằng Hổ ta sẽ xem ngươi là thượng khách của Vương triều Ma Hổ, tại Chiến trường Viễn Cổ này, nhiều bằng hữu cũng không phải là chuyện xấu.
Trong mắt Đằng Hổ tuôn tràn sát ý, chỉ có điều trái lại cười nói.
Nếu như Lâm Động thật sự chỉ có một mình, vậy Đằng Hổ lúc này chỉ e cũng không thèm nói đã trực tiếp động thủ, nhưng hiện nay lại không thể làm như vậy được. Mặc dù thực lực Bán Bộ Niết Bàn của Lâm Động không đáng để trong mắt bọn hắn, nhưng cỗ Linh khôi kia lại khiến bọn hắn cảm thấy nguy hiểm, cho nên bọn hắn cũng không dám làm càn.
– Đại Lực Liệt Địa Hổ, thỏa thuận của chúng ta có tính không?
Lâm Động không để ý đến Đằng Hổ, ánh mắt dưới chiếc mũ rộng vành nhìn về phía Đại Lực Liệt Địa Hổ nói.
Trong mắt Đại Lực Liệt Địa Hổ lóe lên hồng quang, chợt hung hăng gật đầu, trong lời nói tràn ngập hung lệ:
– Trước đem đám hỗn trướng này tiêu diệt đã!
– Cấp cho mặt mũi lại không biết điều, đắc tội với hai Đại Vương triều Cao cấp chúng ta chính là ngươi tìm chết rồi!
Trần Mặc nhìn thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt đầy vằn hổ trở nên cực kỳ âm trầm.
– Trần Mặc huynh, Linh khôi giao cho ngươi đối phó, ta cản Đại Lực Liệt Địa Hổ này. Về phần tên đó, chỉ là Bán Bộ Niết Bàn mà thôi, để người khác đối phó là được. Chỉ cần đem hắn giết đi thì Linh khôi tự nhiên sẽ mất đi khống chế. Hừ, tên ngu ngốc, cho rằng có một cỗ Linh khôi hộ thân thì có thể tùy ý làm bậy sao? Cũng tốt, giết hắn xong thì đoạt Linh khôi, đây cũng là một món bảo bối không tệ!
Đằng Hổ hít một hơi thật sâu, âm trầm nói.
– Được!
Nghe vậy, Trần Mặc cũng cười dữ tợn, ánh mắt nhìn về phía Huyết Linh Khôi tràn ngập tham lam.
– Lão tử hôm nay phải xé xác các ngươi!
Đại Lực Liệt Địa Hổ gào lớn một tiếng, bàn chân dẫm mạnh lên đất, thân hình mang theo khí tức cực kỳ cuồng bạo lao về phía Đằng Hổ. Sát khí như vậy khiến cho vẻ mặt Đằng Hổ hơi đổi, không chậm trễ chút nào, vội vàng đem nguyên lực trong cơ thể thúc giục đến mức tận cùng, nghênh đó Đại Lực Liệt Địa Hổ.
Lúc Đại Lực Liệt Địa Hổ động thủ thì thân hình Trần Mặc cũng khẽ động, lập tức xuất hiện trước mặt Huyết Linh Khôi, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Lâm Động, vung tay lên quát:
– Đằng Lân, Trần Đông, hai người các ngươi đem người giải quyết tên tiểu tử này!
– Rõ!
Trên sơn cốc, hai gã cường giả Niết Bàn Cảnh cũng xông đến, chợt xuất hiện trước mặt Lâm Động cách đó không xa, vẻ mặt tràn ngập nụ cười lạnh lẽo. Với thực lực của bọn hắn, muốn đối phó với một cường giả Bán Bộ Niết Bàn thì quả thực vô cùng nhẹ nhàng.
– Tiểu tử, kiếp sau nếu phải tinh mắt một chút, có một số người không phải là kẻ mà ngươi có thể đắc tội được!
Lâm Động liếc nhìn hai kẻ đang nhe răng cười thì cũng không nhịn được bật cười. Hai kẻ này mặc dù là cường giả Niết Bàn Cảnh, chỉ có điều hiển nhiên là mới đột phá không lâu, từ nguyên lực ba động tán phát ra từ trong cơ thể bọn hắn, nếu so với Lôi Xà và Trần Mộ của Vương triều Ma Nham thì không biết kém hơn bao nhiêu lần. Thậm chí nhiều lắm chỉ ngang ngửa với Lý Bàn mà thôi.
Tiếng cười nhạo của Lâm Động cũng không hề che giấu, cho nên hiển nhiên cũng bị hai người kia phát giác. Lúc này khóe mắt bọn chúng hơi nheo lại một chút, có lẽ bọn hắn không ngờ một tên Bán Bộ Niết Bàn lại kiêu ngạo đến như vậy.
– Giết hắn!
Âm thanh của một tên cường giả Niết Bàn Cảnh vừa dứt, nguyên lực quanh thân hai người đột nhiên tràn ra, vô cùng ăn ý phát động thế công đối với Lâm Động, một trái một phải, hình thành thế tam giác, trong mơ hồ có xu thế hợp vây.
Hai người mặc dù có chút phẫn nộ vì sự kiêu ngạo của Lâm Động, chỉ có điều vẫn còn xem như tỉnh táo, cũng không xem thường, vừa ra tay đã cùng động thủ, thanh thế cũng không yếu.
Trần Mặc thấy vậy cũng khẽ gật đầu. Hai gã cường giả Niết Bàn Cảnh đồng loạt xuất thủ, cho dù tên tiểu tử kia thật sự có chút năng lực thì có lẽ cũng không làm được gì.
– Đợi hai người Trần Đông giải quyết tiểu tử này thì Linh khôi cũng sẽ mất đi khống chế, đến lúc đó ta sẽ cướp về tay, thứ đồ vật này không thể để rơi vào tay Vương triều Ma Hổ được.
Trần Mặc chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó dừng lại tại trên người Huyết Linh Khôi, vẻ tham lam trong mắt càng trở nên dày đặc.
Bịch bịch!
Mà trong lúc tia tham lam xẹt qua trong mắt Trần Mặc, cách đó không xa, đột nhiên vang lên hai tiếng trầm đục, khéo mắt Trần Mặc khẽ nhướng lên. Tên tiểu tử này chẳng lẽ không phản kháng sao?
Tia suy nghĩ này có chút trào phúng xẹt qua trong đầu Trần Mặc, thế nhưng, sau đó hắn bỗng nhiên nhìn thấy hai đạo thân ảnh chật vật bắn ngược ra, hung hăng đâm vào một tảng đá lớn. Lúc này tảng đỡ lớn cũng vỡ nát, hai người đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
– Trần Đông?
Nhìn hai người thổ huyết, cho dù là Trần Mặc thì suy nghĩ lúc này cũng thoáng trì trệ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên. Chỉ thấy cách đó không xa, đạo thân ảnh đội mũ rộng vành vẫn đứng yên trên không trung, quanh người là một cỗ tinh thần lực cực kỳ cường đại tràn ra, nhất thời ngay cả thiên địa cũng trở nên sôi trào.
– Tinh thần lực? Tiểu tử này là một Thiên Phù sư!
Cảm nhận được tinh thần lực cường đại, sắc mặt Trần Mặc rốt cuộc cũng trở nên khó coi, lúc này bọn hắn quả thật đã nhìn nhầm rồi!
– Bây giờ phân tâm cũng không hay đâu.
Dường như nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lâm Động ở trên không trung khẽ cười, quanh người Huyết Linh Khôi đột nhiên bộc phát ra hào quang chói mắt, sau đó phát động thế công mãnh liệt về phía Trần Mặc.
Mà đối mặt với bộc phát đột ngột của Huyết Linh Khôi, Trần Mặc ngay lập tức có chút chật vật, vội vàng thối lui.
Ầm!
Lúc này, hai gã cường giả Niết Bàn Cảnh bị Lâm Động đẩy lui rốt cuộc cũng đã ổn định lại thân hình. Bọn hắn cố đè nén kinh hãi trong lòng, liếc nhìn nhau một cái, chợt nguyên lực trong cơ thể bạo tuôn ra, vũ kỹ cường hãn nhanh chóng được bọn hắn thi triển ra. Lúc này đây, bọn hắn cũng không dám bảo lưu nữa, trực tiếp thúc giục lực lượng đến cực hạn.
Thế nhưng đối mặt với vũ kỹ mà hai người thôi động ra, Lâm Động trái lại chỉ cười nhạt một tiếng, hắn ngay cả tên Lôi Xà đã vượt Niết Bàn Kiếp thất bại cũng có thể giải quyết huống chi là hai tên cường giả Niết Bàn Cảnh kém xa Trần Mộ?
Uỳnh uỳnh!
Nguyên lực cường đại rốt cuộc cũng ngưng tụ thành hình trong tay hai gã cường giả Niết Bàn Cảnh, sau đó mang theo thanh thế mạnh mẽ hung hăng tấn công về phía Lâm Động.
Ánh mắt hai gã cường giả Niết Bàn Cảnh trở nên ngoan độc, nhìn chằm chằm thân ảnh giữa không trung. Tên này mặc dù là Thiên Phù sư, chỉ có điều bây giờ đối mặt với thế công như vậy e rằng cũng chỉ có thể tạm thời tránh qua một bên thôi.
Thế nhưng chuyện tiếp theo đã hoàn toàn đánh tan suy nghĩ trong lòng hai người. Đối mặt với thế công vũ kỹ cường đại của hai người, Lâm Động giữa không trung cũng không định né tránh, bàn tay nắm chặt lại, một đạo lôi đình từ trên trời bổ xuống, sau đó hóa thành một đạo lôi chưởng hắc sắc, ầm một tiếng liền nện lên đòn tấn công của hai người.
Ầm!
Âm thanh trầm thấp vang lên, lan truyền khắp không trung, sắc mặt của hai gã cường giả Niết Bàn Cảnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Vũ kỹ mà bọn hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không ngờ lại dễ dàng sụp đổ như vậy.
Đến lúc này bọn hắn mới hiểu rõ, kẻ trước mặt thoạt nhìn chỉ là Bán Bộ Niết Bàn, nhưng trái lại chính là một kẻ giả heo ăn thịt hổ.
Mà hiển nhiên, lúc này đây, bọn hắn đã đụng phải một khối thiết bản!