Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 728: Chọn bảo vật

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Cuộc Điện Thí chấn động cả Đạo Tông cuối cùng cũng hạ màn vào buổi chiều tà. Các đệ tử Đạo Tông cũng ra về với sự kinh ngạc, chấn động vẫn còn chưa hết.

Điện Thí lần này có thể nói là quá nhiều bất ngờ, Ứng Tiếu Tiếu thua trong tay Vương Diêm, còn khi mọi người đã tưởng Vương Diêm thuận lợi giành chức Quán quân thì Lâm Động đã ra tay, với tư thái hung hãn đánh bại Vương Diêm trước những ánh mắt không thể nào tin được của mọi người, trở thành nhân vật chính bừng sáng nhất cuộc Điện Thí.

Biến cố này khiến người ta trở tay không kịp, cũng khiến vô số người kích động. Trận chiến ác liệt giữa Lâm Động và Vương Diêm, những người quan sát không chỉ có cảm giác da đầu tê dại mà nhiệt huyết cũng sục sôi.

Không còn nghi ngờ gì, trận đấu đó đã trở thành trận đấu kinh điển trong lịch sử Điện Thí!

Chiến thắng cuối cùng thuộc về Lâm Động, nhưng hắn lại chủ động trao quyền chỉ huy cho Ứng Tiếu Tiếu, hành động này khiến nhiều đệ tử vừa kinh ngạc vừa kính phục. Hành động này không phải ai cũng làm được a.

Nó cũng đã khiến danh tiếng của Lâm Động chỉ trong một ngày đã đạt đến đỉnh điểm, thậm chí còn có dấu hiệu vượt qua Ứng Tiếu Tiếu hay Vương Diêm nữa. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.vn

o0o

Chớp mắt đã ba ngày sau Điện Thí, nhưng trong ba ngày này, trong Đạo Tông vẫn truyền tai nhau những câu chuyện về các trận đấu đặc sắc trong Điện Thí.

Ba ngày này thương thế của Lâm Động cũng đã hoàn toàn lành lại. Trận đại chiến đó tuy tiêu hao rất nhiều sức lực nhưng vẫn chưa tổn thương vào bên trong cơ thể.

Trong ba ngày Lâm Động nghỉ ngơi, trong Hoang Điện vẫn chìm trong trạng thái vô cùng sôi nổi. Không ít đệ tử lúc đi lại cũng đã ngẩng cao đầu ưỡn cao ngực hơn trước đây nhiều. Một trăm năm rồi Hoang Điện mới giành được Quán quân Điện Thí, vì thế bọn họ đắc ý cũng là chuyện dễ hiểu.

o0o

Trên một đỉnh núi u tịnh của Hoang Điện, Lâm Động ngồi khoanh chân trên Hoang Thạch, hai mắt nhắm chặt, nguyên lực quanh người khẽ dao động rồi từng chút một chui vào cơ thể hắn.

Sau khoảng một giờ trong trạng thái tu luyện đó, bỗng có tiếng gió rít khe khẽ, Lâm Động chầm chậm mở mắt nhìn về phía trước, một thân ảnh già nua bay vào, là Ngộ Đạo!

– Thương thế không còn gì đáng ngại nữa chứ?

Ngộ Đạo đến bên cạnh Lâm Động, cười hỏi.

– Cũng gần lành lại rồi!

Lâm Động cười cười gật đầu.

– Lần này ngươi biểu hiện rất tốt. Ha ha, giờ này đám thỏ con trong Hoang Điện cũng vểnh hết cả đuôi lên rồi!

Ngộ Đạo cười cười, ánh mắt nhìn gã thanh niên trước mặt đầy vui mừng. Lâm Động là đích thân ông đã dẫn vào Đạo Tông, hơn nữa còn chủ động lựa chọn gia nhập Hoang Điện. Một năm nay ông cũng tận mắt nhìn Lâm Động từ một đệ tử mới, dần dần trở thành nhân vật cốt cán trong số đệ tử Hoang Điện.

Lâm Động bật cười, Hoang Điện bị ba điện còn lại đè nén nhiều năm như vậy, đến giờ nhân cơ hội này phát tiết, giương đuôi lên cũng là chuyện bình thường.

– Mấy hôm nay Hoang Điện chúng ta cũng thật náo nhiệt, đệ tử ba điện còn lại còn thỉnh thoảng đến, phần lớn là muốn gặp ngươi. Ngoài ra Hoan Hoan cũng đến mấy lần nhưng khi hay tin ngươi đang bế quan, hình như nó rất không vui!

Ngộ Đạo cười nói.

Lâm Động có thể tưởng tượng được có lẽ cô nàng đó đang không ngừng lầu bầu hắn là đồ đáng ghét!

– Nếu thương thế đã lành thì ngươi hãy theo ta đến chỗ Chưởng giáo nhận phần thưởng Quán quân Điện Thí đi!

Ngộ Đạo nói.

Nghe vậy mắt Lâm Động sáng lên, hắn thuộc người theo chủ nghĩa thực dụng. So với cái gọi là danh tiếng, đương nhiên hắn muốn có được thứ trợ giúp cho việc tăng thực lực hơn.

Ngộ Đạo thấy Lâm Động như vậy, không kìm được bật cười, rồi phẩy tay, quay người bay đi, Lâm Động cũng nhanh chóng theo sau.

o0o

Lâm Động theo Ngộ Đạo đến một ngọn núi tĩnh lặng sâu trong Đạo Tông, trên đỉnh núi này không có những tòa đại điện hoành tráng mà chỉ có một gian nhà bằng trúc, một luồng khí tức nhàn nhã lan tỏa khiến con người thoải mái hơn rất nhiều.

– Chưởng giáo đang đợi bên trong, con vào đi!

Ngộ Đạo chỉ vào gian nhà trúc, nói.

Lâm Động gật đầu bước tới rồi mở cửa vào trong. Trong gian nhà trúc ánh sáng dịu nhẹ, phía trước có một chiếc bàn bằng tre, Ứng Huyền Tử mặc áo trắng đang ngồi tĩnh lặng, gương mặt như ngọc, khí tức như đại dương, thâm sâu khó dò.

– Đệ tử Lâm Động bái kiến Chưởng giáo!

Hắn cũng rất kính trọng vị đại nhân vật có quyền cao nhất trong Đạo Tông này, liền dừng bước, ôm quyền cung kính nói.

– Ngồi đi!

Ứng Huyền Tử ngẩng lên cười ôn hòa với Lâm Động, chỉ vào chỗ ngồi trước mặt, nói.

Lâm Động cũng không khách khí tiến về phía trước ngồi xuống.

– Lần này ta phải nói lời cảm ơn ngươi!

Ứng Huyền Tử cười, nói.

– Ta cũng là đệ tử Đạo Tông, những chuyện như vậy, có trách nhiệm cũng là chuyện đương nhiên!

Lâm Động nhún vai cười.

– Năm đó Đạo Tông cũng có lỗi với Vương Diêm, vì thế nhiều chuyện bọn ta cũng không tiện nói, chỉ có thế mặc hắn làm. Đương nhiên việc ta cảm ơn không phải ngươi đã chặn được hắn mà là đã trao quyền chỉ huy cho Ứng Tiếu Tiếu!

– Thực lực của ngươi và Vương Diêm đều không thua kém Ứng Tiếu Tiếu, nếu thực sự giao chiến sinh tử thì hai người bọn ngươi mới là đối tượng lựa chọn tốt nhất. Nhưng trong cuộc So tài Tông phái có nhiều việc cần suy nghĩ, điều này Tiếu Tiếu làm tốt hơn các ngươi.

Lâm Động gật đầu, cũng không phủ nhận.

Ứng Huyền Tử nhìn Lâm Động, khóe miệng hơi nhếch lên cười, khẽ nói:

– Ta biết những gì ngươi đã trải qua, cũng biết ngươi có không ít bí mật đến ta cũng không biết. Ta không bận tâm, vì ta cũng đã nói, bất luận thế nào, ngươi cũng là đệ tử Đạo Tông, chỉ cần ngươi không làm những việc tổn hại đến Đạo Tông thì Đạo Tông luôn đứng phía sau ngươi!

Lâm Động hơi khựng người, trong lòng có chút ấm áp lan tỏa, rồi cúi đầu nói:

– Đệ tử biết!

– Được rồi, giờ ta sẽ đưa ngươi phần thưởng!

Ứng Huyền Tử cười, rồi vung tay, có ba đạo hào quang bắn ra từ tay áo rồi lơ lửng trên không trung.

– Ba thứ này đều không tầm thường đâu, ngươi có thể chọn một trong ba!

Lâm Động tò mò ngẩng lên nhìn. Ở đó là ba quầng sáng, bên trong quầng sáng đầu tiên là một cây thước nhỏ màu đỏ rực, trên đó đầy những hoa văn hình hỏa diễm tỏa ra những luồng năng lượng nóng bỏng. Nhìn có vẻ như là món Linh bảo còn mạnh mẽ hơn cả Hắc Long Phiên Thiên Ấn của hắn.

Quầng sáng thứ hai là một tấm giáp màu đen to cỡ đầu người, hắc khí tỏa ra từ bên trong bao phủ quanh nó tựa con rắn đang trườn bò. Thứ này là Linh bảo phòng ngự!

Hai thứ đó rõ ràng đều không phải vật tầm thường, năng lượng đều đạt tầng thứ Linh bảo Thiên cấp, nếu để ở bên ngoài chắc chắn gây ra những cuộc tranh giành ác liệt.

Hắn cũng khá hứng thú với hai thứ ấy, nhưng không quyết định ngay mà nhìn sang quầng sáng cuối cùng.

Trong đó là một tấm mộc bài màu đen to cỡ bàn tay. Trên mộc bài dường như còn có phù văn mơ hồ, nhưng nói về tổng thể thì bình thường hơn hai cái trước nhiều.

Có điều sự bình thường này lại khiến Lâm Động nhíu mày, vì có tinh thần lực hắn có cảm tri khá nhạy bén. Do đó hắn có thể cảm nhận được trên tấm mộc bài này có một thứ năng lượng đặc biệt, trong giây lát dường như nó khiến hắn phải sợ hãi.

– Thế nào, nghĩ kỹ chưa?

Ứng Huyền Tử thấy Lâm Động nhíu mày suy nghĩ, cười nói.

Cái thước đỏ rực và tấm giáp đen kia đúng là rất có tính thực dựng, uy lực của Linh bảo Thiên cấp thượng đẳng so với Hắc Long Phiên Thiên Ấn mạnh hơn không ít, nếu có được một trong hai thì rất có hiệu quả trong việc nâng cao lực chiến đấu.

Nhưng tấm mộc bài đen kia lại giống như móng vuốt mèo cào vào tim Lâm Động, khiến hắn không tự chủ được nhìn sang…

– Ài, thôi được rồi, chọn nhầm thì coi như mình xui xẻo!

Sau khi lưỡng lự một lúc, cuối cùng hắn thở dài, chỉ vào tấm mộc bài nói:

– Ta chọn nó!

Hắn vừa dứt lời, dường như ánh mắt Ứng Huyền Tử lóe lên một tia kinh ngạc.

Chọn tập
Bình luận