Uỳnh!
Hai thân ảnh lướt trong khu rừng với tốc độ cực nhanh. Dù nhìn thật kỹ cũng chỉ thấy được khi thân ảnh lướt qua có lá cây khẽ động, còn nhân ảnh thì đã lướt đi xa rồi.
– Lâm Động ca, bọn chúng thật quá kém cỏi, thật không xứng với cái danh hung thần ác sát.
Mộ Linh San ở bên cạnh làu bàu. Cô bé vốn tưởng sẽ có một trận đại chiến, nhưng ai ngờ khi sáu kẻ đó bị tách ra thực lực lại thành như vậy.
– Như vậy cũng tốt, dỡ lãng phí thời gian của chúng ta. Giờ những kẻ có thực lực thật sự đang tăng tốc đến Vô Lượng Sơn, không ai muốn bị chậm trễ giữa đường. Đến dưới chân núi Vô Lượng Sơn sẽ có đại chiến thôi.
Lâm Động cười.
– Hơn nữa trận chiến vừa rồi chúng ta cũng đánh không phải công cốc. Muội không thấy dọc đường đến đây ít kẻ chặn đường hơn rồi sao?
Mộ Linh San nghiêng đầu nghĩ, hình như là vậy thật. Dọc đường đi, những kẻ vốn nhìn họ với ánh mắt không thiện cảm cũng tránh xa hơn một chút. Khi họ đến đây cũng gặp hai toán người đánh nhau, nhưng khi phát hiện thấy hành tung của họ là chúng đều dừng lại đổ cho họ đi qua chiến trường, chẳng một ai dám ra tay…
Kết quả này hiển nhiên là nhờ trận thắng sáu tên Huyết chỉ Trảm Đầu Vệ.
– Vậy chúng ta tăng tốc thôi, muội rất muốn xem ở Vô Lượng Sơn có những kẻ lợi hại thế nào.
Mộ Linh San cười hì hì.
Lâm Động gật đầu, mũi chân điểm lên cành cây rồi bay di tựa chim ưng.
Dọc đường, tuy số lượng cường giả xuất hiện ngày một ít, nhưng khí tức lại mạnh mẽ đến mức Lâm Động cũng thấy kinh ngạc. Nhưng khi những người đó thấy hai người Lâm Động cũng rất e dè, nhìn qua một lượt rồi lập tức đi ra xa, nhìn có vẻ như sợ hai người Lâm Động ra tay.
Lâm Động bật cười, lắc đầu, cũng không để tâm nhiều, dẫn Mộ Linh San tăng tốc đi tiếp.
Soạt!
Lâm Động xuyên qua rừng nhanh nhẹn như con linh hầu, hắn ngẩng lên nhìn về phía xa, với tốc độ hiện giờ có lẽ nửa giờ nữa là đến Vô Lượng Sơn rồi…
-Hừ?
Mắt Lâm Động bỗng ngưng đọng, bàn tay khẽ vẫy, Mộ Linh San phía sau nhanh chóng lại gần, nghi hoặc hòi:
– Sao vậy Lâm Động ca?”
Lâm Động dần chậm lại rồi đáp xuống một ngọn cây to, nhìn về vùng không địa phía trước. Ở đó lan tỏa đầy mùi tanh nồng, trên mặt đất là hon chục cái xác, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
– BỊ giết rồi…
Mộ Linh San chau mày, những người vào Vô Lượng Kính trong tay đều có linh ấn, chỉ cần bóp nát là có thể ra ngoài. Nhưng những người này lại bị giết, rõ ràng là kẻ ra tay đã không cho họ thời gian để bóp nát linh ấn.
Thủ đoạn này, thực lực này thật sụ biến thái và ác độc!
Lâm Động đáp xuống đám thi thể, tay quệt một ít máu, thôn phệ lực vận chuyển, trong huyết dịch tòa ra một chút hắc khí.
– Là dị ma khí…
Lâm Động nói:
– Kẻ giết họ là dị ma…Nếu ta không nhầm thì có lẽ là Từ Tu hoặc Hỏa Thần làm…
Những người này thực lực đều không vừa, nhưng trước khi chết đều không có phản kháng kịch liệt. Trong số những người tham gia Tranh Bá Chiến, kẻ làm được điều chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cộng với việc có dị ma khí, không còn nghĩ cũng đoán được là ai…
– Chúng cũng đi theo lộ tuyến này?
Mộ Linh San kinh ngạc nói, đối thủ mạnh nhất phải gặp cuối cùng mới phải.
– Đi thôi!
Lâm Động ngẩng lên nhìn về phía xa, hai mắt nheo lại rồi bay đi.
Trên đoạn đường tiếp theo, Lâm Động lại phát hiện những cảnh tượng tương tự, tất cả những cường giả đó đều không kịp bóp nát linh ấn đã bị giết chết. Ánh mắt Lâm Động trở nên lạnh tanh. Bọn chúng thật độc ác, ở nơi này rõ ràng không cần phải hạ sát thủ, vậy mà chúng không tha cho một ai…
– Phía trước có động tĩnh, cẩn thận!
Lâm Động nhìn về phía sâu trong rừng, hắn cảm nhận dược một luồng năng lượng kinh người.
– Ngươi là ai?
Tại một khu đất trống, một vài thân ảnh bộ dạng thảm hại dừng lại với nhau, nhìn về một nam tử đứng trên cành cây ở phía trước với ánh mắt sợ hãi.
Ba người đứng đầu không hề xa lạ, chính là ba người bọn Hoàng Lãng, Trần Thanh, Lịch Lâm mà Lâm Động từng có mâu thuẫn ở Nghênh Tân Các.
Điều khiến người ta giật mình đó là, ba người trong tốp đầu Tân Tú Bảng liên hợp lại thê thảm đến mức này. Vậy thì kẻ khiến chúng như vậy sẽ hung hãn đến mức nào?
Ba người Hoàng Lăng lúc này nhìn chăm chăm về phía hắc y nam tử trên cành cây. Dung mạo hắn binh thường không có gì dáng chú ý, chỉ là khóe miệng là một nụ cười nhìn có vẻ hiền lành nhưng trong mắt bọn Hoàng Lăng lại như nụ cười của Tử Thần vậy.
Ba người bọn chúng Hên thú mà không địch lại một chiêu của kẻ đó, thực lực khủng bố đến mức khiến người ta khó tin. Nguồn: https://truyenfull.vn
– Tần Tú Bảng của Loạn Ma Hải chỉ vậy mà thôi…
Hắc y nam tử cười nhẹ nhìn bọn Hoàng Lăng.
– Ngươi!
Hoàng Lăng đại nộ, định quát lên thì Trần Thanh kéo lại:
– Hắn rất quy dị, thực lực có lẽ đến mức như Đường Tâm Liên, Châu Trạch. Chúng ta không phải đối thủ của hắn, mau đi thôi.
Hoàng Lăng nghe vậy ánh mắt thay đổi, vẻ mặt đầy không cam tâm, lúc này mà ra ngoài thì quá mất mặt.
– Ồ? Nếu các ngươi muốn bỏ đi…có lẽ chỉ có thể nói là nghĩ nhiều quá rồi.
Hắc y nam tử hàm tiếu nói.
Ánh mắt Trần Thanh lập tức biến đổi, vội vàng xòe tay ra. Linh ấn không biết từ khi nào đã biến mất, lòng bàn tay hắn là một tia sáng đen quỷ dị.
– Ngươi đã làm gì?
Trần Thanh gầm lên.
– Ta hành sự đều không muốn để lại kẻ nào sống.
Hắc y nam tử cười, rồi ánh mắt hiện lên sự vô tình:
– Vì thế, các ngươi đều phải ở lại.
Dứt lời, hắc khí bùng phát, biến thành một bàn tay khổng lồ tóm vồ phía bọn Hoàng Lăng.
Bùm bùm bùm!
Bọn Hoàng Lăng đương nhiên không cam tầm chịu trói, nguyên lực hùng hồn dâng tràn, rồi võ học mạnh mẽ khi công kích lên bàn tay hắc khí thì biến mất.
– Cái gì?
Bọn Hoàng Lăng thấy công kích vô hiệu, ánh mắt dầy kinh hãi, rốt cuộc hắn có lai lịch thổ nào mà quỷ dị đến mức độ này, ỡ Loạn Ma Hải trước nay chưa từng nghe nói đến nhân vật như vậy.
– Chết!
Hắc y nam tử hàm tiếu, bàn tay khổng lồ lóe một cái xuất hiện trên đỉnh dầu bọn Hoàng Lăng. Thế nhưng ngay khi sắp đanh xuống thì tiếng sấm sét vang lên trong rừng, một con lôi long lao vút ra đâm sầm vào bàn tay khổng lồ.
Bùm!
Làn sóng năng lượng tỏa ra xung quanh, bọn Hoàng Lăng bị chấn động bay ra sau. Nhưng khi chúng còn mơ hồ thì có hai thân ảnh dã xuyên qua khu rừng xuất hiện trước mặt chúng.
– Lâm Động?
Bọn Hoàng Lăng nhìn thấy hai người vừa xuất hiện, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp. Chúng không thể ngờ người ra tay cứu lại là Lâm Động dã từng xung dột với chúng.
Nhưng Lâm Động lúc này không để ý tới chúng mà chỉ chăm chăm nhìn hắc y nam tử. Dung mạo như vậy rõ ràng không phải kẻ đứng đầu Tân Tú Bảng, Vô Diện Nhân Từ Tu.
– Ha, cuối cùng cũng gặp…
Hắc y nam tử thấy Lâm Động xuất hiện thì hơi khựng lại rồi khẽ nói.
Ánh mắt Lâm Động sắc lạnh nhìn hắc y nam tử, nói:
– Ngươi chính là Hỏa Thần của Nguyên Môn?