– Một đạo Nguyên thần vô cùng mạnh mẽ!
Tiếng của tiểu điêu lập tức vang lên.
– Nguyên thần?
Nghe thấy từ ngữ xa lạ đó, sắc mặt Lâm Động bỗng thay đổi. Giờ hắn đã biết khi thực lực của một vài cường giả đạt đến một mức nào đó đều có thể tụ nguyên lực thành Nguyên thần. Chỉ cần ngưng tụ thành công Nguyên thần, dù bị hủy diệt nhưng nếu Nguyên thần vẫn còn thì vẫn có cơ hội hồi sinh. Đương nhiên cảnh giới này thực sự quá xa với, Lâm Động cũng chỉ được nghe từ tiểu điêu.
Hắn không thể ngờ trong cơ thể Lâm Lang Thiên lại có một thứ Nguyên thần thần bí đó.
– Ta đã giao đấu với nó dưới đáy hồ, đạo Nguyên thần đó khá yếu, cũng không cần phải lo sợ quá. Hơn nữa nó không thể sánh được với thời kỳ đỉnh cao của ta.
Giọng nói của tiểu điêu có phần kiêu ngạo, xem ra nó hồi xưa cũng là một sự tồn tại khá ngang ngược. Lâm Động bây giờ cũng không hoài nghi về điều đó nữa.
– Ai chiếm thế thượng phong?
Lâm Động khẽ thở phào rồi hỏi.
– Hầy, điêu gia ta đã ra tay sao có thể thua? Ta và nó cũng tương tự nhau, ta chỉ là Yêu linh thể, nhưng nó cũng chỉ là Nguyên thần thể. Nhưng ta có thạch phù, chèn ép được nó dưới đó.
Tiểu điêu cười đắc ý.
– Ngoài ra, ở sâu dưới đáy hồ đúng là có một bộ xương cốt của Viễn Cổ Thần Thú. Nếu ta không nhầm thì có lẽ là một đầu Viễn Cổ Thiên Ngạc. Loại Thiên Ngạc Tộc này cũng thuộc tồn tại đỉnh phong trong giới Yêu thú, toàn thân đều là bảo bối. Có điều thứ đó quá nặng, dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng không thể di chuyển nổi. Nhưng cũng may, khi ta giữ chân Nguyên thần kia, con hổ ngốc đó cũng lấy được một chút huyết mạch Thiên Ngạc từ bộ xương đó, có tác dụng rất lớn cho sự tu luyện của nó.
– Viễn Cổ Thiên Ngạc?
Lâm Động khá lạ lẫm với cái này, nhưng có thể khiến tiểu điêu nói là rất mạnh thì chắc thứ đó cũng có lai lịch không vừa.
– Cũng may là có thu hoạch!
Nghĩ đến việc Tiểu Viêm có được chút huyết mạch Thiên Ngạc, Lâm Động cũng thở phào. Tiểu Viêm theo hắn nhiều năm như vậy, nó mạnh lên, Lâm Động cũng rất vui mừng. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.vn
– Ta cũng lấy được một thứ trên người con Thiên Ngạc đó, rất hợp với ngươi, lát ra ngoài ta đưa cho. Tình hình ở đây thế nào rồi?
Tiểu điêu nói.
– Vẫn tốt, ta vốn định tranh thủ thời cơ giết Lâm Lang Thiên, nhưng không ngờ các ngươi lại quay về nhanh thế.
Lâm Động nhìn về phía Lâm Lang Thiên, giọng nói có phần nuối tiếc.
– Bản lĩnh của Lâm Lang Thiên cũng không tệ, muốn giết hắn không phải dễ. Đây dù sao cũng là ở Vương triều Đại Viêm, giết hắn rồi ngươi sẽ khó ăn nói với Lâm Phạm, đợi khi vào Bách Triều Đại Chiến sẽ có nhiều cơ hội.
Tiểu điêu nói.
Lâm Động gật đầu, khẽ hít thở điều hòa làm giảm sát ý.
o0o
Khi Lâm Động và tiểu điêu đang nói chuyện thì bên Lâm Lang Thiên, hắn cũng đang mừng rỡ vì đạo Nguyên thần kia đã quay về.
– Mục Sư, ta muốn ngươi trợ giúp ta, bằng mọi giá phải giết chết tên tiểu tử khốn Lâm Động kia. Hắn dám cướp hết năng lượng Thánh Linh Đàm của ta. Cục tức này không thể nuốt xuống được!
Lâm Lang Thiên nghiến răng gào thét trong lòng.
– Không phải ta đã giúp ngươi bố trận rồi sao? Sao lại thành thế này?
Đạo Nguyên thần kia vô cùng kinh ngạc.
– Không biết tên tiểu tử đó dùng thủ đoạn gì mà trong chớp mắt đã phá vỡ trận pháp, hơn nữa còn cưỡng đoạt hết năng lượng của ta. Mục Sư, lần này bất luận trả giá thế nào chúng ta cũng phải giết tên tiểu tử đó, nếu không hậu họa khó lường!
Sắc mặt Lâm Lang Thiên tối đen, ánh mắt dữ dằn đầy sát ý.
– Không được!
Thế nhưng đạo Nguyên thần đó lập tức phản đối.
– Tại sao?
Nghe thế, Lâm Lang Thiên hơi khựng lại rồi gào lên không cam tâm.
– Tên tiểu tử đó không đơn giản như ngươi tưởng đâu. Dù hai ta liên thủ, hiện giờ cũng e là rất khó giết hắn!
– Sao lại thế được?
Lâm Lang Thiên rùng mình, nói với vẻ không thể tin được.
– Trong cơ thể hắn cũng có một tồn tại thần bí. Ban nãy khi ta chui xuống đáy hồ, nó cũng xuống theo ngăn cản ta. Ta và nó đã giao đấu nhưng không thể chiếm thế thượng phong.
Nguyên thần được Lâm Lang Thiên gọi là Mục Sư trầm mặc một lát rồi nói.
– Cái gì?
Nghe vậy, tay Lâm Lang Thiên không kìm được mà run lên, ánh mắt đầy sự kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ trong người Lâm Lang Thiên lại cũng như hắn, có một sự tồn tại mạnh mẽ.
– Chả trách mà tên tiểu tử đó câu thông được với Bi Hồn của Tạo Hóa Võ Bi và có được vũ kỹ Tạo Hóa Cấp. Xem ra lần đó cũng là do hắn có sự trợ giúp từ nó.
– Mục Sư, lẽ nào đến ngươi cũng không phải đối thủ của sự tồn tại thần bí trong người Lâm Động sao?
– Bọn ta giao đấu không lâu, thực lực của nó không tệ, nhưng thực lực của ta lúc này không bằng một nửa thời kỳ đỉnh cao. Nếu hồi phục được một chút thì cũng chưa chắc không thể giải quyết nó. Đợi khi vào Bách Triều Đại Chiến, ta sẽ chỉ ngươi đến một chỗ ta có thể hồi phục được năng lượng. Đến lúc đó ta có thể bảo đảm ngươi có một chỗ đứng ở Vương triều Đại Viêm.
Mục Sư trầm mặc một lúc rồi cười lạnh nói.
– Vậy chẳng lẽ giờ thôi? Năng lượng Thánh Linh Đàm của ta đã bị tên khốn đó lấy hết rồi!
Sắc mặt Lâm Lang Thiên chợt sáng chợt tối, rất không cam tâm nói. Lẽ nào nỗi ấm ức này hắn chỉ có thể nuốt xuống bụng sao?
– Việc gì cũng phải biết nhẫn nhịn, dù chúng ta động thủ cũng không chắc chắn sẽ thắng, mà ngược lại ta sẽ bị bại lộ, như thế không tốt cho ngươi. Để trở thành cường giả thật sự, ai cũng phải trải qua sự rèn luyện mài giũa!
Mục Sư nói.
Lâm Lang Thiên nắm chặt tay, sát ý chấp chới trong mắt, mãi lúc lâu sau hắn mới hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
– Được rồi!
– Ngươi cũng không cần quá vội vàng. Năng lượng Thánh Linh Đàm tuy có hiệu quả đặc biệt nhưng chỉ cần vào Viễn Cổ Chiến Trường chắc chắn ta sẽ khiến ngươi trở nên mạnh hơn. Ở đó có rất nhiều tài nguyên, tốt hơn Vương triều Đại Viêm hàng trăm lần. Mà đến lúc đó ngươi giết tên tiểu tử đó sẽ dễ như trở bàn tay. Ta cũng rất muốn xem xem sự tồn tại bí mật trong người hắn rốt cuộc là cái thứ gì?
Thấy Lâm Lang Thiên kìm nén được sát khí, Mục Sư mới gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng hơn, nhưng câu cuối cùng lại mang chút hàn ý. Lúc nãy khi giao đấu dưới đáy hồ, hắn cơ hồ đã bị rơi vào thế hạ phong, không những chẳng làm được gì mà ngược lại suýt thì bị tổn thương Nguyên thần. Điều này khiến hắn cảm thấy phẫn nộ, đúng là rồng mắc cạn không bằng rắn a!
Lâm Lang Thiên lặng lẽ gật đầu, hắn biết tình hình này nói thế nào cũng không thể rút lại nữa. Mà những thông tin hắn biết được cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Thật sự hắn không thể ngờ con kiến hôi nhỏ bé trước đây chống đỡ với khí tức của hắn còn khó khăn mà giờ đã có được thực lực mạnh đến thế này.
Đạo Nguyên thần trong người Lâm Lang Thiên là thứ hắn đã may mắn có được trong một lần rơi xuống vực thẳm nguy hiểm thập tử nhất sinh. Trong những năm gần đây nhờ có Nguyên thần này mà dần hắn mới thành tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Lâm Thị. Nhưng hắn không ngờ trong cơ thể Lâm Động lại cũng có thứ khiến cả Mục Sư cũng phải e dè.
Phát hiện này không thể không khiến hắn cảm thấy đố kỵ, một người trong Phân gia nhỏ bé sao lại được bảo vệ như vậy?
Có điều, bất luận hắn có không cam tâm thế nào thì hắn cũng chỉ đành hạ xuống mặt nước, cúi nhìn làn nước trong vắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Lúc này, nước đổ xuống cũng dần hết, ba người Mạc Lăng cũng chầm chậm đáp xuống, ánh mắt có phần kỳ quái nhìn Lâm Động và Lâm Lang Thiên. Hai người này đột nhiên dừng tay không có bất cứ hành động nào nữa. Điều khiến họ cực kỳ ngạc nhiên đó là Lâm Lang Thiên thu nguyên lực lại hạ xuống mặt đất. Dáng vẻ đó hiển nhiên là không định ra tay nữa.
– Tên này lại không định cướp lại năng lượng Thánh Linh Đàm sao?
Ba người Mạc Lăng rất ngạc nhiên với hành động của Lâm Lang Thiên, theo những gì họ hiểu về Lâm Lang Thiên, hắn không phải loại dễ chịu nhịn bị người khác chèn ép như vậy, bình thường thì hắn chắc chắn sẽ sống chết với Lâm Động. Cảnh tượng này đã khiến họ há hốc miệng kinh ngạc…
– Hình như đột nhiên hắn lại kiêng dè Lâm Động?
Ánh mắt Mạc Lăng bỗng lóe sáng, dường như cảm nhận được điều gì, nhìn sang Lâm Động thì thấy hắn cũng hạ xuống, gương mặt vô cùng bình tĩnh, không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
– Lâm Động này dường như không đơn giản như bề ngoài!
Trong đầu Mạc Lăng thầm nghĩ. Lâm Động đã tạo ra quá nhiều điều kinh ngạc, có lúc Mạc Lăng quả thực khó lòng tưởng tượng, một người xuất thân từ Phân gia Gia tộc Lâm Thị mà lại ưu tú đến vậy…
Trong Thánh Linh Đàm, sau khi Lâm Động và Lâm Lang Thiên ngừng tay, không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Ba người Mạc Lăng nhìn nhau cũng chầm chậm trở về chỗ cũ, nhưng vẫn cảnh giác, sợ sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Lâm Động thì cười nhìn về phía Lâm Lang Thiên. Xem ra Nguyên thần trong người Lâm Lang Thiên cũng đã biết một số bí mật của Lâm Động hắn. Điều này đã khiến Lâm Lang Thiên e dề hơn, không dám ra tay bừa bãi.
Có điều, Lâm Lang Thiên không ra tay, Lâm Động cũng mừng. Vì dù sao giờ hắn cũng đã cướp được hết năng lượng Thánh Linh Đàm của Lâm Lang Thiên. Nếu Lâm Lang Thiên đã không định động thủ cướp lại thì Lâm Động hắn hưởng thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Động ngồi khoanh chân lại, vung tay lên, hắc động dưới chân phun ra một luồng năng lượng màu xanh lục, rồi ào ào chui vào người hắn. Số năng lượng này đương nhiên là của Lâm Lang Thiên mà Lâm Động vừa cướp được.
Phía Bắc, Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động đang được bao phủ bởi nguồn năng lượng xanh lục, mắt lộ ra nộ hỏa, sắc mặt tối sầm, hai tay nắm chặt nổi cả gân xanh. Nhưng Mục Sư đã cảnh cáo, hắn cũng không dám động thủ nữa, chỉ có thể ngồi đó mà nhìn Lâm Động hấp thụ luyện hóa năng lượng.
Lúc này hắn cũng biết lần đến Thánh Linh Đàm này thật sự đã trắng tay rồi!