“Dương Nguyên Thạch?”
Nhìn tinh thạch màu đỏ nhạt mà Lâm Động đặt thật mạch ở trước mặt mình, Lâm Chấn Thiên sững sờ, chợt trong ngực móc ra một khối tinh thạch màu đỏ, nhìn qua cũng biết vật cùng với vật Lâm Động lấy được giống nhau như đúc.
“Ha hả, tiểu tử ngươi ngược lại vận khí thật là may mắn…” Lâm Chấn Thiên cười cười, thuận tay bưng chén trà ở một bên, khẽ nhấp một miếng, rồi nói: “Đem Dương Nguyên Thạch này đưa cho cha ngươi, đúng lúc hắn cần dùng.”
“Thứ này được đào lên từ một chỗ sâu trong Thiết Mộc trang. Gia gia, ởưới sâu trong lòng đất tại Thiết Mộc trang này, e rằng có một cái mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch!” Lâm Động sắc mặc đỏ lên, nói.
“Phụt!”
Lời của Lâm Động vừa dứt thì Lâm Chấn Thiên phun ra ngụm trà trong miệng, đột ngột đứng bật dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Động, run rẩy hỏi: “Ngươi nói cái gì? Mỏ … mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch?”
Trong đại sảnh, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng hai người cũng bị lời này của Lâm Động làm cho sợ đến thất sắc. Đối với tác dụng cũng như giá trị của Dương Nguyên Thạch, bọn họ đương nhiên rõ ràng nhất. Đối với một số cao thủ Thiên Nguyên Cảnh mà nói, đây quả thực là có mười phần sức hấp dẫn. Nếu có thể khai thác ra, tất nhiên sẽ được một tài sản khổng lồ, và với số tài sản này chắc hẳn việc buôn bán Thiết Mộc của Thiết Mộc trang ngược lại sẽ nằm ngoài tính toán.
Chẳng qua, ở ngay chỗ này mấy năm mà Lôi gia không ngờ tới được ở dưới lòng đất của Thiết Mộc trang lại còn có số tài nguyên làm cho người ta đỏ mắt ganh tỵ.
Đương nhiên, nếu như bọn họ đã biết được, thì cho dù có dùng mười ấu thú Hỏa Mãng Hổ để dẫn dụ, bọn họ cũng không mang Thiết Mộc trang ra làm tiền đặt cược.
Lâm Động gật gật đầu, chỉ vào khối tinh thạch màu đỏ nhạt, nói: “Đây chính là vật con đào được ở nơi đó. Gia gia các người nên biết, loại Dương Nguyên Thạch này ít khi xuất hiện một mình…”
“Vù … vù…”
Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng thở dài một hơi, liếc nhìn nhau, rồi một lát sau, với thanh âm có chút khàn khàn, mới nói: “Thiết Mộc trang trước đây thật lâu là một mảnh đất núi lửa, là nơi rất phù hợp để sinh ra Dương Nguyên Thạch. Nếu nói nơi đây là mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch, cũng không phải là chuyện không thể.”
“Dẫn ta tới xem mảnh đất đó đi!”
Hô hấp của Lâm Chấn Thiên trở nên dồn dập, hắn ở trong đại sảnh vội vàng đi tới đi lui, sau đó giọng gấp gáp, nói.
Lâm Động gật gật đầu, đáp: “Có điều ở đó còn có hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo.”
“Sao cơ?”
Nghe được ở đó còn có hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo, Lâm Chấn Thiên sắc mặt biến đổi, chợt cắn răng nói: “Mặc kệ, nếu như nơi đó thực sự là mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch, đừng nói là hai đầu Hắc Thiết Yêu Báo, dù là nhiều hơn nữa, chúng ta cũng phải nghĩ ra biện pháp nhanh chóng trừ khử bọn nó!”
Nghe vậy, Lâm Động lại gật đầu lần nữa, không nói thêm gì hết, xoay người rời khỏi đại sảnh, gọi Tiểu Viêm tới rồi lại lần nữa cỡi trên mình nó, dẫn theo Lâm Chấn Thiên, Khiếu, Khẳng ba người nhanh chóng chạy vào trong rừng sâu đối diện trang viên thêm một lần nữa.
***
Với tốc độ nhanh nhất, ngắn ngủ mười mấy phút đồng hồ, đoàn người liền xuất hiện ở nơi Lâm Động phát hiện ra Dương Nguyên Thạch lúc nãy.
“Quả nhiên là Hắc Thiết Yêu Báo”
Đứng ở phía trên cốc khẩu, Lâm Chiến Thiên nhìn về hướng hai đầu yêu báo màu đen nơi đáy cốc, sắc mặt ngưng trọng, đầu gật gù. Hai súc sinh này dù sao cũng ngang tầm với cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, việc thu thập chúng sẽ có chút phiền phức.
Lâm Chấn Thiên lẩm bẩm tự nói một tiếng, sau đó quay đầu lại. Một mặt khác, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng hai người ở đằng sau, đang cầm xẻng nhanh chóng khai quật miệng hang nơi Lâm Động vừa rồi phát hiện Dương Nguyên Thạch. Việc này hết sức quan trọng, tạm thời không thể để cho người bình thường đến giúp tay, nên hai người chỉ có thể tự mình làm lấy thôi.
Ở một bên, Lâm Động nhìn thấy Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng cực nhọc đào đất, nhịn không được liền cười cười.
Đối với việc Lâm Động cười lén, Lâm Khiếu hai người ở lúc này không có thời gian để ý tới, chỉ hết sức chăm chú dùng xẻng dốc sức làm rộng miệng hang ra.
Lúc hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh làm lao công, vốn là một miệng hang tầm cỡ, nhưng chừng nửa canh giờ sau lại trở thành một cái hố to phạm vi hơn mười trượng. Có điều làm cho Lâm Động nhíu mày chính là đã đào sâu như vậy vẫn không có thấy những khối Dương Nguyên Thạch khác nào, nhưng Thạch Phù trong lòng bàn tay cứ phát ra dao động, điều này chứng tỏ nơi này, tất nhiên phải có gì đó ẩn tàng.
Ánh tà dương chiếu dài trên mặt đất rồi tàn dần để nhường cho ánh trăng mờ ảo nhô lên, làm cho không gian thoáng một cái đã trở nên ảm đạm hơn.
“Phụ thân, lần này e rặng chỉ là Động nhi … vận khí may mắn…”
Nơi hố sâu, Lâm Khiếu lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh hố, thấy vẻ mặt khẩn trương của Lâm Chấn Thiên, cười khổ nói.
Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên thở dài một hơi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thất vọng. Xem ra hắn suy nghĩ thật sự là quá lạc quan rồi, loại mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch làm sao có thể tình cờ dễ dàng tìm được cơ chứ.
“Kết thúc công việc thôi, trời đã không còn sớm nữa…” Lâm Chấn Thiên phất tay, khuôn mặt nhìn mệt mỏi.
Trong hố sâu, Lâm Khiếu hai người cũng lắc đầu cười khổ, xem ra hôm nay không có việc gì là suôn sẻ, trước là Thiết Mộc trang tới tay với tình trạng bị hủy hoại, bây giờ còn phải đào đất làm việc cực nhọc lâu như vậy mà ở nơi này…
Nhìn thấy bộ dáng thất vọng uể oải của ba người họ, chân mày Lâm Động nhíu lại càng sâu hơn, đột nhiên hắn nhảy thẳng xuống hố sâu, lấy cái xẻng trong tay Lâm Khiếu, sau đó dốc sức khai thác mặt đất.
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Động như vậy, Lâm Khiếu cũng biết hắn không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, liền than nhẹ một tiếng, vỗ vào bả vai Lâm Động vừa định bảo hắn buông lỏng thư giãn một chút, thì đúng lúc chỗ mà Lâm Động vừa hạ xẻng xuống, đột nhiên phát ra một đạo thanh âm giòn tan!
Trong khu rừng im lắng, mặc dù âm thanh này không vang dội nhưng làm cho Lâm Chấn Thiến, vốn đã thất vọng thân thể run lên, ánh mắt dường như tức khắc chuyển hướng về phía nơi cái xẻng của Lâm Động. Nơi đó bây giờ có thêm quang trạch màu hồng nhạt ở dưới bùn đất, như ẩn như hiện.
Ba người ngơ ngác nhìn tia hồng quang kia. Trong chớp mắt, Lâm Chấn Thiên liền nhảy thẳng xuống, tay áo vung lên, một cỗ cuồng phong nổi lên thổi tung lớp bùn đất kia sang một bên.
Khi bùn đất bay đi, một lớp ánh sáng màu hồng nhạt đập vào mắt, trướt mắt họ là một lớp nham thạch màu đỏ nhạt. Lớp nham thạch trong suốt, nếu chăm chú nhìn kỹ có thể mơ hồ thấy được bên trong của lớp nham thạch kia được vây quanh bởi khối tinh thạch màu đỏ nhạt, tựa như một loại bảo thạch, phát ra ánh sáng lấp lánh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Hồng quang nơi hố sâu chiếu vào khuôn mặt của bốn người, thấy được những khuôn mặt kia lộ vẻ ngây dại cùng rung động…
“Đúng là … mỏ khoáng Dương Nguyên Thạch thật rồi…”
Lâm Khẳng ngơ ngác nhìn lớp nham thạch màu đỏ kia, thân thể đột nhiên run rẩy kịch liệt. Lâm gia bọn họ đã gặp thời để thay đổi vận.
“Trời cao thương đến Lâm gia ta a!”
Lâm Chấn Thiên ngửa đầu, nước mắt tuôn tràn trên khuôn mặt đầy kích động. Có được mỏ khoáng này, tốc độ phát triển của Lâm gia bọn họ cơ hồ sẽ tha hồ mà tăng vọt. Đến lúc đó, đừng nói là Thanh Dương Trấn này, cho dù là khắp toàn bộ Thiên Đô quận (?), Lâm gia bọn họ sẽ có được danh khí không nhỏ!
Nhìn ba người cực kỳ xúc động, Lâm Động thở phào nhẹ nhõm, ném cái xẻng trong tay xuống, ngồi bệch trên phiến đá, tay vốt nhẹ lớp nham thạch ấm áp nhàn nhạt hiện ra rồi khóe miệng của hắn nhếch lên để lộ một nụ cười châm biếm. Nếu Lôi gia kia biết được ở bên dưới lòng đất Thiết Mộc trang này có một bảo tàng như vậy, không biết Lôi Báo có bị tức đến hộc máu mà chết hay không?