Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 963: Dẫn thi

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Khi thấy Lâm Động gật đầu, Bàng Hạo có chút ngạc nhiên, chắc hắn không ngờ Lâm Động lại đồng ý dứt khoát vậy.

– Ha ha, Lâm Động huynh thật biết toàn cục.

Nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất, Bàng Hạo lại cười, chỉ là lần này nụ cười ấy lại có phần lạnh lẽo.

Lâm Động coi như không biết, chỉ nhìn hắn cười:

– Vậy mời Bàng Hạo huynh khởi động trận pháp.

Bàng Hạo cười nhạt, hắn giơ tay lên, chiếc đĩa tròn bỗng cuồn trào ánh sáng chói lóa, rồi vô vàn tia sáng đan xen nhau hình thành nên một trận pháp khổng lồ, chỉ có điều trận pháp vẫn chưa thành hình được.

– Chư vị, xin hãy truyền nguyên lực vào trận pháp

Bàng Hạo quay lại nói với mọi người.

Cường giả ở xung quanh gật đầu, rồi nguyên lực bùng phát bắn thẳng vào trận pháp.

Uỳnh uỳnh!

Trận pháp lập tức bộc phát ánh sáng mãnh liệt, nguyên lực cuồn cuộn ở bên trong, trận pháp vốn mơ hồ cũng đã bắt đầu ngưng kết lại, tỏa ra một thứ sức mạnh kinh người.

– Trận pháo này cũng có vài phần kỳ diệu.

Lâm Động nheo mắt nhìn, Cửu U Trấn Linh Trận có thể trở thành trận pháp bảo hộ tông phái, đúng là cũng có điểm thần diệu.

Khi trận pháp dần được hình thành, ba cỗ ngân thi phía trước Lôi Điện dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, hai hốc mắt đầy hắc khí cũng có sự lay động.

– Mời ba vị ra tay!

Bàng Hạo thấy vậy cũng cười nhạt một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, lão giả tóc xám của Cửu U Môn và trung niên nam tử của Huyền Thiên Điện bay lên, nguyên lực hùng hồn bao quanh người, thấp thoáng có tử khí màu đen tỏa ra, rõ ràng cả hai đều là cường giả Tử Huyền Cảnh thật sự.

Một số cường giả khi nhìn thấy hai cường giả Tử Huyền Cảnh của Cửu U Môn và Huyền Thiên Điện, lông mày đều co giật, quả nhiên là đại thế lực, những cường giả Tử Huyền Cảnh thế này không phải gọi bừa ra là được đâu…

– Lâm Động huynh đệ.

Bàng Hạo nhìn Lâm Động, cười.

Lâm Động lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói gì, thân hình bay lên không trung. Lão giả tóc xám và trung niên nam tử nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, rồi mỗi người bay về phía một cỗ ma thi.

Uỳnh uỳnh!

Cùng với việc hai thân ảnh và hai cỗ ma thi xông vào nhau, trên bầu trời lập tức lan tỏa những làn sóng năng lượng kinh người. Mức độ kinh người của trận giao chiến đó khiến không ít người run rẩy.

Nhưng ai cũng nhận ra dường như lão giả và nam tử kia đều rơi vào thế hạ phong. Họ chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, đương nhiên không phải đối thủ của ma thi Tử Huyền Cảnh đại thành. Nhưng nhiệm vụ của họ hiện giờ không phải kích bại ma thi, mà chỉ là giữ chân chúng mà thôi.

Một số ánh mắt thương hại nhìn về phía Lâm Động đang bay tới cỗ ma thi thứ ba. Lâm Động hiện nay chỉ là Sinh Huyền Cảnh đại thành, khoảng cách thật sự quá lớn…

Lâm Động coi như không biết đến những ánh mắt ấy, hắn bay tới trước mặt cỗ ma thi thứ ba, nhìn ma văn phủ đầy trên ma thi,ánh mắt hắn có phần nặng nề, thứ này đúng là khó đối phó.

Grào!

Ma thi thấy có người đến ngăn cản, cũng không chút khách khí, gầm lên một tiếng tựa mãnh thú, hắc khí đầy trời biến thành hơn chục sợi xích tấn công Lâm Động.

Lâm Động thấy vậy, đôi long dực lập tức mở rộng, trên đôi cánh thấp thoáng nhìn thấy mười đạo hoa văn đang di chuyển, rồi đôi cánh đập mạnh, thân thể hắn rung lên.

Xoẹt!

Những sợi xích đen lao tới nhanh như chớp tấn công, xé tan người Lâm Động.

Mọi người xung quanh nhìn thấy Lâm Động bị đánh trúng lập tức vang lên tiếng xôn xao, tiểu tử này không chịu nổi một chiêu sao?

Nhưng rồi rất nhanh họ đã nhìn thấy nhân ảnh xé tan kia dần tiêu biến.

– Tàn ảnh?

Không ít người có nhãn lực, ánh mắt phải ngưng đọng lại, rồi quay đầu nhìn cách đó nghìn trượng hiện ra một nhân ảnh, là Lâm Động!

– Tốc độ nhanh thật!

Một số cường giả nhìn nhau, ánh mắt đều đầy chấn động. Thậm chí họ cũng không nhận ra rốt cuộc Lâm Động đã thoát như thế nào, tốc độ thật kinh người.

Nụ cười trên gương mặt Bàng Hạo hoàn toàn đông cứng, rồi ánh mắt tối lại. Hắn có thể nhận ra, chỉ trong nửa ngày không gặp thực lực Lâm Động đã tiến bộ không ít, ít nhất thì trong trận giao đấu lúc trước Lâm Động không có được tốc độ này.

– Thực lực của hắn lại tăng rồi. Tuy vẫn là Sinh Huyền Cảnh đại thành…nhưng cảm giác lại thêm nguy hiểm…

Liễu Hương Huyên nheo mắt nhìn Lâm Động, khẽ nói.

– Sao thực lực của hắn có thể đột nhiên tăng cao như vậy?

Một cường giả trong Huyền Thiên Điện không kìm được hỏi.

Liễu Hương Huyên khẽ cắn môi, dáng vẻ này vô cùng cuốn hút. Ánh mắt nàng ta lấp lánh như đang suy nghĩ điều gì, rồi bỗng lóe lên sự kinh ngạc.

– Lẽ nào…hắn có được Lôi đình chi tâm của cỗ ngân thi kia?

Uỳnh!

Trên bầu trời, cỗ ngân thi kia cũng đột nhiên lao tới, hắc khi bùng phát, truy sát Lâm Động với tốc độ nhanh như chớp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Nhưng Lâm Động không hề giao đấu với nó. Chỉ là đôi long dực sau lưng dần mở rộng, nhìn từ xa to đến hơn chục trượng, cả thân cánh phải gấp mười lần Lâm Động, nhìn rất có sức xung kích thị giác.

Lúc ấy, tốc độ của Lâm Động cũng đột ngột tăng cao, nhất thời ngân thi cũng không theo kịp, dù sao thì tốc độ cũng không phải sở trường của nó.

Ba chiến trường trên không, tuy nhìn chỗ Lâm Động có vẻ nguy hiểm nhất, nhưng thực chất hắn không hề giao đấu thật sự với ngân thi. Còn hai chỗ kia, hai người bọn lão giả tóc bạc thỉnh thoảng lại bị ép đến mức phải va chạm, rõ ràng khi đó ngân thi chiếm thế thượng phong. Chắc hẳn nếu không phải họ vốn là cường giả Tử Huyền Cảnh thì đã vô cùng thê thảm rồi.

Hiển nhiên cục diện này vượt khỏi sự dự liệu của rất nhiều người. Không ai ngờ một cường giả chỉ là Sinh Huyền Cảnh đại thanh như Lâm Động lại có thể đối phó với ngân thi nhẹ nhàng hơn hai cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành.

Trong lúc ấy, trận pháp trên không trung cũng dần hình thành, ba vòng sáng dần được ngưng tụ thành hình.

Bàng Hạo thấy trận pháp dần thành hình, ánh mắt tối lại rất nhiều, chắc hẳn cảnh tượng này không phải điều hắn trông chờ…

– Bàng Hạo huynh, trận pháp cũng gần được rồi đúng không?

Khi Bàng Hạo đang định cố tình kéo dài thời gian hình thành trận pháp thì một số cường giả đột nhiên lên tiếng. Những người có mặt ở đây đều chẳng phải đồ ngốc, Bàng Hạo muốn giở trò gì cũng rất khó.

Nghe thế, khóe miệng Bàng Hạo giật giật, rồi kìm nén nộ khí, cố gật đầu cười, ấn pháp biến hóa, rồi tốc độ hình thành trận pháp được đẩy nhanh.

– Ba vị, mời dụ ngân thi vào trong!

Bàng Hạo hô lên.

Nghe thấy thế, hai người kia vội bay về phía vòng sáng, ngay họ vượt qua thì hai ngân thi kia cũng xông vào giữa vòng sáng.

Uỳnh!

Khi hai cỗ ngân thi kia bị phong tỏa, Lâm Động cũng dẫn ngân thi vào trong vòng sáng thứ ba.

Bàng Hạo thấy vậy, ánh mắt bỗng lạnh băng, thủ ấn biến hóa, tốc độ khép lại của vòng sáng lập tức nhanh hẳn.

Có tiếng xôn xao vang lên, rõ ràng họ đều nhận ra Bàng Hạo muốn phong tỏa cả Lâm Động cùng với ma thi vào bên trong.

Lâm Động nhìn vòng sáng đang nhanh chóng khép lại, ánh mắt lạnh lanh, quả nhiên Bàng Hạo chẳng có ý gì tốt.

Lâm Động tăng hết tốc độ, nhưng vòng sáng khép lại cũng không hề chậm. Khi nhìn thấy chỉ còn khe hở khoảng vài trượng, Lâm Động đột nhiên quay người lại, đối diện với cỗ ma thi đang đuổi theo, tung ra một quyền.

Binh!

Kình lực cuồng mạnh đấm lên vùng hư không trước mặt, không khí nổ tung. Một quyền tung ra, hình thành nên lực đẩy ngược, thân thể Lâm Động nhờ lực đó mà biến thành một tia sáng bay lọt qua khe hở.

Bùm!

Quầng sáng khép lại hình thành nhà lao ánh sáng hoàn hảo. Ngân thi ở phía sau đâm sầm lên cột sáng, nhưng không hề khiến nó rung chuyển chút nào.

Phù.

Đôi long dực sau lưng dần biến mất. Nhìn ngân thi đã bị phong ấn, Lâm Động cũng thở phào, rồi nhìn sang cười với Bàng Hạo đang có vẻ mặt cứng đờ.

Chỉ là nụ cười đó khiến người ta không rét mà run.

Chọn tập
Bình luận