Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 40: Săn thú bắn đầu

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Cùng với thử thách cuối năm đến gần, mức độ náo nhiệt của Thanh Dương Trấn cũng từ từ đạt đến trạng thái cao nhất, trong vòng trăm dặm xung quanh, rất nhiều thế lực cũng đều chen chúc nhau đến, làm cho lưu lượng người ở Thanh Dương Trấn đạt đến đỉnh điểm trong mấy năm qua.

Tranh tài săn thú, tuy nói nhân vật chính coi như là mấy thế lực lớn ở Thanh Dương Trấn, nhưng đồng dạng còn có không ít thế lực ở nơi khác tham dự, bất quá ý niệm tranh đoạt trong đầu của những thế lực này cũng không có mãnh liệt như bốn thế lực lớn ở Thanh Dương Trấn, bọn họ nghĩ chỉ muốn thông qua cuộc tranh tài săn thú này, làm cho gia tộc hay thôn trang bọn họ tăng thêm danh khí mà thôi.

Nhưng bất kể là vì cái mục đích gì, cuộc tranh tài săn thú ở Thanh Dương Trấn, hiển nhiên là hoạt động có quy mô lớn nhất trong vòng trăm dặm trong mấy năm nay, thanh niên có tài năng đều là từ nơi này truyền ra cả, bất luận đối với bản thân hay là danh khí của gia tộc, đều nhận được sự tuyên dương to lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Thời gian của cuộc tranh tài săn thú được xác định ở là mùa đầu tiên của năm, còn địa điểm thì được thiết lập ở trong trường săn thú bên ngoài Thanh Dương Trấn, đây là kiến trúc hùng vĩ nhất Thanh Dương Trấn, nó chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, thậm chí trực tiếp là đem một mảnh hơn mười dặm tùng lâm thâu tóm vào trong đó, ở trung tâm của tùng lâm, có một mảnh bình đài to lớn do một ngọn núi nhỏ cải tạo mà thành, ở nơi đó, sẽ có vô số ánh mắt chú ý đến, bởi nhà vô địch săn thú cũng sẽ ra đời ở nơi này.

***

Trong lúc này, trong vô số ánh mắt chờ đợi ngày săn thú bắt đầu, không khí ở Thanh Dương Trấn không thể nghi ngờ sẽ hoàn toàn sôi trào, biển người đông nghịt sẽ tập hợp ở trường săn thú, quang cảnh như vậy làm cho người xem sôi trào nhiệt huyết hơn.

“Nơi này chính là nơi cuộc săn thú bắt đầu ư?”

Lâm Động đứng ở một góc trên đài cao, từ trên cao nhìn khu tùng lâm rậm rạp bên dưới, có chút kinh ngạc nói.

Ở phía sau Lâm Động, tất cả thành viên trọng yếu của Lâm gia đều ở chỗ này, đầu lĩnh tất nhiên là lão gia tử Lâm Chấn Thiên rồi, còn đám người Lâm Khiếu, Lâm Khẳng, Lâm Mãng cũng đang đứng ở bên cạnh lão.

“Ừ”

Nghe được câu hỏi của Lâm Động, Lâm Chấn Thiên cười híp mắt gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Động tràn ngập nụ cười cùng vui mừng, Lâm Động nổi lên gần đây đã làm cho lão đối với cái tôn tử này cũng càng ngày càng xem trọng, đoạn thời gian gần đây, thậm chí còn đưa ra đề nghị để đích thân mình dạy võ học cho Lâm Động, bất quá cái đề nghị này cuối cùng bị Lâm Động lấy cớ muốn chuyên tâm tăng lên thực lực của bản thân mà bác bỏ đi.

Có Thạch Phù quang ảnh, hắn căn bản không cần bất kỳ ai dạy võ học cho hắn, hơn nữa vạn nhất trong lúc tiếp xúc quá gần, bại lộ sự tồn tại của Thạch Phù, vậy thì có chút không tốt lắm.

“Phiến tùng lâm phía dưới trực tiếp thông với thâm sơn, trong đó có rất nhiều mãnh thú hung ác, người tham gia săn bắn sẽ được cấp một tấm bảng chứng minh thân phận, sau đó bị bỏ vào trong đó, ở trong mảnh rừng rậm này, các ngươi cần dựa vào năng lực của mình mà chạy trốn khỏi những móng vuốt của những mãnh thú kia.”

Lâm Khiếu ở một bên cũng cười cười, nói tiếp: “Mặt khác, ở nơi này ngoài việc sống sót dưới móng vuốt của một vài mãnh thú, thì ngươi còn phải nghĩ biện pháp lấy được mười tấm thẻ bài thân phận từ trên tay của người khác, lúc này mới có tư cách bước vào bình đài to lớn trong rừng, săn thú thú săn, bất quá không chỉ có mãnh thú thôi, mà thật ra, người so với thú còn nguy hiểm nhiều hơn”

Trong lòng Lâm Động khẽ rùng mình, cuộc săn thú này thì ra cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, muốn lấy được mười thẻ bài thân phận, đó chính là phải đánh bại mười người, lúc này mới có tư cách bước vào bình đài to lớn kia, có thể tưởng tượng ra, một khi những người dự thi này tiến vào mảnh tùng lâm kia, sẽ xuất thủ lẫn nhau, mặt trận kia sẽ bốc lửa và hỗn loạn đến cực đoan.

Hơn nữa, ngoài việc nghĩ biện pháp cướp lấy thẻ bài thân phận ở trong tay những người dự thi khác, còn phải phòng bị một vài mãnh thú ở trong rừng, chỉ cần sơ sẩy một cái, e rằng thật sự sẽ đem cái mạng nhỏ cũng vứt đi ở nơi này…

Cái này cũng không phải là cuộc so tài thí luyện như bình thường, mà là thật sự đủ nguy hiểm đến tính mạng, cái loại sàng lọc này đã có một chút mùi vị của sự tàn khốc.

“Thẻ bài thân phận, tổng cộng có hơn một trăm cái, nói cách khác, cuối cùng có thể đi lên bình đài lớn kia, nhiều lắm cũng chỉ có chừng mười người mà thôi, cuộc săn thú có rất nhiều người dự thi, sẽ phải chấm dứt trong thất bại, cuộc cạnh tranh này cũng coi như kịch liệt.” Lâm Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, nói.

Lâm Động gật đầu, một trăm lấy mười, đúng là không hề dễ dàng.

“Ha hả, lấy thực lực bây giờ của Lâm Động, muốn thuận lợi lên đài, là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.” Lâm Khẳng ở một bên cười nói.

Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Chấn Thiên cũng trở nên nồng nặc hơn rất nhiều, thời điểm nửa tháng trước, hắn nghe nói Lâm Động đã thuận lợi bước chân vào Thối Thể đệ cửu trọng, tốc độ tu luyện này so với Lâm Khiếu khi còn ở thời kỳ cường thịnh năm đó, cũng mạnh hơn vài phần.

“Lần này, Lâm gia có thể đứng được thứ mấy, thì phải xem biểu hiện của Lâm Động rồi.”

Lâm Khiếu ở một bên nghe vậy, trên khuôn mặt cũng không khỏi hiện lên nụ cười, vỗ vỗ bả vai Lâm Động, trong mắt có chút tự hào lẫn vui mừng.

“Ha hả, Lâm Chấn Thiên, đã lâu không gặp, xem ra lão già nhà ngươi vẫn còn cứng cáp như xưa a”

Lúc mọi người Lâm Gia đang nói chuyện, đột nhiên có một tiếng cười ở không xa truyền đến, mà nghe được tiếng cười, chân mày của Lâm Chấn Thiên cùng với đám người Lâm Khiếu cũng nhíu lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng phai nhạt đi một chút.

Ánh mắt Lâm Động theo hướng thanh âm truyền đến nhìn lại, chỉ thấy có một người to lớn hung dũng đi tới, ở những địa phương mà người này đi qua, đám người cũng nhanh chóng tản ra, bộ dáng kia biểu hiện có chút sợ hãi.

Ở phía trước đám người, có hai người đứng ngang hàng, trong đó có một người đang mặc áo khoác bằng tơ lụa màu xám nhạt, số tuổi nhìn qua so với Lâm Chấn Thiên chênh nhau không nhiều, hai mắt hãm sâu, lộ ra vẻ có chút lạnh lùng, mà một người khác, là trung niên nam tử, trên khuôn mặt của hắn luôn hiện hữu nụ cười, thoạt nhìn qua đúng là loại người rất hiền hòa, song chỉ có người quen mới biết được, người này nhưng thật ra là một người nham hiểm cực kỳ.

“Lão nhân kia là tộc trưởng Lôi gia, tên là Lôi Báo, còn người kia là tộc trưởng Tạ gia – Tạ Khiêm, hai người này đều là đối thủ của Lâm gia chúng ta, và không phải là loại người tốt đẹp gì” Ở bên cạnh Lâm Động, Lâm Hà thấp giọng nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn hai người này một cái, trong lúc mơ hồ, hắn có thể cảm giác được trong cơ thể hai người ẩn chứa một loại lực lượng cường hãn, có lẽ hai người này, hẳn tất cả đều là cường giả Thiên Nguyên Cảnh.

Ánh mắt Lâm Động nhìn lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại ở phía sau lưng bọn họ, ở nơi đó, còn có hai thân ảnh quen thuộc, Lôi Lực cùng với Tạ Doanh Doanh.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Động, Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh cũng liếc hắn một cái, trên khuôn mặt Lôi Lực không khỏi hiện lên nụ cười, bàn tay hướng về phía Lâm Động vung khẽ một cái, ý tứ rất rõ ràng, hắn nhớ rõ Lâm Động còn thiếu hắn một cái tát.

“Lôi lão đầu, yên tâm, lão già ta, có thể so với ngươi bước vào quan tài muộn hơn một chút đó” Lâm Chấn Thiên nhìn người của hai nhà Lôi – Tạ đến gần, nụ cười rất rực rỡ, nếu không nghe được thanh âm, chỉ thấy vẻ mặt bên ngoài của hai người mà nói, ai cũng cho hai người này là bạn thân chí cốt của nhau.

“Chuyện phải lo nghĩ quá nhiều, muốn sống được lâu cũng không dễ dàng a…” Lôi Báo cười nhạt, ánh mắt lướt qua đám người Lâm gia, cuối cùng dừng ở trên người Lâm Khiếu, cảm giác được trong cơ thể Lâm Khiếu truyền đến một loại lực lượng hùng hồn đang ba động, chân mày hắn không khỏi có chút cau lại, xem ra quả đúng như bên ngoài đồn đãi, thực lực của Lâm Khiếu đã khôi phục lại.

“Mỗi lần săn thú cũng tổn thất không ít tiền thưởng, đổi lại trong lòng người nào cũng sẽ buồn bã, trong lòng mà buồn bã thì có thể sẽ sống không lâu a.” Ở bên cạnh Lôi Báo, Tạ Khiêm mặt cười nhưng không cười, nói.

Nghe được ý giễu cợt nhàn nhạt trong lời nói của hắn, tất cả mọi người Lâm gia đều giận dữ, bất quá bị Lâm Chấn Thiên phất tay ngăn xuống, thanh âm bình thản nói: “Sợ rằng lần này sự phiền muộn trong lòng chính là Tạ gia ngươi đó nha”

“Nghe nói Lâm gia gần đây nổi lên một thiên tài? Nói vậy hẳn là vị này rồi?” Hai con mắt sâu hoắc của Lôi Báo đột nhiên nhìn về phía Lâm Động, trên khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười có chút âm lãnh.

Bị ánh mắt của Lôi Báo nhìn chằm chằm vào, Lâm Động cũng cảm giác được da đầu trở nên tê dại, lão quỷ này, quả nhiên không phải là thứ tốt gì.

“Khuyển tử hơi có nhủ danh mà thôi, sao có thể so sánh với Lôi gia” Lâm Khiếu tiến lên một bước, che ở trước mặt Lâm Động, thản nhiên nói.

“Có thể hay không so sánh được, chờ đến lúc cuộc săn thú bắt đầu, tự nhiên sẽ có kết luận, Lâm gia các ngươi chỉ cần chú ý chuẩn bị xong tiền thưởng lần này là được” Lôi Báo cười một tiếng, sau đó liền lười nhác phất phất tay, trực tiếp mang người ở trước mặt đám người Lâm Chấn Thiên lách thân đi vào.

Cước bộ của Lôi Lực lúc đi ngang qua trước mặt Lâm Động, đột nhiên hơi chút dừng lại, hắn nhìn Lâm Động cùng với Thanh Đàn, Lâm Hà, Lâm Hoành và đám tiểu bối Lâm gia ở bên cạnh một cái, đột nhiên thấp giọng cười nói: “Lâm Động, trong cuộc săn thú, mãnh thú không ít, ngươi nhưng thật ra phải cẩn thận đấy, chớ để biến thành thức ăn trong bụng mãnh thú đó nha….”

Thanh âm hạ xuống, khóe miệng Lôi Lực hiện lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Động, sau đó mới thản nhiên xoay người đi.

“Tên khốn kiếp này, quá kiêu ngạo rồi!” Đám người Lâm Hà nhìn bóng lưng của Lôi Lực, căm giận nói.

Ánh mắt Lâm Động liếc nhìn bóng lưng Lôi Lực một cái, hắn tự nhiên là nghe ra lời đe dọa trong giọng nói của đối phương, lập tức trên khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười lạnh như băng, lẩm bẩm tự nói.

“Người nào thành thức ăn trong bụng thú, bây giờ mà nói, e rằng vẫn còn sớm a…”

Chọn tập
Bình luận
× sticky