Thôn Phệ Tổ Phù!
Bốn chữ đó vừa lọt vào tai Lâm Động liền cảm thấy một cảm giác lạnh toát dâng lên trong tim rồi lan tỏa khắp cơ thể, ngay sau đó thân thể hắn gần như căng lên như dây đàn, tựa mãnh thú khi gặp nguy hiểm.
Từ sau khi có được Thôn Phệ Tổ Phù, Lâm Động luôn rất thận trọng, không đến lúc bức thiết hắn tuyệt đối không dùng. Vì hắn biết sức mê hoặc của Thôn Phệ Tổ Phù, sức mạnh mê hoặc đó đủ để khiến những cường giả đỉnh cấp cũng phải nổi lòng tham.
Hắn không biết vị Chưởng giáo này rốt cuộc làm thế nào lại phát hiện được hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, nhưng điều đó không ngăn cản hàng trăm ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
Nhưng ngoài ra hắn cũng cảm thấy may mắn vì bí mật lớn nhất là Thạch phù thần bí không bị phát hiện.
Tuy vẫn không rõ rốt cuộc Thạch phù thần bí có tác dụng gì nhưng dựa vào trực giác hắn có thể cảm nhận được mức độ quan trọng của nó. Từ mức độ nào đó mà nói thì có lẽ nó còn mạnh hơn cả Thôn Phệ Tổ Phù!
Chưởng giáo Đạo Tông, Ứng Huyền Tử, một trong những cường giả đỉnh cấp của Đông Huyền Vực, đó là một số thông tin mà Lâm Động biết được từ Ngộ Đạo. Trước mặt nhân vật như vậy, không ngờ hắn đã cẩn thận như thế nhưng vẫn bị phát hiện một vài bí mật…
Cường giả như vậy thật đáng sợ!
– Ngươi đúng như những gì Hoan Hoan nói, quá thận trọng!
Ứng Huyền Tử, Chưởng giáo Đạo Tông mỉm cười, đôi mắt như xuyên thấu mọi suy nghĩ của Lâm Động.
Lâm Động chỉ có thể trầm mặc, có những chuyện hắn bắt buộc phải giữ sự cẩn thận kia trong lòng.
– Thôn Phệ Tổ Phù đúng ra rất quý giá, nhưng trên thế gian này không phải ai cũng có khả năng có được nó!
Giọng nói chậm rãi ôn hòa của Ứng Huyền Tử khiến Lâm Động vốn căng thẳng được thả lỏng hơn một chút.
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Ứng Huyền Tử với nụ cười ôn hòa, sự cảnh giác trong ánh mắt cũng mất đi một chút. Mấy năm nay hắn cũng đã gặp được rất nhiều loại người, từ những điểm rất nhỏ hắn có thể nhận ra con người trước mắt vô vùng bao dung.
Đó là khí độ mà Chưởng giáo chân chính của Tông phái siêu cấp phải có.
– Ta biết được một vài chuyện của ngươi, sự cảnh giác đó có lẽ là thứ ngươi nhất định phải có, trước đây ngươi chỉ có một mình, hành sự luôn phải thận trọng. Nhưng hiện tại ngươi chỉ cần nhớ, chỉ cần ngươi một ngày vẫn là đệ tử Đạo Tông thì Tông phái này sẽ chống đỡ cho ngươi! Giờ ngươi không một mình!
Nghe được câu cuối cùng, sắc mặt Lâm Động không khỏi có phần cổ quái. Thế nào là giờ ngươi không một mình… Tuy lời nói này khiến hắn sững người, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sống mũi hơi chút cay cay, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc này không còn quá nhiều sự kính sợ nữa, cười nói:
– Không hổ là Chưởng giáo đại nhân, chỉ một câu nói cũng khiến đệ tử muốn lên núi đao xuống biển lửa vì Đạo Tông rồi!
– Ngươi đã làm như vậy rồi!
Ứng Huyền Tử cười.
– Sở dĩ ta phát hiện được ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù chỉ là vì ta từng chú ý đến ngươi khi ở dưới lòng Đan Hà. Lúc đó ngươi từng sử dụng sức mạnh của Thôn Phệ Tổ Phù!
– Thì ra là vậy!
Lúc này Lâm Động mới hiểu ra, rồi thầm cảm thấy bất lực. Đối diện với những cường giả ở đẳng cấp này thật sự hắn chẳng có cách nào, xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn mới được.
– Thôn Phệ Tổ Phù đúng là thứ tốt, sau này hạn chế dùng càng nhiều thì càng tốt. Bao giờ ngươi phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó thì hãy để lộ nó ra!
Ứng Huyền Tử nhắc nhở.
– Vâng, đệ tử đã biết!
Lâm Động cung kính gật đầu.
Ứng Huyền Tử mỉm cười, rồi quay người nhìn về mặt hồ phía trước, vung tay áo ên, mặt hồ lập tức tách đôi ra. Rồi một quang trận khổng lồ xuất hiện. Ánh sáng lan tỏa bao phủ lấy mặt hồ, từng đợt sóng năng lượng kinh người tràn lên từ quang trận.
Ở chính giữa quang trận là một mầm cây màu đen cao khoảng nửa thước, trên đó phát ra những tia sáng lấp lánh nhìn rất đẹp.
– Đây là… Tiên Nguyên Cổ Thụ?
Lâm Động nhìn thấy cái cây kia thì kinh ngạc nói.
– Ừm, nó mọc ra từ Tiên Nguyên Cổ Chủng mà các ngươi mang về!
Ứng Huyền Tử cười nói.
– Nhanh vậy sao?
Lâm Động ngạc nhiên, mới hơn mười ngày mà đã lớn được mức này?
– Tiên Nguyên Cổ Thụ vốn đã thần kỳ, hơn nữa Tỏa Linh Trận này sẽ hấp thụ năng lượng thiên địa ở khu vực này, ngoài ra ở dưới đáy hồ còn thông với bốn dòng Đan Hà của Đạo Tông Tứ Điện để nuôi dưỡng cây.
Ứng Huyền Tử nói.
Lâm Động chấn kinh, lại còn thông bốn dòng Đan Hà để nuôi Tiên Nguyên Cổ Thụ? Thứ này quả nhiên chỉ có Tông phái siêu cấp mới nuôi được, là các thế lực khác thì dù có Tiên Nguyên Cổ Chủng cũng không thể có được điều kiện nuôi dưỡng thế này.
– Sau này khi Tiên Nguyên Cổ Thủ lớn, đệ tử Đạo Tông chúng ta tu luyện cũng được nâng lên một tầm cao mới. Điều này rất quan trọng cho việc nâng cao thực lực tổng thể của Tông phái.
Ứng Huyền Tử nhìn cái cây nói.
Lâm Động gật đầu, hắn đã nuốt năm Tiên Nguyên Cổ Quả, đương nhiên biết hiệu quả thần kỳ của thứ linh quả này. Nếu thật sự nuôi được nó thì đó là một đại hỷ sự của Đạo Tông.
– Ngươi sắp đột phá rồi phải không?
Ứng Huyền Tử bỗng đổi giọng, cười hỏi.
Lâm Động lại gật đầu, hắn cũng thấy lạ gì, Ứng Huyền Tử biết cả chuyện Thôn Phệ Tổ Phù, huống hồ là chuyện này…
– Lần này ngươi đã lập đại công, cũng nên thưởng cho ngươi. Tỏa Linh Trận này mấy ngày nữa là sẽ phong bế hoàn toàn để toàn lực nuôi Tiên Nguyên Cổ Thụ. Từ giờ cho đến lúc ấy ngươi có thể vào trong đó để tu luyện, chắc sẽ có ích trợ giúp ngươi đột phá. Ta sẽ đích thân hộ pháp cho ngươi!
Ứng Huyền Tử chỉ đại trận dưới đáy hồ, nói.
– Ngoài ra, nửa tháng nữa là lúc Đại Hoang Vu Bi mở ra, cả Đạo Tông đều rất coi trọng việc này, chắc ngươi cũng hiểu sự cường hãn của Đại Hoang Vu Kinh, cũng chỉ có Chu Thông trước đây là có thể tu luyện thành công!
Lâm Động có thể nhận thấy khi Ứng Huyền Tử nhắc đến cái tên Chu Thông, ánh mắt điềm tĩnh xuất hiện một chút dao động.
– Chu Thông tiền bối…
Lâm Động chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không kìm được lên tiếng.
– Hắn là đệ tử của ta…
Ứng Huyền Tử khẽ nói.
Lâm Động khựng người, rồi gật gù. Không ngờ Chu Thông tiền bối lại là đệ tử của Ứng Huyền Tử, xem ra chuyện năm đó thật phức tạp…
– Tuy ngươi mới vào Đạo Tông không lâu, nhưng trong số đệ tử Hoang Điện năm nay, ngươi lại là người có cơ hội tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh cao nhất. Đương nhiên, cũng đừng nghĩ đó là áp lực, cố gắng hết sức là được!
Ứng Huyền Tử nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi chuyển chủ đề.
– Vâng!
Lâm Động gật đầu, cũng không dám hỏi chuyện về Chu Thông.
– Vào đi!
Ứng Huyền Tử nhìn về đáy hồ, vung tay áo lên, cái cây kia liền chuyển động sang một bên để lộ ra phía dưới là một tiểu quang trận, trong đó dường như có năng lượng vô cùng hùng hồn đang sục sôi.
Lâm Động thấy vậy cũng không chần chừ, thân hình bay xuống đáy hồ.
Lâm Động ngồi khoanh chân trên trận pháp, ánh mắt nhìn xung quanh, ở góc độ này hắn có thể nhìn thấy vô số luồng năng lượng đang tỏa ra bốn phương tám hướng.
Có thể thấy đây là trận pháp khá hoành tráng, chỉ ngồi vào đây thôi Lâm Động cũng đã cảm nhận được vô số đợt năng lượng tràn vào cơ thể hắn.
– Đúng là nơi tu luyện tốt!
Lâm Động không kìm được chép miệng, nhnưg đáng tiếc chỗ tốt thế này lại dùng để nuôi Tiên Nguyên Cổ Thụ, sau khi hắn hưởng thụ được một lúc thì ở đây sẽ phong bế hoàn toàn!
– Bắt đầu đi!
Bên bờ hồ, Ứng Huyền Tử nhắc nhở, rồi thủ ấn khẽ biến, lập tức ánh sáng càng chói chang hơn, một trận pháp khổng lồ bắt đầu chuyển động.
Uỳnh uỳnh!
Theo đó, vô số đường sóng năng lượng hùng hồn tựa hồng thủy điên cuồng lao tới từ bốn phương tám hướng, cuối cùng chảy ào vào Lâm Động đang ngồi trong trận pháp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
– Phù!
Nhìn năng lượng dồi dào mang khí thế hùng hùng, Lâm Động hít sâu một hơi để kìm nén sự kích động, hai mắt nhắm lại, lực thôn phệ bỗng bùng phát.
Nếu đã bị Ứng Huyền Tử phát hiện mình có Thôn Phệ Tổ Phù thì Lâm Động cũng không cần phải che giấu nữa. Dù sao có Ứng Huyền Tử hộ pháp thì có lẽ dù cả Đông Huyền Vực này cũng chẳng có mấy người làm phiền được Lâm Động lúc này.
Lực thôn phệ dâng tràn, cuối cùng biến thành một cái hố màu đen xoay tròn hút vào mọi thứ năng lượng…
Dưới sự thôn phệ mãnh liệt đó, nguyên lực và tinh thần lực của Lâm Động cũng bắt đầu chầm chậm lên cao, bắt đầu đến gần nơi tiếp giáp ấy.