Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 242: Mộ Thiên Thiên

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Thành phố to lớn đứng sừng sững trên bình nguyên, trong bóng tối chạng vạng giống như một đầu mãnh thú đến từ Viễn cổ vậy, tỏa ra khí tức khiến người ta choáng ngợp.

Tường thành cao chót vót, vô cùng nguy nga, kéo dài đến cuối tầm mắt vẫn không thể nhìn thấy biên giới, từ đó có thể thấy được diện tích thành Đại Khôi này khủng bố đến cỡ nào.

Lâm Động khi cưỡi Tiểu Viêm còn cách thành Đại Khôi một khoảng cách khá xa liền đáp xuống, Tiểu Viêm lại biến thành hình dáng con mèo nhỏ chui vào trong ngực hắn.

Tuy nơi này còn cách thành phố một khoảng cách khá xa nhưng người đi lại vẫn rất đông đúc, nhìn vô cùng náo nhiệt. Khung cảnh này hơn rất nhiều so với Viêm Thành.

Ôm Tiểu Viêm trong lòng, Lâm Động đưa mắt nhìn ra xa, miệng mỉm cười, bước đi chậm rãi đi về phía thành Đại Khôi.

Cổng thành tuy rất rộng nhưng dòng người quá đông nên vẫn khiến nơi này trở nên chật chội. Lâm Động sau khi xếp hàng một lúc mới có thể tiến vào được trong tòa thành rộng lớn này.

Tiến vào trong tòa thành, Lâm Động đưa mắt nhìn khắp nơi. Khi hắn nhìn thấy những tòa kiến trúc khổng lồ, nhìn mãi không thấy điểm cuối thì cũng không khỏi hít vào một hơi lãnh khí. Thành phố này quả thực giống một quốc gia nhỏ a!

Đứng trên con đường nhìn người đi qua đi lại đông đúc đến mê người, Lâm Động không kinh ngạc quá lâu, liền hòa vào trong dòng người. Đầu tiên hắn tùy tiện tìm một khách điếm yên tĩnh. Vì để có thể nhanh chóng tới tham gia vào Đấu giá hội long trọng ở thành Đại Khôi này, hắn đã liên tục chạy đi mấy ngày đường, hiện tại đã đến đích, việc cần làm hiện tại chính là phải nhanh chóng phục hồi lại sức lực.

Nghỉ trong khách điếm nghỉ ngơi một đêm, Lâm Động cũng đã khôi phục lại phần lớn tinh thần và thể lực, đồng thời cũng từ chỗ tiểu nhị của khách điếm có được không ít thông tin về thành Đại Khôi.

Dựa theo thông tin hỏi được thì các thế lực lớn nhỏ trong thành Đại Khôi này có số lượng rất lớn, vô cùng phức tạp, so với Viêm Thành thì không biết phức tạp hơn biết bao nhiêu lần.

Trong số các thế lực đó, có ba đại thế lực được coi là chúa tể của thành Đại Khôi. Ba đại thế lực này Lâm Động cũng không quá lạ lẫm gì, đó chính là ba đại thế lực vốn cũng vô cùng nổi danh trong quận Đại Hoang, Âm Khôi Tông, Đại Ma Môn và Võ Minh.

Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là Tổng bộ của ba đại thế lực này đều đóng ở đây. Đó chỉ là một Phân bộ tương đối lớn của ba đại thế lực đó mà thôi. Nhưng mà cho dù như vậy, thực lực tại đây của bọn chúng, các thế lực khác căn bản cũng không thể so sánh được. Bởi vậy, hơn một nửa tài nguyên của thành Đại Khôi đều bị ba đại thế lực này phân chia.

Chỉ dựa vào một Phân bộ đã có được địa vị như vậy ở thành Đại Khôi, thực lực của ba đại thế lực đó quả thực là khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Một trong những mục tiêu lần này của Lâm Động, cái buổi Đấu giá hội kia, thế lực đứng ra tổ chức chính là Võ Minh.

Là thế lực có số lượng người đông nhất trong số ba đại thế lực, Võ Minh có lẽ về sự tinh nhuệ thì còn kém hai thế lực kia, nhưng về số lượng thì lại vượt xa tổng số của Âm Khôi Tông và Đại Ma Môn cộng lại. Mà cũng chỉ có Võ Minh có số lượng nhân lực khổng lồ mới có thể có được lực hiệu triệu mạnh mẽ như vậy ở quận Đại Hoang này.

Hơn nữa cũng bởi Đấu giá hội do Võ Minh tổ chức mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lượng người trong thành Đại Khôi đã tăng lên với tốc độ chóng mặt. Rất nhiều người có cùng suy nghĩ như Lâm Động, thời điểm phong ấn của Đại Hoang Cổ Bi suy yếu đi cũng sắp tới, ai cũng muốn trước khi tiến vào Đại Hoang Cổ Bi có thể đoạt được một vài thứ Linh bảo hoặc vũ kỹ cường đại, thì cũng có thể khiến cơ hội đoạt được bảo bối trong Đại Hoang Cổ Bi của mình sẽ tăng lên.

Do vậy, Đấu giá hội này thực sự rất thích hợp, giống như cơn mưa giữa trời khô hạn.

o0o

Khi Lâm Động đến thành Đại Khôi thì cách ngày bắt đầu Đấu giá hội chỉ còn ba ngày nữa. Mà trong ba ngày này, sau khi hắn có được thông tin mà hắn cần biết, liền không ra ngoài nhiều, chỉ yên lặng tu luyện trong khách điếm, cho tới sáng sớm ngày thứ ba mới mở hai mắt nhắm nghiền ra.

Ồn ào!

Thành Đại Khôi hiện tại đã trở nên vô cùng náo nhiệt, cho dù Lâm Động ở trong khách điếm thì vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ã, lập tức lắc lắc đầu, thu dọn đồ đạc ra khỏi khách điếm, sau đó đi về khu vực phía Bắc, đó chính là địa bàn của Võ Minh, Đấu giá hội cũng được tổ chức ở đó.

Ở nơi như quận Đại Hoang này, muốn tổ chức Đấu giá hội thì quan trọng nhất chính là thực lực của phía tổ chức, nếu không rất có khả năng sẽ xuất hiện tình trạng đánh cướp vật đấu giá. Dù sao ở quận Đại Hoang thì thực lực là quan trọng nhất, những thứ như trật tự ở nơi này đều vô cùng yếu nhược. Do vậy nắm tay không cứng, không có sức uy hiếp thì tổ chức đấu giá chỉ là tự rước nhục vào thân. Nhưng may mà không dám ai dám nghi ngờ thực lực của Võ Minh, do vậy Đấu giá hội này vẫn khiến người khác cảm thấy rất an toàn.

Sau khi Lâm Động đi trong thành khoảng nửa canh giờ thì liền đến địa điểm đấu giá.

Nhìn Đấu giá trường khổng lồ đủ chứa khoảng mười vạn người, trong mắt hắn không khỏi xuất hiện sự kinh hãi. So với nơi này, Đấu giá trường của Thương hội Vạn Kim thật là rất khó coi. Đương nhiên so sánh thực lực của hai bên cũng hoàn toàn khác nhau, nên có khoảng cách chênh lệch này cũng không có gì là lạ.

Bên ngoài Đấu giá trường có đại lượng đệ tử của Võ Minh bảo vệ trật tự. Đương nhiên chỗ dựa của việc bảo vệ trật tự này chính là vũ khí bọn chúng nắm trong tay cũng như ánh mắt sắc lạnh của bọn chúng.

Bên trong Đấu giá trường vốn có không ít dãy ghế, nhưng Lâm Động cũng không lựa chọn dãy ghế chật hẹp nhất mà có chút thành thạo lựa chọn một dãy ghế khác. Đó là một dãy ghế xem như là cao cấp, vị trí cũng không tệ, chỉ cần nộp một ngàn Thuần Nguyên Đan là được.

Một ngàn Thuần Nguyên Đan nếu là Lâm Động thuở trước thì có lẽ còn chút đau xót, nhưng hắn hiện tại coi như đã có chút tài sản, chút tiền ấy vẫn còn có thể chấp nhận được.

Sau khi nộp Thuần Nguyên Đan hắn liền thuận lợi đi vào bên trong, tìm một vị trí gần bục đấu giá, lúc đó trên đầu hắn đã xuất hiện một chiếc mũ che mặt, che khuất toàn bộ khuôn mặt của hắn. Tuy trong này có đệ tử của Võ Minh duy trì trật tự nhưng Lâm Động vẫn hiểu đạo lý tiền không nên khoe ra ngoài, đặc biệt là nơi hỗn tạp như Đấu giá trường này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Sau khi Lâm Động ngồi vào ghế thì dòng người cũng cuồn cuộn kéo vào, chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, phòng đấu giá có thể chứa được mười vạn người đã chật kín người, các loại thanh âm hỗn tạp cũng không ngừng vang lên.

Lâm Động nhắm chặt mắt như lão tăng nhập định, những âm thanh hỗn tạp đó không hề lọt vào tai hắn. Trạng thái nhập định như vậy kéo dài chừng mười mấy phút, tâm thần hắn chợt động, những âm thanh hỗn tạp xung quanh hắn tựa hồ có xu thế thu liễm lại.

Hai mắt nhắm chặt dần dần mở ra, ánh mắt Lâm Động nhìn về phía trước của phòng đấu giá. Ở nơi đó có một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đen đang ngồi. Nữ tử này nhìn rất trẻ, da trắng như tuyết, thân hình tuyệt đẹp, mái tóc đen được cài bởi một cây trâm đơn giản nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ lạ thường.

Bởi góc độ ngồi nên Lâm Động chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được những đường nét tuyệt đẹp khiến người khác động lòng, có thể tưởng tượng ra dung mạo của nữ tử này vô cùng xinh đẹp.

Đương nhiên, từ vô số ánh mắt cùng âm thanh náo nhiệt của xung quanh liền có thể đoán ra điều đó.

Hơn nữa, khiến Lâm Động bất ngờ nhất là nữ tử này không ngờ lại ngồi ở ghế khách quý tốt nhất trong phòng đấu giá, từ đó có thể thấy thân phận của nữ tử này cũng không hề đơn giản.

– Hà hà, thật không ngờ lần đấu giá này, ngay cả nhân vật thiên tài của Đại Ma Môn cũng đến.

– Đó là Mộ Thiên Thiên của Đại Ma Môn phải không? Chậc chậc, tiểu ma nữ này được gọi là nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp của Đại Ma Môn, dung mạo đúng là tuyệt đẹp. Nghe nói trong Đại Ma Môn cũng có rất nhiều thiếu niên anh tuấn mê mệt nàng ta. Nếu không phải các Trưởng lão ra mặt thì có lẽ đã có phiền phức lớn rồi.

– Ha ha, người trẻ tuổi ở quận Đại Hoang này, có biết bao nhiêu người mơ tưởng tới tiểu yêu nữ này chứ. Có thể ôm được vưu vật này trong lòng, tổn thọ đi mười năm cũng được!

Lâm Động nghe thấy những tiếng thì thầm ở xung quanh, trong lòng cũng khẽ chấn động. Thì ra là người của Đại Ma Môn, thảo nào có được đãi ngộ như vậy.

– Mộ Thiên Thiên này, thực lực có lẽ đã đạt tới Tạo Khí Cảnh tiểu thành rồi.

Lâm Động khẽ mím môi, không khỏi bất ngờ, trong thiên hạ đúng là long đàm hổ huyệt, thanh niên tuấn kiệt của Vương triều Đại Viêm không chỉ có đám người bọn Viêm Vương, Lâm Lang Thiên mà thôi, tiểu yêu nữ của Đại Ma Môn này cũng có tư cách để mà so sánh với bọn họ. Nguồn truyện: Truyện FULL

– Cũng không biết đám tuổi trẻ kiệt xuất của Thiên Vũ Quán Võ Minh và Âm Khôi Tông sẽ có thực lực thế nào?

Lâm Động ánh mắt rực sáng, trong mắt thế nhưng lại có chút quang mang hưng phấn.

Trong khi Lâm Động còn đang nhìn chằm chằm vào Mộ Thiên Thiên, Mộ Thiên Thiên dường như cũng cảm nhận thấy, khẽ nghiêng người, đôi mắt xinh đẹp tuyệt mỹ liếc nhìn Lâm Động. Hàng mi dài khẽ chớp động, dưới ánh mắt đó, phàm là nam tử đều có chút tà niệm nổi lên trong đầu.

– Mị thuật!

Nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể, trong lòng Lâm Động chợt rùng mình một cái. Thứ gọi là mị thuật này cũng là một loại ứng dụng của tinh thần lực, có thể khiến thần trí người khác bị ảnh hưởng.

– Không phải mị thuật. Nữ tử này trời sinh Mị thể, một nụ cười liền có thể câu hồn đoạt phách. Chậc chậc, quả nhiên là vưu vật trời sinh!

Thanh âm tiểu điêu cũng quỷ dị vang lên.

– Mị thể trời sinh.

Lâm Động giật mình, lập tức thở ra một hơi lãnh khí. Tinh thần lực từ trong nê hoàn cung tràn ra, ngăn cản lại mị ý từ trong ánh mắt của Mộ Thiên Thiên truyền đến.

Trong lúc ngăn chặn, Lâm Động nghiêng đầu nhìn về hai bên phải trái, thì thấy những tên ngồi bên cạnh đều sắc mặt đỏ lên, thân thể khẽ cúi xuống, phía dưới vươn cao, dáng vẻ vô cùng khổ sở.

– Con mẹ nó, quả nhiên là tiểu yêu nữ!

Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Lâm Động cũng khẽ run rẩy một trận. Nữ nhân này chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể đem người khác đùa bỡn thành ra như vậy, đúng là đáng sợ a!

Chọn tập
Bình luận