Thân ảnh Lâm Động giống như một đầu u linh trong đêm tối, nhanh như tia chớp vọt ra khỏi sơn cốc. Hắn lúc này đã thi triển ra toàn bộ tốc độ của mình, bởi vì hắn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ điên cuồng của Viễn Cổ Long Viên ở phía sau không ngừng truyền tới.
Sự phẫn nộ của Viễn Cổ Long Viên lần này hiển nhiên không hề yếu hơn lần trước. Trong lúc trị thương không ngờ lại bị kẻ khác rút mất một đạo tinh huyết, đối với nó mà nói rõ ràng là một loại sỉ nhục. Thậm chí ngay cả lúc Vạn Thú Quả bị mất cũng không khiến nó điên cuồng đến như vậy.
Hôm nay liên tiếp gặp phải đả kích, khiến Viễn Cổ Long Viên giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Từng mảng rừng rậm to lớn nháy mắt bị nó san bằng, không ít Yêu thú bị xui xẻo, bất kể thực lực thế nào, trong khoảnh khắc đều bị đánh văng đi, cũng không biết sống chết thế nào.
Sự phá hoại khủng khiếp truyền tới từ phía sau khiến Lâm Động vô cùng kinh hoàng, tốc độ tháo chạy càng lúc càng nhanh. Tháo chạy như vậy trong khoảng mười phút, hắn mới đột ngột rẽ ngang một cái, chui tọt vào trong một sơn động trên một sườn núi lúc trước đã tính toán sẵn, đó chính là nơi ẩn trốn tốt nhất!
Thân hình Lâm Động chui tọt vào trong sơn động, sau đó khuân ra một tảng đá to lấp kín cửa hang lại. Từ bên trong vẫn có thể cảm nhận được ngọn núi vẫn còn đang rung chuyển, trong lòng không ngừng khiếp sợ. Con súc sinh này không ngờ lại hung hãn tới mức độ này, lần này lại phát điên lên, không biết sẽ có bao nhiêu Yêu thú lẫn con người bị xui xẻo đây…
Từ trong túi Càn Khôn lấy ra một vài viên dạ minh châu, ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa ra trong sơn động, Lâm Động lúc này mới như trút được gánh nặng, ngồi phịch xuống đất, sau đó đem Tiểu Viêm trong lòng vứt sang một bên.
Để lấy được tinh huyết bản mạng này, hôm nay hắn quả thực đã tiêu hao không ít khí lực, cũng may mà cuối cùng đã lấy được.
– Đúng là phải cảm ơn Cổ Kiếm Môn rồi!
Lâm Động cười hắc hắc. Nếu như không có Cổ Kiếm Môn thì Viễn Cổ Long Viên sẽ không bị thương. Nếu nó không bị thương thì cho dù hắn và tiểu điêu nỗ lực thế nào cũng sẽ không thể thuận lợi lấy được tinh huyết bản mạng như vậy.
– Phải điều chỉnh trạng thái một chút!
Trốn trong sơn động, Lâm Động cũng không lập tức hấp thu tinh huyết bản mạng đó. Tuy rằng có tiểu điêu ở đây sẽ không bị Viễn Cổ Long Viên phát hiện ra, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Hiện tại Viễn Cổ Long Viên đang trong trạng thái phát điên, một khi phát hiện ra một chút động tĩnh, e rằng sẽ điên cuồng giết tới.
Cho nên hắn vẫn nên im lặng, đợi một chút khi tên gia hỏa kia phát tiết xong thì mới bắt đầu dùng tinh huyết bản mạng sẽ tốt hơn.
Quyết định như vậy, Lâm Động cũng không vội vàng, chậm rãi nhắm mắt lại, an tĩnh điều chỉnh trạng thái thân thể.
Trong khi Lâm Động đang im lặng điều dưỡng, Viễn Cổ Phế Giản ở bên ngoài lại bị Viễn Cổ Long Viên đang nuổi giận cày xới lên, rất nhiều nơi trở nên tan hoang.
Trong một ngày Viễn Cổ Long Viên hai lần phát điên khiến rất nhiều người không thể hiểu được, súc sinh này vốn đã an tĩnh bao nhiêu năm nay, sao đột nhiên lại trở nên hung bạo như vậy?
Tuy nhiên có đoán thế nào đi chăng nữa, có lẽ bọn họ cũng không thể tưởng tượng được rằng, trong một ngày lại có tên gan to bằng trời, đã cả gan đánh cắp Vạn Thú Quả của Viễn Cổ Long Viên, lại còn nhân cơ hội nó đang trị thương mà hút đi tinh huyết bản mạng trong cơ thể nó.
Viễn Cổ Long Viên là bá chủ không cần bàn cãi của Viễn Cổ Phế Giản này, cho dù là mạnh như Cổ Kiếm Môn cuối cùng cũng bị làm cho hoang tàn đổ nát. Nếu không dựa vào uy lực của đại trận e rằng đã sớm bị đánh nát sơn môn rồi. Tồn tại đáng sợ như vậy ai còn dám động đến?
Đương nhiên là có Lâm Động dám làm việc đó. Tuy nhiên việc này chỉ có một người, một điêu, một hổ biết mà thôi…
Sự ầm ĩ trong Viễn Cổ Phế Giản kéo dài suốt một đêm, cũng không biết có bao nhiêu Yêu thú đã bị Viễn Cổ Long Viên đánh bay đi. Nhưng khiến cho nó tức giận nhất chính là kẻ lén lút lấy trộm tinh huyết của nó, nó lại không hề cảm nhận thấy chút ba động nào.
Viễn Cổ Phế Giản rộng lớn như vậy, cho dù là bá chủ trong đó cũng không thể lần tìm từng tấc một. Do vậy, sau khi phát tiết lửa giận suốt một đêm, Viễn Cổ Long Viên cuối cùng đành lê bước chân không cam tâm, dưới con mắt kinh hoàng của bao Yêu thú khác quay về trong sơn cốc. Lần hỗn loạn này cuối cùng cũng chấm dứt tại đây!
o0o
Khi Viễn Cổ Long Viên cuối cùng đã chịu lui về, Lâm Động bên trong sơn động cũng chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
– Tiểu điêu, chúng ta có thể bắt đầu tu luyện Ma Viên Biến kia chưa?
Lâm Động vươn vai cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu điêu hiện ra trước mặt Lâm Động. Nó gật gật đầu, miệng mở ra, từng tia tinh huyết liền từ trong miệng nó bắn ra, cuối cùng hóa thành một đám huyết dịch đỏ hồng, phiêu phù ở trước mặt Lâm Động. Mơ hồ có một cỗ khí tức vô cùng hung bạo từ trong đó phát tán ra.
– Tiểu tử, tinh huyết Viễn Cổ Long Viên vô cùng hung bạo, không phải là thứ Đại Lực Ma Viên tầm thường mà La Thứu kia đã hấp thu. Ngươi nếu có thể luyện hóa thành công thì khi thi triển ra Ma Viên Biến, uy lực sẽ vô cùng cường đại. Nhưng nếu thất bại thì thần trí sẽ bị thương tổn, để lại di chứng nghiêm trọng!
Ánh mắt tiểu điêu có chút ngưng trọng nhìn Lâm Động, nói.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy của tiểu điêu, Lâm Động cũng gật gật đầu, lập tức cười khẽ nói:
– Yên tâm đi, ta biết mà!
Khi quyết định đi trộm tinh huyết Viễn Cổ Long Viên, hắn đã hạ quyết tâm. Tới nay trải qua bao vất vả khó nhọc mới đoạt được tinh huyết này, hắn sao có thể dễ dàng bỏ cuộc? Tinh huyết này tuy hung bạo nhưng dù sao cũng chỉ là vật bên ngoài, chỉ cần giữ vững bản tâm, tự nhiên sẽ không thể bị nó phá hoại.
Nhìn thấy Lâm Động không hề có ý lùi bước, tiểu điêu gật gật đầu nói:
– Nếu đã chuẩn bị xong thì đem nó hấp thu vào trong cơ thể, luyện hóa đi.
– Phù!
Lâm Động hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn tinh huyết Viễn Cổ Long Viên như có sinh mệnh, đang chậm rãi ngọ nguậy. Một lát sau hắn nghiến chặt răng, hít vào một cái. Một cỗ hấp lực liền đem đám tinh huyết kia hấp thu vào trong cơ thể.
Ầm!
Tinh huyết nhập thể, cơ hồ trong nháy mắt, một cỗ khí tức cuồng bạo liền bạo phát ra trong cơ thể Lâm Động. Hai mắt hắn cũng dần dần đỏ ngầu lên.
– Tinh huyết thật đáng sợ!
Hai mắt Lâm Động đỏ ngầu, nhưng hiển nhiên thần trí vẫn còn, khẽ nói ra một câu, lập tức tâm thần vừa động, Nguyên đan trong đan điền liền tuôn ra từng cỗ Đại Nhật Lôi Nguyên màu vàng rực rỡ, sau đó tuôn trào giống như như nước lũ, bao vây lấy đám tinh huyết kia.
Ào ào!
Đại Nhật Lôi Nguyên gào thét tuôn ra, giống như nước lũ xông qua đám tinh huyết kia, muốn đem khí tức hung bạo trong đó tẩy sạch đi.
Xuy xuy!
Đại Nhật Lôi Nguyên và tinh huyết Long Viên tiếp xúc với nhau, nhất thời bạo phát ra từng đám sương trắng. Nguyên lực trực tiếp bốc hơi, còn khí tức hung bạo trong tinh huyết Viễn Cổ Long Viên cơ hồ không hề suy giảm chút nào.
– Quả nhiên khó đối phó!
Nhìn thấy khí tức hung bạo trong đó khó đối phó đến vậy, Lâm Động cũng khẽ nhíu mày. Lập tức tâm thần thôi động từng cỗ Đại Nhật Lôi Nguyên không ngừng tuôn vào trong đám tinh huyết kia.
Mỗi lần nguyên lực trong cơ thể gặp phải đám tinh huyết kia, đều sẽ giống như tuyết trắng gặp dung nham, lập tức bốc hơi. Nhưng may mà liên tiếp không ngừng, liên miên không dứt.
Đối mặt với Đại Nhật Lôi Nguyên điên cuồng luyện hóa, tinh huyết kia cuối cùng cũng xuất hiện chút ba động. Từng tia khí tức hung bạo ẩn chứa trong đó dưới sự tấn công dồn dập của Đại Nhật Lôi Nguyên, cuối cùng cũng có chút giảm đi. Tuy nhiên tốc độ này cũng chậm vô cùng, nhưng ít nhất vẫn khiến Lâm Động thấy được một tia hy vọng.
Chẳng qua, khi Lâm Động còn đang vui mừng lại không phát hiện thấy khí tức hung bạo phát ra từ tinh huyết Long Viên kia lại dần khuếch tán ra trong cơ thể. Đến khi trong lòng hắn cảm giác có chút nóng vội mới giật mình phát hiện ra, khí tức hung bạo kia không ngờ đang ăn mòn thần trí hắn.
– Không hổ là tinh huyết Long Viên!
Phát hiện ra tình huống đó, sắc mặt Lâm Động khẽ biến, tuy nhiên cũng không quá hoảng hốt. Chỉ cần tâm vững như bàn thạch, ngoại lực ăn mòn như vậy dù sao cũng không có gì đáng sợ.
Tâm niệm Lâm Động chuyển động, bốn viên Bản mệnh Linh phù trong nê hoàn cung trong lúc này phát ra ánh sáng kỳ dị. Ánh sáng đó liền khuếch tán ra khắp thân thể Lâm Động.
Loại ánh sáng này do tinh thần lực của Lâm Động ngưng kết lại, có Bản mệnh Linh phù bảo vệ, bất cứ ngoại vật nào cũng không thể lay chuyển được bản tâm của hắn.
Tinh huyết Long Viên có bá đạo hơn nữa, hiện tại cũng chỉ là vật vô chủ, ta xem ngươi có thể ngoan cố tới lúc nào?
Bảo vệ vững bản tâm, tâm thần Lâm Động vừa động, từng cỗ Đại Nhật Lôi Nguyên từ trong đan điền tuôn ra, lần này bên ngoài nguyên lực màu vàng còn có thêm từng luồng sét nho nhỏ chớp động.
Xuy xuy!
Nguyên lực màu vàng lại bao trùm lên trên tinh huyết, lần này lại xuất hiện biến hóa khiến Lâm Động vô cùng vui mừng. Gặp phải những tia sét kia, khí tức hung bạo trong tinh huyết như gặp phải khắc tinh, tốc độ tiêu tan cũng nhanh thêm mấy lần.
– Lôi lực vô cùng cương mãnh, đúng là khắc tinh của khí tức hung bạo này!
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Động vô cùng vui mừng. Như vậy, xác suất luyện hóa thành công lại tăng lên không ít.
Vừa nghĩ tới đó, Nguyên đan trong đan điền lại nhanh chóng rung lên, từng lớp nguyên lực mạnh mẽ tuôn ra, giống như một dòng sông không ngừng quét qua đám tinh huyết kia.
Theo sự cọ rửa mãnh liệt như vậy, tinh huyết vốn màu đỏ ngầu kia bắt đầu trở nên thuần khiết, khí tức hung bạo trong đó cũng nhanh chóng giảm đi.
Quá trình luyện hóa nhờ tác dụng thần kỳ của Đại Nhật Lôi Nguyên, đã trở nên thuận lợi ngoài sự tưởng tượng cả Lâm Động. Tuy nhiên Lâm Động cũng dần dần cảm thấy Nguyên đan trong đan điền đã truyền ra cảm giác sắp cạn kiệt.
Khi hắn đang định nhanh chóng bổ sung Thuần Nguyên Đan, thì đám tinh huyết trong cơ thể đột nhiên hơi rung lên. Mơ hồ có từng tia quang mang màu vàng từ trong đó phát tán ra.
Nhìn ánh sáng ấm áp phát ra từ trong tia đám tinh huyết đó, Lâm Động hơi sững lại một chút, lập tức trong lòng dâng lên niềm vui mừng vô hạn. Hắn cuối cùng đã triệt để luyện hóa thành công tinh huyết Viễn Cổ Long Viên!