Rào rào!
Khi âm thanh lạnh băng đầy sát ý vang lên, trên tường thành, xung quanh Lâm Lang Thiên cơ hồ trong chốc lát trở nên trống trải. Những người vốn đã tản ra lúc này như gặp phải ôn dịch, chạy tuốt ra xa.
Nhìn bộ dạng kia có vẻ Lâm Động và Lâm Lang Thiên có ân oán không nhỏ, sau khi chứng kiến trận đại chiến trước đó, họ biết rằng vẫn nên tránh xa mọi kẻ thù của Lâm Động thì hơn, nếu không chẳng may dính dáng gì thì chết không kịp khóc!
Ba người Mạc Lăng đều sững người, nhưng cũng không nói gì. Bọn họ biết ân oán giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên, hơn nữa những hành vi của Lâm Lang Thiên rõ ràng là muốn ngồi nhìn Lâm Động bị giết. Với tính cách của Lâm Động, đương nhiên không thể bỏ qua điều này.
Tuy họ đều là người của Vương triều Đại Viêm, Lâm Động và Lâm Lang Thiên cũng coi như đồng bọn, nhưng giờ trong lòng họ đều có xu hướng ngã về phía Lâm Động, muốn họ mở miệng hoặc ra tay ngăn cản là chuyện không thể.
Vì giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên, họ đã chọn Lâm Động.
Nhìn những bức tường thành bỗng trống hoác ở xung quanh, khóe mắt Lâm Lang Thiên không khỏi co giật, nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh lùng âm u, nói:
– E là giờ ngươi cũng sắp hết hơi rồi, muốn giết ta? Đừng hoang tưởng nữa đi!
Lâm Động cười lạnh nói:
– Ngươi muốn đợi đến khi ta hết hơi e là rất khó!
Vừa dứt lời, tâm thần Lâm Động khẽ động, một luồng lực thôn phệ bá đạo trào dâng, nguyên khí thiên địa xung quanh lập tức cuộn trào, cuối cùng ào ào chui vào người Lâm Động.
Lượng nguyên khí này vừa vào trong cơ thể Lâm Động lập tức bị thôn phệ luyện hóa biến thành nguyên lực sôi sục lan tỏa tứ chi, lượng nguyên lực đã bị tiêu hao trong trận đại chiến ban nãy đã nhanh chóng hồi phục như ban đầu.
Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù, chỉ cần dồi dào tinh lực, hắn cơ hồ như cái máy chiến đấu không biết mệt mỏi, muốn đợi nguyên lực của hắn hết vì chiến đấu e là không dễ dàng.
Cùng với lượng lớn nguyên lực vào cơ thể, dưới bao ánh mắt kinh ngạc, khí tức của Lâm Động một lần nữa bùng nổ. Tuy nhất thời không thể đạt mức đỉnh phong nhưng cũng hồi phục về trạng thái bình thường.
– Khả năng hồi phục thật đáng sợ!
Nhìn cảnh tượng đó không ít người đều giật mình kinh ngạc. Tốc độ hồi phục đáng sợ đó cộng với lực chiến đấu mạnh mẽ kia, chả trách mà dù Lâm Động chỉ là Tạo Hóa Cảnh đại thành nhưng lại có thể giết được cả cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong.
Trên tường thành, Lâm Lang Thiên cũng cảm nhận được Lâm Động đang hồi phục nhanh chóng khí tức, sắc mặt lập tức tối sầm lại, mọi tính toán của hắn lại thành công cốc rồi.
– Lâm Lang Thiên, cút ra đây chịu chết đi!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, không cho Lâm Lang Thiên chút thời gian nào, chỉ thấy bàn tay hắn nắm chặt, một luồng nguyên lực hùng hồn ngưng tụ lại thành một kim đài chói lòa kim quang, rồi nhằm thẳng Lâm Lang Thiên trên tường thành mà lao tới.
Thấy Lâm Động ra tay, ánh mắt Lâm Lang Thiên cũng tối lại, thân hình khẽ động bay khỏi tường thành, tung một quyền mang theo kình lực cuồng mãnh về phía kim đài.
Thấy Lâm Lang Thiên bay tới, Lâm Động dùng Thái Thanh Du Thiên Bộ biến thành một làn khói xanh mang theo công thế hùng hồn tấn công về phía Lâm Lang Thiên như vũ bão.
Bùm bùm bùm!
Thấy Lâm Động tấn công, Lâm Lang Thiên nghiến răng, thúc động toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, lao thẳng tới Lâm Động, hai bàn tay giao nhau biến ra vô số đạo tàn ảnh, gây ra những tiếng nổ trầm đục.
Trên trời, chớp mắt mà hai người đó đã tung chiêu đến mấy chục lượt, nguyên lực lan tỏa mạnh mẽ khắp nơi.
Tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn lên trời, hai người không hề rơi vào trạng thái giằng co. Dưới công thế như vũ bão của Lâm Động, dù Lâm Lang Thiên đã gắng hết sức chống chọi nhưng vẫn dần dần vẫn bị thụt lùi, khí thế bị Lâm Động áp chế hoàn toàn.
Mà điều này mọi người cũng không thấy lạ, trước đó Lâm Động đã một mình chống lại tám đại cường giả của Vương triều Thánh Quang, cuối cùng đã giết hết chúng. Chiến tích như vậy có thể dùng hai chữ kinh hãi để hình dung. Trong khi đó Lâm Lang Thiên chẳng qua là Tạo Hóa Cảnh đại thành, chống chọi trực diện thế này sao có thể là đối thủ của Lâm Động?
Ầm!
Trên trời, nắm đấm nặng tựa sơn nhạc oanh kích thẳng vào hai cánh tay đan chéo trước ngực Lâm Lang Thiên, sức mạnh hung hãn bùng phát, đánh cho Lâm Lang Thiên bay đi đến trăm thước, cuối cùng mới loạng choạng đứng vững lại.
– Lúc ta mới chỉ là Bán Bộ Tạo Hóa đã ép được ngươi thảm hại đến mức đó. Nay ta đã là Tạo Hóa Cảnh đại thành, cùng cấp với ngươi, ngươi vẫn hoang tưởng muốn đấu với ta?
Đánh bay Lâm Lang Thiên xong, Lâm Động cười lạnh, nói.
Trải qua vô vàn cuộc khổ tu, thực lực bề ngoài của Lâm Động hiện giờ không hề thua kém Lâm Lang Thiên, còn lực chiến đấu thì vượt xa Lâm Lang Thiên. Lâm Lang Thiên muốn đánh lại Lâm Động gần như là nằm mơ giữa ban ngày.
– Gọi đạo Nguyên thần trong người ngươi ra đi, nếu không e rằng nơi đây chính là nơi chôn xác Lâm Lang Thiên ngươi đấy!
Vừa dứt lời, Lâm Động giơ tay lên, một đạo hắc quang bắn ra từ bàn tay biến thành một ngọn núi khổng lồ lơ lửng trên đầu Lâm Lang Thiên.
Vút!
Trọng Ngục Phong vừa xuất hiện, một đạo hắc quang bắn ra bao trùm lấy Lâm Lang Thiên.
Bị hắc quang bao trùm, Lâm Lang Thiên cảm giác cả cơ thể như trĩu nặng, giống như rơi vào đầm lầy, thân hình vốn rất mẫn tiệp giờ lại trở nên vô cùng chậm chạp.
Khi Lâm Lang Thiên chậm lại, Lâm Động lại vung tay lên, một đạo thôn phệ lực tụ lại thành một lỗ đen xuất hiện phía dưới Lâm Lang Thiên, một sức mạnh thôn phệ vô cùng mạnh mẽ cũng bùng phát ngay lúc đó.
Chính lúc đó Lâm Lang Thiên bỗng nhận thấy cơ thể hắn không ngừng hạ thấp, bất luận vùng vẫy thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.
Trọng Ngục Phong ở trên và hố đen bên dưới đã tạo thành một cái nhà lao kỳ dị. Trong đó, trọng lực và lực thôn phệ cơ hồ khiến lực chiến đấu của Lâm Lang Thiên về con số không.
Với kỳ chiêu của Trọng Ngục Phong và hố đen, Lâm Lang Thiên đã không còn sức kháng cự, Lâm Động cũng không khách khí, nắm tay một cái, Thiên Ngạc Cốt Thương hiện ra, biến thành một đạo hàn quang vô cùng sắc bén bắn thẳng về phía Lâm Lang Thiên.
Mức độ sắc bén của Thiên Ngạc Cốt Thương ngay Địa Ma Hạt cấp bậc Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không thể chống cự nổi. Nếu trúng đòn thì Lâm Lang Thiên cũng sẽ bị đâm thủng người.
Lâm Lang Thiên cũng hiểu rất rõ điều đó, mắt hắn ánh lên sự kinh hoàng, vội vàng thúc động nguyên lực, nhưng trong cái nhà lao này, sự vận chuyển và ngưng tụ nguyên lực cũng trở nên vô cùng chậm chạp. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vút!
Khi Lâm Lang Thiên đang giãy giụa phản kháng thì Thiên Ngạc Cốt Thương lao vút lại như tia chớp, hàn lãnh khí lẽo khi còn cách Lâm Lang Thiên hơn chục trượng thì phần áo trước ngực hắn đã bị xé rách tan.
– Mục Sư!
Vào thời khắc sinh tử, cuối cùng Lâm Lang Thiên cũng phải hét lên.
Ầm!
Sau tiếng thét của Lâm Lang Thiên, một đạo ánh sáng xám bùng phát từ trong cơ thể hắn, những tia sáng này ngưng tụ lại bên ngoài Lâm Lang Thiên, mơ hồ hình thành nên một thân ảnh tựa như hư vô.
Keng!
Khi hư ảnh đó xuất hiện, nó giơ tay lên bắt ra, từ đầu ngón tay một luồng sáng xám mạnh mẽ xuyên thủng lớp bọc tù túng đâm thẳng vào Thiên Ngạc Cốt Thương khiến nó bật ra.
– Cuối cùng cũng ra rồi hả?
Nhìn hư ảnh bao trùm Lâm Lang Thiên, ánh mắt Lâm Động trở nên lạnh băng.
– Mục Sư, giết hắn đi!
Lâm Lang Thiên gào lên phẫn nộ. Thảm hại như vậy trong tay Lâm Động, với hắn quả thực là sự sỉ nhục. Phải biết rằng năm đó trước mặt hắn, Lâm Động chỉ là con sâu con kiến, lúc đó Lâm Lang Thiên thậm chí sát tâm cũng không có, vì hắn cho rằng căn bản không đáng cho hắn ra tay.
Đương nhiên, đến giờ Lâm Lang Thiên vô cùng hối hận, không chỉ một lần hắn đã nghĩ, nếu quay trở lại trước đây, khi ở Cổ mộ phủ thì hắn sẽ tát chết Lâm Động ngay tức thì!
Có điều dù hối hận thế nào thì trên thế gian này chẳng có thuốc hối hận. Con sâu con kiến trước mắt hắn hồi đó nay đã trở thành kẻ có thể nắm giữ sinh tử của hắn rồi.
– Giờ ngươi đã không phải đối thủ của hắn, đi!
Thế nhưng đạo hư ảnh đó nhìn chăm chú Lâm Động rồi quát lên một tiếng trầm đục, tóm lấy Lâm Lang Thiên, cố gắng phá vỡ lớp lao ngục lùi về phía sau.
Mục Sư hiểu trong người Lâm Động cũng có một sự tồn tại không hề thua kém mình, dù lão có ra tay toàn lực thì cũng không thể giết được Lâm Động, nếu đã thế thì việc gì phải phí công?
Nghe Mục Sư nói, toàn thân Lâm Lang Thiên run rẩy. Quả thực hắn không thể ngờ mình lại có ngày bị Lâm Động ép đến tình trạng thảm hại thế này.
– Muốn chạy? Đâu có dễ thế?
Thấy Mục Sư định đi, ánh mắt Lâm Động tối lại, điểm một cái trong không trung, nguyên lực lập tức tụ lại thành một ngón tay khổng lồ oanh kích Lâm Lang Thiên.
Nhưng khi sắp tới Lâm Lang Thiên thì đạo hư ảnh kia bỗng biến mất, rồi xuất hiện ở chỗ cách đó mấy chục trượng, tránh được công kích.
– Lâm Động, quả thực ngươi đã khiến người khác không thể ngờ, nhưng không thể giữ ta lại được, dù sự tồn tại trong cơ thể ngươi ra tay thì cũng không thể. Đợi lần sau gặp lại, có lẽ đó chính là ngày cuối cùng của ngươi đấy, hãy trân trọng thời gian đi! Ha ha…
Hư ảnh biến mất trong màn đêm với tốc độ kinh ngạc, tiếng cười của hắn vẫn còn vang vọng.
Lâm Động lạnh băng băng nhìn về hướng Lâm Lang Thiên biến mất, cũng không biểu hiện sự phẫn nộ gì.
Hắn biết thực lực của đạo Nguyên thần này rất mạnh. Nếu muốn đánh thật, với thực lực của Lâm Động tuy không sợ nhưng dù liên thủ với tiểu điêu và Huyết Linh Khôi trợ giúp cũng khó giết được đạo Nguyên thần kia.
Hành động đó của hắn chẳng qua là muốn ép đuổi Lâm Lang Thiên đi mà thôi.
Lâm Động chầm chậm nắm chặt nắm đấm, hạ giọng cười lạnh:
– Có điều, đợi lần sau gặp có lẽ ngươi sẽ không thoát thân dễ dàng thế này đâu!