Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 489: Thế lực khắp nơi

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Tin tức về cuộc chiến ở trong đại điện, tuy Vương triều Ma Nham ra sức muốn ngăn chặn, nhưng cuối cùng vẫn tốn công vô ích. Trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, tin tức đó nhưng một cơn lốc xoáy từ trong tòa thành Viễn Cổ Điện này lan tràn ra.

Tin tức truyền ra, không còn nghi ngờ là đã ngay lập tức tạo ra một cơn chấn động lớn trong thành. Tuyệt đại đa số mọi người khi nghe được tin này, đều không thể không lấy làm kinh hãi. Nếu như không phải mọi người biết rằng tin tức này không hề sai, thì e rằng ai cũng sẽ nghĩ đó chỉ là một trò đùa tai hại mà thôi.

Thực lực của Vương triều Ma Nham ở khu vực Tây Bắc này mặc dù không được coi như là bá chủ, nhưng cũng không có ai dám động đến. Thực lực của bọn chúng so sánh với các Vương triều Cao cấp đỉnh phong khác cũng không hề thua kém. Hơn nữa ai cũng biết rõ ràng hai huynh đệ Thạch Khôn, Thạch Hiên đều là sự tồn tại cường hãn, là hai kẻ vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp. Đặc biệt là Thạch Khôn, nghe nói hắn đã chuẩn bị đủ năng lực để trùng kích Nhị Nguyên Niết Bàn. Nếu quả thật tới lúc đó hắn có thể thành công, thực lực của Vương triều Ma Nham sẽ lại lần nữa gia tăng lên gấp bội phần.

Thế nhưng, chính cái Vương triều vô cùng cường đại này lại bị Lâm Động, một tên tiểu tử tới từ Vương triều Hạ cấp, bức ép tới một cục diện cực kỳ tồi tệ.

Kết quả không ai có thể ngờ đến này có thể gây ra chấn động nhường ấy cũng không có gì là quá kỳ lạ. Chỉ có điều cho dù nói thế nào đi chăng nữa, từ hôm nay trở đi, tên tuổi của Lâm Động chắn chắn sẽ gây náo động cả một vùng Tây Bắc. Nghĩ đến một vài rắc rối như việc treo thưởng của Vương triều Ma Nham, đương nhiên sẽ bị người đời quên lãng dưới cái tên này.

Ngay cả một Vương triều lớn mạnh như Vương triều Ma Nham cũng không thể làm gì nổi Lâm Động, vậy một Vương triều tầm thường có thể dám nghĩ đến bất cứ thứ gì khác chứ? Còn về phần những thế lực Vương triều Cao cấp thực lực cường hãn, nghĩ rằng cũng không có hứng thú để làm những việc như thế này.

Hiển nhiên, hiệu quả chấn nhiếp quần hùng mà Lâm Động thi triển thực lực để đạt được ngày hôm nay cũng đều đúng như dự liệu của hắn. Có lẽ trong thời gian về sau, cũng sẽ không có kẻ nào có ý định cướp Viễn Cổ Bí Thược ở trong tay hắn nữa, việc này đã làm hắn yên tâm hơn rất nhiều.

o0o

Trong khi Viễn Cổ Điện bị tin tức về cuộc chiến ở trong đại điện truyền ra làm náo loạn, Lâm Động thân là nhân vật chính trong câu chuyện này lại đang đi tìm một chỗ ở trong thành, lặng lẽ điều dưỡng.

Cuộc chiến vừa rồi mặc dù là hắn dựa vào năng lượng dung hợp kỳ lạ của Càn Khôn Cổ Trận đó mà đả thương được Thạch Hiên, nhưng hắn lại hiểu rất rõ, năng lượng dung hợp này tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực. Cho dù là với thực lực hiện tại của hắn cũng khó có thể thi triển một cách liên tục được. Lúc đó, nếu như thực lực của Thạch Hiên mạnh hơn thêm chút nữa, đem công kích hung hãn của Lâm Động mạnh mẽ chống đỡ xuống một lúc nữa, thì có lẽ người phải rơi vào trạng thái thảm hại phải đổi lại chính là bản thân hắn.

Mặc kệ những thủ đoạn của Lâm Động có lợi hại tới mức nào đi chăng nữa, nhưng mà cùng với thực lực chân chính của Thạch Hiên vẫn còn chênh lệch một khoảng khá xa, có thể dựa vào nguồn năng lượng dung hợp này để đả thương Thạch Hiên, đã là một thành tựu cực kỳ đáng ngạc nhiên rồi.

– Nếu như có thể tiến vào Niết Bàn Cảnh thành công, Thạch Hiên đó đã không chịu nổi một kích!

Lâm Đông xếp bằng trên giường, nắm chặt nắm đấm. Thực lực của bản thân hắn, tương đối mà nói vẫn là hơi yếu một chút.

– Cái tên gia hỏa Thạch Khôn đó cũng thật khó giải quyết. Cho dù là Tiểu Viêm, ngày hôm nay cũng chỉ có thể mượn sự cường hãn của thân thể mà đánh ngang tay với hắn. Hơn nữa ta có thể cảm thấy, hắn đã có đủ mọi thứ cần thiết để trùng kích Niết Bàn Kiếp lần thứ hai. Nếu như hắn thật sự có thể tiến vào Nhị Nguyên Niết Bàn, cho dù là Tiểu Viêm cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tiểu điêu phiêu phù lơ lửng trước mặt Lâm Động, trầm ngâm nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, mặc dù Thạch Khôn hôm nay mới chỉ là Nhất Nguyên Niết Bàn, nhưng thực lực của hắn rõ ràng là đã vượt rất xa những kẻ như Thạch Hiên. Lâm Động hiểu rõ, nếu để cho hắn đối mặt với Thạch Khôn thì có lẽ phiền toái sẽ không nhỏ.

– Đợi sau khi tiến vào Viễn Cổ Bí Tàng, trước tiên chúng ta sẽ đi tìm Niết Bàn Đan, trong đó ắt hẳn sẽ có không ít. Đến lúc đó ta sẽ mượn lực lượng đó để trùng kích Niết Bàn Cảnh, đánh sâu vào Niết Bàn Kiếp. Chỉ cần ta có thể vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, thì cho dù Thạch Hiên có tiến vào Nhị Nguyên Niết Bàn, ta vẫn có thể đối phó với hắn. Đến lúc đó cùng với sự hỗ trợ của Tiểu Viêm, muốn giải quyết triệt để bọn chúng, cũng đã nắm chắc tám phần thắng.

Ánh mắt Lâm Động hơi lóe sáng, trên khuôn mặt toát ra những sát khí lạnh lẽo.

– Hắc hắc, nói như vậy phải xem các ngươi ai sẽ đột phá trước.

Tiểu điêu cười nói, nó hiểu rõ, chỉ cần một khi Thạch Khôn đột phá Niết Bàn Kiếp, chắc chắn là sẽ lập tức chạy tới tìm Lâm Động gây phiền toái.

– Sức thu hút của Viễn Cổ Bí Tàng là quá lớn, muốn thắng lợi trở về đó là chuyện không hề dễ dàng. Vương triều Ma Nham chẳng qua cũng chỉ là một trở ngại mà thôi. Chiến trường Viễn Cổ này, ngọa hổ tàng long không biết bao nhiêu người. Những Vương triều cùng với cường giả lần này bị Viễn Cổ Bí Tàng hấp dẫn tới đây, tuyệt đối không chỉ có những nhân vật ẩn tàng trong bóng tối xung quanh hoặc là những kẻ mà chúng ta thấy ở đại điện. Những kẻ đó mới là những đối thủ đáng sợ nhất.

Lâm Động cười cười, chợt ánh mắt đanh lại, nói.

– Đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy. Ngươi không nghe thấy những nữ tử của Vương triều U Tuyền nói sao? Trong Viễn Cổ Bí Tàng nhất định sẽ xuất hiện những cường giả và Vương triều mà bọn họ cũng khó có thể đối phó. Những nhân vật kia cho dù có phóng ánh mắt khắp Chiến trường Viễn Cổ, cũng là những tồn tại đỉnh cấp. Từ một góc độ nào đó mà nói, thậm chí còn có thể xem như là những nhân tài hạt giống được những tông phái siêu cấp kia chấm trúng nữa.

Lâm Động gật đầu, ánh mắt cụp xuống. Trong hai mắt của hắn lóe lên những tia lửa nóng bừng. Những nhân vật được xem như là nhân tài hạt giống kia, cũng không biết bọn chúng mạnh mẽ tới mức nào. Nếu như có thể giao đấu với bọn chúng một lần, cũng là một cơ hội rất tốt để đánh giá thực lực của mình. Bản thân hắn hiện tại trên Chiến trường Viễn Cổ tràn ngập những cao thủ biến thái này, không biết đến tột cùng được sắp xếp ở cấp bậc nào?

– Chỉ có điều nếu thực sự muốn giao đấu với những kẻ biến thái kia, chí ít thì cũng phải hoàn thành bước đột phá tiếp theo mới được!

Lâm Động thì thào tự nói với mình, chợt hai bàn tày nắm chặt lại. Mặc dù thực lực của hắn là Bán Bộ Niết Bàn, đặt ở đây căn bản không được tính là cái gì cả, nhưng hắn hiểu rõ, hắn chính là đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội mà hắn đã chuẩn bị từ rất lâu!

o0o

Cùng lúc đó, tại khu vực chính Nam của Viễn Cổ Điện, trong một tòa tháp cao, có mấy đạo thân ảnh đang đứng ở trên đó, ánh mắt trầm lặng như hố sâu, ngắm nhìn tòa thành rộng lớn, tấp nập nhộn nhịp bên dưới.

Trong đám người ấy, một vị nam tử có khuôn mặt tuấn tú, nhìn xuống phía dưới, nhẹ giọng cười nói:

– Thật là thú vị! Một kẻ tới từ một Vương triều Hạ cấp lại có thể khiến cho Vương triều Ma Nham thảm hại như vậy. Tên Lâm Động này kể ra cũng có chút thực lực đấy.

– Chiến trường Viễn Cổ bao la vô tận, trong đó có vô số những truyền thừa mà các vị tiền bối Viễn Cổ để lại. Nếu như may mắn có được, tự nhiên cũng có thể đại phóng quang mang. Tên Lâm Động kia có thể phản kháng lại Vương triều Ma Nham, nếu như cũng vì nguyên nhân này, thì cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.

Một gã nam tử ở bên cạnh cười nhạt nói.

– Ha ha, chuyện đó cũng đâu phải quá kỳ lạ. Chẳng lẽ các ngươi đã quên một tên gọi là Thiên Đao ở khu vực Đông Bắc của Chiến trường Viễn Cổ rồi à? Tên đó cũng đến từ một Vương triều Hạ cấp, nhưng phúc duyên của hắn rất lớn, đã chiếm được truyền thừa Thiên Đao Tông, một tông phái Viễn Cổ. Bây giờ kẻ này ở vùng Đông Bắc, chính là có tiếng tăm cực kỳ lẫy lừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Phía trước mấy đạo thân ảnh đó là một nam tử đang vận bộ trường bào bạch sắc, hình dáng cực kỳ thanh tú. Khi hắn cười lại khẽ mím môi, khiến cho có cảm giác ôn nhu như một nữ tử. Có điều chỉ có những người thực sự hiểu rõ hắn mới biết, dưới vẻ ngoài ôn nhu đó là một sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

– Thiên Đao à?

Những đạo thân ảnh ở phía sau nghe được cái tên này, không nhịn được chép miệng cảm thán. Cái gã nam tử lúc trước có chút không để ý đến những hành động của Lâm Động, cũng chậm rãi gật đầu nhè nhẹ, trong mắt ánh lên sự kiêng kỵ nồng đậm.

– Theo ta được biết, hiện tại kẻ đó có lẽ cũng đã đủ tư cách xếp vào Niết Bàn Bảng rồi. Hắn đúng thật là một đối thủ phiền phức. Chỉ còn thời gian nửa năm nữa là tới lúc cuộc đại chiến chính thức bắt đầu. Nếu như gặp hắn mà nói… Nghĩ đến đó là ta đã thấy đau đầu rồi.

Ánh mắt của gã nam tử thanh tú nhìn về phía xa, khẽ nói.

– Hả? Tên đó đã có đủ tư cách xếp vào Niết Bàn Bảng rồi sao?

Nghe được lời này, mấy người ở bên cạnh đó có chút động dung.

– Đúng vậy! Cho nên Viễn Cổ Bí Tàng lần này chúng ta cũng không thể để vuột khỏi tay. Viễn Cổ Bí Tàng này có chút thần bí, lần này những kẻ tranh đoạt nó cũng có không ít, trong đó còn có cả những đối thủ của chúng ta nữa!

– Đám người Vương triều Ma Nham đó, chúng ta có cần phải ra tay hàng phục bọn chúng không?

Một người hỏi.

– Vương triều Ma Nham, Vương triều Hồng Hoang cùng với Vương triều U Tuyền, ngoại trừ thủ lĩnh của bọn chúng còn có chút năng lực ra, những kẻ còn lại đều vô dụng cả. Giữ bọn chúng bên người cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn thêm vướng chân vướng tay.

Vị nam tử thanh tú kia khoanh tay lại, đối với những Vương triều Cao cấp trong mắt người khác rất khó đối phó như Vương triều Ma Nham, trong mắt hắn, lại không hề có chút nào để hắn coi trọng.

– Khách khách, Bặc Bạch, một thời gian không gặp, khẩu khí của ngươi càng ngày càng điên cuồng đấy.

Thanh âm của gã nam tử thanh tú ấy vừa mới dứt, một tràng cười khanh khách đột nhiên vang lên ở phía trên. Sau đó một bóng hình đỏ hồng xinh đẹp bỗng xuất hiện, dựa nghiêng vào vách đá, nụ cười như hoa, đôi mắt hẹp dài như hoa đào, nửa giống yêu tinh nửa giống người.

Nếu như lúc này Lâm Động nhìn thấy khuôn mặt đó, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi nữ tử này chính là Mục Hồng Lăng lúc trước cùng hắn cướp đoạt Viễn Trách Bí Thược ở Lôi Nham Cốc.

– Không ngờ ngay cả cô cũng tới đây, chẳng lẽ các người cũng có hứng thú với Viễn Cổ Bí Tàng này sao?

Gã nam tử thanh tú kia quay đầu lại, cười nói.

– Yên tâm, lần này chỉ có ta tới đây, cái đám kia đã bận tranh đoạt một cái bảo tàng khác rồi, không rảnh rỗi mà tới đây đâu.

Mục Hồng Lăng cười duyên, nói.

– Hơn nữa lần này ta đến, bảo tàng chỉ là việc phụ, cái tên gia hỏa đã từng tính kế trước mặt ta mới là mục tiêu chính của ta.

Gã nam tử thanh tú chau mày nói:

– Lại còn có kẻ dám tính kế cô sao Mục Đại tiểu thư?

– Đó chính là cái tên được vừa mới đại phóng quang mang ở Viễn Cổ Điện hôm nay đó.

Cặp mắt của Mục Hồng Lăng nhíu lại, tạo nên một đường cong hiểm ác.

– Lâm Động sao? Bị cô để ý tới, xem ra tên này gặp xui xẻo lớn rồi!

Gã nam tử rung người một cái, chợt lắc đầu cười nhẹ, ánh mát toát lên sự thương hại.

– Mặt khác lần này ta tới, cũng là muốn nhắc nhở các ngươi một chút. Theo ta được biết, phía khu vực Tây Nam cũng có người tới đây, hẳn là cũng vì Viễn Cổ Bí Tàng mà tới, có chút phiền phức, tựa hồ cũng là nhân vật đủ tư cách xếp vào Niết Bàn Bảng đó.

Mục Hồng Lăng chau mày một lúc, đột nhiên nói.

Gã nam tử thanh tú khẽ nhíu mắt lại, gật đầu một cách chậm rãi, giọng nói thì thào bay theo làn gió:

– Quả thật là rất thú vị, chỉ có điều đây là khu vực Tây Bắc, mặc kệ cái tên ngoại lai kia có bao nhiêu phiền phức, đã đến nơi này cũng phải thu liễm một chút cho ta.

Chọn tập
Bình luận
× sticky