Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 314: Cướp rồi bỏ chạy

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Khắp Huyền Âm Sơn là một mảnh yên tĩnh, từng cơn gió lạnh thổi qua bầu trời phát ra từng tiếng ô ô thê lương.

– Mộ Lôi, Võ Tông, bây giờ các ngươi còn muốn động thủ nữa không?

Hai tay Đằng Sát chắp lại sau lưng, sắc mặt hờ hững nhìn hai người Mộ Lôi ở trên không trung, nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, hai người Lôi Mộ cũng khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không tiếp tục xuất thủ nữa, cục diện hiện nay đã có chút ngoài dự kiến của bọn họ. Đối mặt với Đằng Sát cấp bậc Tạo Hóa Cảnh đại thành, cho dù hai người bọn họ liên thủ lại cũng không nắm chắc phần thắng.

– Đằng Sát, thực lực của ngươi quả thật có chút ngoài dự kiến của chúng ta. Chỉ có điều, hiện nay Âm Khôi Tông của ngươi đã lộ ra bảo bối, đã thu hút sự chú ý của người khác. Âm Khôi Tông ngươi nếu như thật sự có thể đem phong ấn này phá giải thì tốt. Chỉ có điều ta hỏi ngươi, trải qua thất bại vừa rồi ngươi có còn chắc chắn không?

Ánh mắt Võ Tông chớp động, chậm rãi nói.

– Không cần nhọc công ngươi lo lắng!

Ánh mắt Đằng Sát không chút ba động đáp.

– Đằng Sát, bây giờ nói những lời khí phách này không phải là sáng suốt. Ta nghĩ thấy ngươi đối với bảo bối ở trong này cực kỳ xem trọng, lúc trước cũng đã thử qua biết thứ này khó chơi như thế nào. Dựa vào thực lực Âm Khôi Tông của ngươi cho dù có thử mười năm e rằng cũng không thể phá giải, còn không bằng chúng ta hợp sức, như vậy thì đối với ai cũng sẽ có lợi. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.vn

Mộ Lôi cũng mở miệng nói.

– Ha ha, Mộ Lôi nói rất đúng, cứ ôm khư khư còn không bằng liên thủ phá giải.

Võ Tông cười phụ họa, chen vào.

Nghe vậy, Đằng Sát cũng lâm vào trầm mặc. Một lát sau, ánh mắt hắn có chút không cam lòng nhìn đoàn ánh sáng màu đen ở bên dưới. Hiện nay hắn gần như đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể phá giải nổi phong ấn. Hắn hiểu rằng, với lực lượng của Âm Khôi Tông bọn hắn có lẽ thực sự không thể phá giải được nó.

Nhìn thấy Đằng Sát dường như có chút động tâm, hai người Mộ Lôi cũng rất mừng rỡ, thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, chêm vào:

– Ngươi cứ yên tâm, loại bảo vật này dù sao cũng là của Âm Khôi Tông, nếu như có thể liên thủ phá giải, Âm Khôi Tông ngươi nhất định sẽ chiếm phần lớn!

– Các ngươi muốn cùng Âm Khôi Tông ta hưởng bảo vật này cũng không phải là không thể. Chỉ có điều bây giờ chúng ta phải liên thủ xem có thể lay động được phong ấn này hay không. Nếu như chúng ta liên thủ cũng không thể tạo được chút động tĩnh gì thì việc hợp tác cũng chỉ là vô dụng mà thôi.

Ánh mắt Đằng Sát chợt lóe lên, nhàn nhạt nói.

Nghe thấy vậy, Mộ Lôi và Võ Tông khẽ rùng mình, liếc mắt nhìn nhau, sau đó chậm rãi gật đầu nói:

– Cũng được, chúng ta cũng muốn thử xem rốt cuộc phong ấn này khủng bố như thế nào!

– Hắc hắc, được! Một khi đã vậy thì chúng ta hãy cùng liên thủ phá giải nó!

Thấy vậy, Đằng Sát cười lớn một tiếng, tay áo vung lên. Hai vị Tả Hữu Trưởng lão cùng bốn vị cường giả Bán Bộ Tạo Hóa liền xuất hiện ở sau lưng hắn.

Ở phía đối diện, Mộ Lôi và Võ Tông cũng phất tay một cái, bốn cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng phóng đến sau lưng hai người, ánh mắt tập trung vào đoàn ánh sáng màu đen phía dưới.

– Ba đại thế lực đỉnh phong không ngờ lại liên thủ phá giải phong ấn của bảo bối thần bí!

Trên đỉnh Huyền Âm Sơn đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, khiến trong ngoài thành Âm Khôi phát ra tiếng nghị luận khe khẽ. Không ít người có chút tiếc nuối, bọn họ còn muốn chiêm ngưỡng cảnh tượng ba đại thế lực giao thủ với nhau. Đến lúc đó nói không chừng bọn họ có thể đục nước béo cò, chiếm một chút tiện nghị. Thế nhưng nhìn cục diện này hiển nhiên đã không còn khả năng rồi.

– Chúng ta đồng loạt xuất thủ, phá vỡ phong ấn!

Đằng Sát quát một tiếng chói tai, một cỗ nguyên lực ba động cực kỳ cường hãn từ trong cơ thể đột nhiên bạo phát. Trên đỉnh đầu mơ hồ ngưng tụ thành một cái cốt lâu, hiển nhiên đã đem nguyên lực thúc dục đến cực hạn rồi.

– Được!

Hai người Mộ Lôi, Võ Tông cũng hét lớn một tiếng, thúc dục nguyên lực hùng hậu trong cơ thể. Bốn cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành ở phía sau bọn họ cũng vận chuyển nguyên lực, từng đạo khí tức hùng hậu bạo phát ra, khiến cho nguyên lực trong thiên địa không ngừng ba động.

Cục diện trong toàn trường chốc lát trở nên dị thường náo nhiệt. Cho dù không tính bốn vị cường giả Bán Bộ Tạo Hóa của Âm Khôi Tông thì ba bên nhân mã đã có chín cường giả Tạo Hóa Cảnh. Đội hình như vậy chỉ có thể dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.

Mà chín cường giả Tạo Hóa Cảnh lúc này đồng thời thúc dục ra nguyên lực, động tĩnh phát ra gần như là kinh thiên động địa. Nguyên lực hùng hậu cô đọng lại giống như đám mây bao phủ trên đỉnh núi, một cỗ lực lượng ba động khiến người khác phải động dung không ngừng khuếch tán ra.

Trên bầu trời, hàn quang trong mắt Đằng Sát chợt lóe lên, bàn tay đột nhiên chụp xuống. Một đạo quang trụ nguyên lực rực rỡ nhất thời xé rách màn đêm, giống như giao long rít gào xông về phía đoàn ánh sáng màu đen.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt Đằng Sát xuất thủ, thì đám người Mộ Lôi cũng đồng thời thúc dục nguyên lực. Tám đạo quang trụ nguyên lực hùng hậu giống như cột chống trời nhất thời xuyên thủng bầu trời, mang theo ba động khủng khiếp ầm ầm lao xuống.

Những quang trụ nguyên lực này tốc độ cực kỳ mãnh liệt, gần như chỉ trong chớp mắt đã phủ lên đoàn ánh sáng màu đen. Thế nhưng, đối mặt với đòn xuất thủ của chín cường giả Tạo Hóa Cảnh, hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân vẫn bình tĩnh vươn một ngón tay, chậm rãi điểm ra.

Đông!

Tiếng vang trầm thấp phát ra trên bầu trời. Sau đó một cỗ năng lượng khủng bố có thể nhìn thấy bằng mắt thường đột nhiên từ đoàn ánh sáng màu đen cuốn ra. Quảng trường rộng lớn bên dưới trong chốc lát sụp đổ. Đám cường giả xung quanh Âm Khôi Tông đều bị chấn động đến hộc máu đồng loạt. Các kiến trúc xung quanh bị làn sóng ba động này nghiền nát thành tro bụi bay đầy trời.

– Hừ!

Dưới vô số đạo ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú, từ trong yết hầu chín người bọn Đằng Sát trên bầu trời cũng ộc một tiếng, thân hình đồng thời thối lui hơn trăm mét, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc.

Chín vị cường giả Tạo Hóa Cảnh liên thủ nhưng vẫn không thể lay động phong ấn của vị Hắc Đồng Lão Nhân này! Một màn như vậy không ai không hoảng sợ kinh hồn.

Lời của Hắc Đồng Lão Nhân lúc trước quả không sai, nếu như không phải người mà hắn cho phép thì cho dù có thể tìm được Thôn Phệ Tổ Phù thì cũng vô dụng. Cả đỉnh núi giờ khắc này liền trở thành một đống hỗn độn.

Quảng trường hoàn toàn sụp đổ, các khối kiến trúc vỡ nát, trong đó có không ít tiếng rên rỉ của các cường giả Âm Khôi Tông phát ra, hiển nhiên người bị chấn thương không ít.

Đằng Sát ở trên không trung nhìn thấy một màn này, sắc mặt tái xanh lại. Cơn phẫn nộ trong lòng gần như vùi lấp đi lý trí. Không ai có thể lý giải được loại cảm giác buồn bực trong lòng hắn lúc này. Mặc dù biết rằng trong đoàn ánh sáng màu đen này cất dấu vật chí bảo, thế nhưng bất kể hắn thi triển loại thủ đoạn nào thì vẫn không thể làm suy suyễn được chút nào.

Đám người Lôi Mộ cách đó không xa sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng. Sau khi nếm thử, bọn họ cũng cảm nhận được sự khủng bố của hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân ở bên trên đoàn ánh sáng màu đen ấy. Bọn họ cảm thấy mình chỉ giống như con kiến, bất kể giãy dụa như thế nào cũng đều không thể làm lay động tầng phong ấn thoạt nhìn rất yếu ớt đó.

Mọi người im lặng không phát ra một tiếng động, chỉ có cường giả Âm Khôi Tông ở trên đỉnh núi bị thương là không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, khiến người nghe mà cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Thế nhưng, trong những tiếng kêu rên đó, một đạo thân ảnh đột nhiên giống như quỷ mị lao ra, sau đó dùng một loại tốc độ kinh người lao thẳng đến mục tiêu, trực chỉ đoàn ánh sáng màu đen đang lơ lửng giữa không trung.

Có lẽ bởi vì va chạm kịch liệt lúc trước khiến cho tinh thần của đám người Đằng Sát trong chốc lát trở nên trì độn, mặc dù bọn hắn cảm nhận được có một đạo thân ảnh lao đến nhưng cũng không lập tức có hành động gì.

– Tiểu bối phương nào, dám làm càn ở Âm Khôi Tông ta!

Chỉ có điều mặc dù trì độn, thế nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của Âm Khôi Tông. Bởi vậy hai vị Tả Hữu Trưởng lão lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt chợt lạnh, lớn tiếng hét.

Thế nhưng lúc bọn họ vừa muốn ra tay, thì Đằng Sát ở phía trước đã đưa tay ngăn cản bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thân ảnh giống như thiểm điện đang lao vụt ra kia.

– Một tiểu tử Tạo Khí Cảnh, ngay cả tư cách để đụng vào nó cũng không có!

Nghe thấy thanh âm hờ hững của Đằng Sát, Tả Hữu Trưởng lão cười lạnh gật đầu, ánh mắt châm chọc nhìn đạo thân ảnh lao về phía cái phong ấn mà ngay cả chín cường giả Tạo Hóa Cảnh ra tay cũng không thể phá giải kia. Một tiểu tử Tạo Khí Cảnh, chỉ e còn chưa kịp đụng vào đoàn ánh sáng màu đen thì đã bị phong ấn bên trên chấn thành huyết vụ rồi.

Ở trên bầu trời có không ít ánh mắt châm chọc chăm chú nhìn đạo thân ảnh giống như tia chớp kia xuất hiện phía trên đoàn ánh sáng màu đen. Những đôi mắt nhìn về phía hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân ngồi xếp bằng ở trên đoàn ánh sáng màu đen cũng lóe lên những tia sáng điên cuồng.

Thân ảnh lao ra tự nhiên là Lâm Động nấp trong bóng tối ở Âm Khôi Tông đã lâu. Vừa rồi hỗn loạn, va chạm kịch liệt như vậy khiến cho nguyên lực trong cơ thể của một ít cường giả có chút không thể tiếp thụ được, đúng là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay.

Thân ảnh của Lâm Động xuất hiện ở phía trên hư ảnh của Hắc Đồng Lão Nhân, mà hư ảnh dường như cũng cảm nhận được có người vọt tới, khuôn mặt không chút biểu tình khẽ ngẩng lên. Dưới những đạo ánh mắt thương hại lạnh lùng, hư ảnh kia lại một lần nữa vươn ra ngón tay tượng trưng cho tử vong, chậm rãi điểm về phía Lâm Động.

– Chẳng biết trời cao đất dày!

– Bảo bối như vậy, tưởng mình là ai mà có tư cách chạm vào?

Nhìn thấy một màn như vậy, hai vị Trưởng lão phát ra tiếng cười lạnh. Cho dù lấy thực lực của bọn họ, bị hư ảnh kia điểm trúng thì cũng chỉ có kết cục bị miễu sát, huống chi một tên tiểu tử Tạo Khí Cảnh?

– Phù!

Dưới ánh mắt châm chọc và tiếng cười nhạo báng của mọi người, đôi mắt của Lâm Động gắt gao nhìn một ngón tay tử vong điểm đến. Sau đó hắn mạnh mẽ phun ra một đoàn bạch khí, bàn tay siết chặt lại, một đạo phù văn màu đen thần bí liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Ầm!

Phù văn vừa xuất hiện liền bộc phát ra từng đạo ánh sáng màu đen khủng bố, mà dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màu đen này, hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân khiến cho Âm Khôi Tông gần như tuyệt vọng kia từ từ phai nhạt, sau đó hoàn toàn tiêu tán.

Xuy xuy!

Theo hư ảnh Hắc Đồng Lão Nhân tiêu tán đi, tầng ánh sáng màu đen này lại một lần nữa chiếu rọi lên đoàn ánh sáng màu đen, nhất thời đoàn ánh sáng kia liền thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đạo hào quang, bị hút vào trong phù văn thần bí nằm trong tay Lâm Động.

Biến hóa như vậy phát sinh chỉ trong chớp mắt, không người nào kịp thời phản ứng. Thậm chí ngay cả khuôn mặt cười lạnh của Đằng Sát sau khi đoàn ánh sáng màu đen bị chụp đi mới dần trở nên cứng ngắc.

Khắp bầu trời, sự tĩnh mịch khiến cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo. Chỉ có điều Lâm Động ở phía dưới sau khi thu đi Thôn Phệ Tổ Phù, thì liền không chút do dự quay đầu, nguyên lực trong cơ thể chỉ trong khoảnh khắc liền bạo phát, mà thân hình cũng gần như hóa thành một đạo bóng đen mơ hồ, liều mạng phóng ra khỏi Huyền Âm Sơn.

Mà khi Lâm Động quay đầu chạy trốn, chỉ trong khoảnh khắc, trong bóng tối đen kịt tức thì thanh âm kinh hãi bùng nổ giống như núi lửa phun trào. Ai cũng đều biết, đại loạn rồi!

Chọn tập
Bình luận