Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 1044: Đưa đi

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Uỳnh!

Đêm dần buông, trên bình nguyên xuất hiện một tòa thành đổ nát, trong thành là một đống lửa lớn, dường như là nơi tạm nghỉ chân tập trung. Nhìn từ xa có thể thấy vô số đoàn người tiến lại nơi đó.

Cũng vì thế mà tòa thành trở nên náo nhiệt hơn nhiều, không còn lạnh lẽo cô quạnh như trên bình nguyên nữa.

Tòa thành này có tên Tiểu Hoang Thành, là nơi dừng chân trên vùng hoang địa này. Phần lớn các đội tìm kiếm con mồi đều dừng chân ở đây, cũng là đổ tránh mưa gió băng giá.

Khi những người này tụ tập lại cũng diễn ra một số vụ buôn bán, trao đổi hàng hóa với nhau. Đương nhiên nơi này có nhiều trận chiến đấu hơn, chưa biết chừng trước đó còn gặp nhau cười nói nhưng rồi ngay sau đó lại chém giết máu chảy thành sông.

Lúc này, tại một nơi trong thành, lá cờ có con huyết mang đang bay phấp phới, xung quanh là một vùng doanh địa, từ đó vọng ra đủ mọi loại tiếng hò hét, chửi bới.

Phía trước doanh địa là một khu đất, có không ít người đang tụ tập ở đó. Rất nhiều lá cờ khác nhau cho thấy họ thuộc các thế lực khác nhau ở Thú Chiến Vực.

Nhiều người dang khoe khoang những thứ mà dội mình thu hoạch được trong chuyến đi lần này.

– Hừ, Hồ Thành, mới đánh bại được một bọn phỉ tặc mà thôi. Huyết Mãng Thành bọn ta đã huyết tẩy ba hắc trại, thu hoạch hơn các ngươi nhiều.

Bên Huyết Mãng Thành, một nam tử để tay trần nghe được cuộc nói chuyện của người khác thì đắc ý nói. Gương mặt hắn có không ít vết sẹo ngang dọc khiến hắn nhìn rất hung hăng, dữ dằn.

– Hừ, Huyết Mãng Thành các ngươi chỉ biết ra oai với những trại nhỏ yếu ớt thì có được thu hoạch gì?

Khi nam tứ tay trần vừa dứt cười thì một giọng nói từ bên cạnh truyền tới. Mọi người quay sang nhìn thì thấy một nam tử gầy gì đang cười quái dị phía sau, hắn cũng có không ít người trong đội.

Nam tử tay trần mắt lộ hung quang nhìn nam tử gầy gò kia, nhưng cũng không nổi giận ra tay. Rõ ràng nam tử gầy gò kia cũng không phải nhân vật tầm thường, hơn nữa thế lực của hắn cũng không hề yếu hơn Huyết Mãng Thành. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hung quang trong mắt lấp lánh, nam tử tay trần quay sang nhìn vị đại hán cường tráng đang ngồi trên tảng nham thạch ngấu nghiến cái đùi thịt nướng, rồi ngẳng lên nhìn nam tử gầy gò, cười nham hiểm:

– Hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc, ngươi nói xem có đáng tiền không?

Hắn vừa dứt lời thì xung quanh lập tức có tiếng ồn ào, không ít người mắt sáng lên,

Nữ nhân trong Cửu Vĩ tộc có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần, chỉ được gập chỉ không thể cầu.

Đại hán cường tráng kia thấy mọi người phản ứng như vậy thì cười đắc ý, tay vẫy một cái, phía sau có tiếng bánh xe, một chiếc xe tù được đầy ra. Chỉ thấy bên trong là hai thân ảnh kiều diễm đang run rẩy ôm lấy nhay, gương mặt ướt nhèm nước đầy kinh hoàng nhìn bọn hổ báo sài lang.

Tuy không nhìn rõ được dung nhan hai người này, nhưng những đường cong họ để lộ ra cũng khiến không ít người hít thở cũng thấy khó khăn.

– Hề hề, Lôi huynh đệ, có thể bán cho ta một mỹ nhân không?

Nam tử gầy gò liếm môi, rồi giơ ra một ngón tay:

– Một trăm vạn Huyền Nguyên Đan, thế nào?

Xung quanh không ít người giật mình, tên này cũng thật hào phòng, ra giá một cái là tận trăm vạn Huyền Nguyên Đan.

. – Vương Hầu, đây là để dâng lên cho thành chủ bọn ta, ngươi dám hưởng? l

Đại hán được gọi là Lôi Chấn chế giễu nói. t

Nghe vậy sắc mặt nam tử gầy gò hơi biến đổi, cười khan hai tiếng. Sự hung tàn của thành chủ Huyết Mãng Thành đương nhiên hắn cũng đã nghe qua.

Thấy hắn ra rụt về, Lôi Chấn cười đắc ý rồi phẩy tay cho người đầy xe tù vào trong.

– Bán hai người đó cho ta được không?

Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng cười vang lên. Mọi người kinh ngạc ngẩng lên nhìn phía trên lều. Ở đó không biết từ bao giờ xuất hiện hai thân ảnh. Nhờ ánh lửa họ có thổ thấy người vừa lên tiếng là một thân ảnh dáng người cao ráo, hiên ngang.

Lôi Chấn nhíu mày cười khảy:

– Được thôi, một nghìn vạn Huyền Nguyên Đan, ngươi có không?

Khóe miệng mọi người đều có giật, tên này cũng thật quá đà rồi đấy, tuy thiếu nữa Cửu Vĩ tộc dáng tiền nhưng cũng không thể nào đến mức đó.

Mọi người nhìn lên, chỉ thấy thanh niên kia cười, cúi người xuống nói:

– Trước đó ở bên đường, các ngươi đã cướp thịt nướng của ta, lấy cái đó thay cho một nghìn vạn Huyền Nguyên Đan, được chứ?

Nghe vậy sắc mặt của mọi người đều trở nên cổ quái. Thịt nướng của hắn làm từ thịt Long tộc hay Thiên Yêu Điêu tộc? Nhưng những người nhạy bén thì nheo mắt nhìn cảm giác được một không khí không đúng lắm. Người thanh niên xa lạ này lẽ nào không biết những kẻ kia là người của Huyết Mãng Thành?

Trước bao ánh mắt cổ quái đó, Lôi Chấn và Hồ Thành vẻ mặt cũng dần trở nên khó coi, hung quang lóe lên trong mắt, đao kiếm với hàn quang hiện ra.

– Xem ra có kẻ muốn gầy chuyện rồi.

Lôi Chấn cười gằn, lúc trước đi qua vội vàng hắn căn bản không chú ý tới hai người Lâm Động, vì thế hắn không ngờ Lâm Động lại chủ động tìm đến.

– Nhưng hôm nay lão tử sẽ cho ngươi biết vênh váo trước mặt Huyết Mãng Thành ta, ngươi còn non lắm!

– Giết hắn đi nuôi chó!

Hồ Lôi quát lên.

Xoẹt!

Hắn vừa dứt lời thì một số cường giả Huyết Mãng Thành lập tức xông tới, nguyên lực hùng hồn bùng phát, thanh thế rất mạnh mẽ.

Những người xung quanh thấy vậy đều lùi ra sau, rồi thích thú quan sát. Họ cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc người thanh niên kia có bản lĩnh gì mà dám cướp người của hai cường giả Tủ Huyền Cành tiểu thành…

Lâm Động lại lắc đầu thở dài rồi nói với Tâm Thanh ở bên cạnh:

– Muội tránh đi một chút.

– ừm.

Tâm Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Tuy Huyết Mãng Thành có hai cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng dù gì cô bé cũng đã được chứng kiến Lâm Động giao đầu với Hỏa Thần, Từ Tu ở Hỏa Viêm Thành, thế trận trước mắt khó lòng tạo được sức uy hiếp với hắn.

Sau khi Tâm Thanh lùi ra, ánh mắt Lâm Động dần trở nên lạnh lùng lãnh đạm. Hắn tung một chường, nguyên lục bùng phát biến thành bàn tay khổng lồ đập xuống.

Binh binh binh!

Những âm thanh trầm đục vang lên không ngớt, thân ảnh sát khí đằng đằng kia lập tức bay ngược ra sau khiến đoàn người ngựa Huyết Mãng Thành lật nhào.

– Cường già Tử Huyền Cảnh?

Một loạt tiếng kêu kinh ngạc nhanh chóng lan truyền. Những người vốn định xem trò J vui lập tức nheo mắt nhìn. Hiển nhiên họ không thể ngờ một người trẻ tuổi như vậylại có thực lực như thế.

Hai người Lôi Chấn ánh mắt cũng thay đổi, tối sầm lại nhìn Lâm Động:

– Các hạ muốn đối địch với Huyết Mãng Thành ta?

Lâm Động nhìn chúng cười, rồi bay xuống khỏi lều, nhìn sang hai thiếu nữ trong xe tù, khẽ nói:

– Giao người!

Hai người bọn Lôi Chấn sắc mặt tối lại nhìn nhau, rồi liếc nhìn về phía sâu trong doanh địa, sát ý nổi lên.

-Giết hắn đi!

Nguyên lực hùng hồn gần như cùng lúc bùng phát, chúng đều là cường giả Tử Huyền Cảnh, danh tiếng trong Huyết Mãng Thành cũng không vừa. Tuy thực lực của Lâm Động khiến chúng kinh ngạc nhưng chúng tự tin liên thủ có thể giết hắn.

Nguyên lực hùng hồn bao quanh chúng, thân hình như quỷ mị lao tới Lâm Động.

Thân thể chúng lúc này phình to ra một chút, bề mặt da nổi lên những cái gai nhọn hoắt.

Lâm Động vẻ mặt không chút dao động nhìn hai kẻ đó, hắn khẽ nhấc chân lên rồi giậm xuống.

Bùm!

Không khí gần như ngay lập tức phát nổ, mọi người nhìn thấy một quang ảnh lao vút tới, chỉ nghe thấy một tiếng bùm rồi cả cái xe tù nổ tung.

Vụn gỗ bay tứ tung, mọi ánh mắt nhìn tới thì đồng tử cùng có lại. Bên cạnh chiếc xe tù, thân ảnh trẻ tuổi kia dang dừng hiên ngang, hai bàn tay hắn tóm họng của hai kẻ kia, chúng đang giãy giụa kịch liệt, nhưng dù thế nào cũng không thể động đậy nổi.

ực ực.

Cả khu vực vang lên vô số tiếng nuốt nước bọt. Cường giả đến từ các nơi đều hiện vẻ kinh hãi, vừa rồi họ căn bản không nhìn rõ được hai người bọn Lôi Chấn đã thua thế nào…

Đó là hai cường già Tử Huyền Cảnh tiểu thành cơ mà, ở bất cứ thế lực nào trong Thú Chiến Vực cũng là mãnh tướng, nhưng giờ lại vô lực trong tay người thanh niên kia

đến vậy.

Một vài người ánh mắt thêm phần ngưng trọng, xem ra Huyết Mãng Thành gặp phải đối thù đáng gờm rồi.

Hai thiếu nữ Cửu Vĩ tộc cũng bị dọa cho giật mình, run rẩy nhìn người thanh niên có vẻ mặt bình ĩnh kia, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu khiến người ta đau lòng.

Bịch!

Lâm Động lạnh lùng ném hai tên kia thành một đóng, rồi phủi phủi tay, nhìn về phía sâu trong doanh địa Huyết Mãng Thành, thản nhiên nói:

– Ta đưa người đi, ngươi muốn ra tay không?

Chọn tập
Bình luận