Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 867: Oan gia ngõ hẹp

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Ánh mắt Cổ Thạc lộ ra tinh quang nhìn bộ dáng Lâm Động cầm lấy tấm lệnh bài như không có chuyện gì, gương mặt cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng trong lòng lại chấn động không nhỏ.

Cổ Thạc là cường giả Sinh Huyền Cảnh đại viên mãn, khoảng cách với Lâm Động không biết xa đến mức nào, áp lực như vậy, nếu là người khác như mấy người Cổ Mộng Kỳ cũng khó lòng chịu đựng nổi. Vậy mà Lâm Động lại gần như chẳng bận tâm đến áp lực ấy!

Bản lĩnh này không phải ai cũng có!

– Hắn ta…

Tinh quang trong mắt Cổ Thạc dần tan đi, nhìn chăm chăm vào Lâm Động. Chẳng trách mà hắn dám nói chắc chắn năm phần có thể giành được chức Quán quân từ tay Thân Đồ Tuyệt!

Cổ Vân Thiên ở bên cạnh cũng nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt kỳ dị. Hắn biết rõ nguyên lực của Cổ Thạc mạnh đến mức nào, cho dù là hắn ở trạng thái tốt nhất cũng không thể ung dung được như Lâm Động hiện tại!

– Tiểu Yên, xem ra lần này quả thật muội đã tìm được một viện trợ rất tốt!

Cổ Vân Thiên nghiêng đầu nhìn Cổ Yên và Cổ Mộng Kỳ ở bên cạnh, khẽ nói.

– Đúng là hắn rất mạnh!

Cổ Mộng Kỳ cũng gật đầu, nhìn Lâm Động với ánh mắt hiếu kỳ. Thật không thể đoán được nếu hắn ta bộc phát thực lực triệt để thì sẽ có lực chiến đấu mạnh đến thế nào?

Trên gương mặt lạnh lùng của Cổ Yên cũng hiện lên nụ cười, nàng nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp. Có ai ngờ được một người ban đầu nàng cho là phế nhân, hiện giờ đã trở thành cứu tinh của Cổ gia!

– Ha ha, Lâm Động tiểu bằng hữu, Võ hội lần này, Cổ gia phải nhờ cậy nhiều vào ngươi rồi!

Cổ Thạc nở nụ cười ôn hòa.

– Còn điều kiện của ta?…

Lâm Động cười cười.

– Nếu Cổ gia ta giành được Quán quân Võ hội thì ngươi sẽ có một suất vào Hồng Hoang Tháp!

Cổ Thạc trầm giọng nói.

– Đa tạ!

Lâm Động thở phào, kết quả thế này là tốt nhất.

– Ngày mai Võ hội sẽ bắt đầu, hôm nay Lâm Động tiểu bằng hữu hãy nghỉ ngơi cho khỏe!

Cổ Thạc cười, nói.

Lâm Động khẽ gật, ôm quyền với mọi người rồi quay người đi. Vào khoảnh khắc hắn quay người, không ai nhận ra bên dưới làn da hắn có vô số những tia hắc quang dần dần tan đi.

Thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn của Cổ Thạc quả thật vô cùng cường hãn. Mức độ đó thậm chí vượt qua cả các vịn Điện chủ của Tứ Điện Đạo Tông. Nguyên lực ông ta tạo nên khiến một cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành cũng chống đỡ khó khăn. Nhưng đáng tiếc, với Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù mà nói thì thứ áp lực đó không có nhiều tác dụng!

Trong đại sảnh, đám người của Cổ gia chờ đến khi Lâm Động rời đi rồi mới bắt đầu bàn tán, rõ ràng là bọn họ vô cùng kinh ngạc vì Lâm Động có thể dễ dàng lấy đi lệnh bài trong tay Cổ Thạc như vậy.

– Tên Lâm Động này không đơn giản! Không hiểu hắn chui từ đâu ra? Chưa từng nghe đệ tử trong Hải vực Thiên Phong có người nào tên như thế!

Cổ Thạc khẽ cười, nói.

– Trưởng lão Cổ Thạch, người cho rằng hắn thật sự sẽ đánh lại được Thân Đồ Tuyệt sao?

Cổ Vân Thiên khẽ hỏi.

– Điều đó ta không dám chắc chắn, tên tiểu tử Thân Đồ Tuyệt cũng không phải loại tầm thường. Nhưng ít nhất Lâm Động là một viện trợ tốt hơn Mặc Đào.

Cổ Thạc lắc đầu, hai mắt hơi nheo lại, lẩm bẩm nói:

– Còn liệu hắn có giao đấu được với Thân Đồ Tuyệt như hắn nói không thì phải đợi đến lúc đó mới biết…

– Mong là hắn nói thật! Nếu hắn giúp chúng ta giành được chức Quán quân thì cấp cho hắn một suất cũng chẳng sao…

Cổ Vân Thiên khẽ gật đầu, hắn nhìn thân ảnh Lâm Động rời đi, môi hơi mím lại. Có lẽ Võ hội lần này sẽ rất thú vị, nhưng đáng tiếc hắn lại không thể tham gia vào!

o0o

Ngày hôm sau, khi ánh nắng chan hòa chiếu xuống, Võ Hội Đảo khổng lồ cũng nhanh chóng sục sôi, vô số tiếng huyên náo vang tận lên trời xanh.

Két!

Cánh cửa phòng đóng kín khẽ mở ra, Lâm Động bước ra ngoài. Hắn thấy trong đình viện phía trước đã có Cổ Yên, Cổ Mộng Kỳ đang đứng đợi.

Ánh nắng chan hòa chiếu lên hai nữ tử dáng người thon thả, phản chiếu lại những đường sáng cong nhàn nhạt, vô cùng mỹ lệ. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.vn

– Lâm Động huynh, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta lên đường được chứ?

Cổ Mộng Kỳ nhìn chăm chú gã thanh niên vừa mới bước ra, trên gương mặt hiền hòa nở nụ cười dịu dàng.

– Ngoài ra, Võ hội lần này phải nhờ Lâm Động huynh chiếu cố nhiều rồi!

Lâm Động hơi khựng người lại, nhất thời hiểu ra, ngạc nhiên hỏi:

– Hai người cũng tham gia Võ hội sao?

– Ừm, mỗi Gia tộc có ba người ra trận, bên phía Cổ gia là ba chúng ta!

Cổ Mộng Kỳ mỉm cười.

Lâm Động hiểu ra, nhất thời cười:

– Nếu vậy thì pHải Đồng tâm hiệp lực một lần rồi!

– Chỉ cần Lâm Động huynh không trách ta cản trở là tốt rồi!

Cổ Mộng Kỳ cười, nhất thời không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài trước, theo sau là Lâm Động và Cổ Yên.

o0o

Tại trung tâm Võ Hội Đảo có một ngọn núi hùng vĩ, lúc này trong núi đã bị bao trùm bởi tiếng người nhốn nháo. Trên đỉnh núi có rất nhiều sàn đấu được phân tách rõ ràng, vô cùng hoành tráng.

Khi bọn Lâm Động tới nơi thì xung quanh núi đã mênh mang biển người. Trên trời thỉnh thoảng lại có tiếng gió rít, vô số thân ảnh ồ ạt đáp xuống.

– Võ hội lúc mới bắt đầu chưa có gì cả, chỉ là tỷ thí học hỏi giữa cường giả các phương. Vì trong Võ hội, Ngũ Đại Gia Tộc cũng có thể sẽ mời các cường giả biểu hiện nổi trội từ các nơi khác trở thành Hộ pháp hay là Cung phụng của Gia tộc bọn họ.

– Ha ha, do đãi ngộ rất tốt nên rất nhiều cường giả bên ngoài mong muốn được Ngũ Đại Gia Tộc nhìn trúng. Dù sao thì ở nơi như Loạn Ma Hải này, nếu có chỗ dựa là tốt nhất, hơn nữa các Gia tộc còn cung cấp cho bọn họ điều kiện tu luyện mà bọn họ cần.

Mấy người Lâm Động đáp xuống đỉnh núi, sau đó tiến về chỗ của Cổ gia. Trong lúc đó Cổ Mộng Kỳ cũng mỉm cười giới thiệu tường tận về Võ hội.

Lâm Động nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không nói gì hơn, làm như không nghe ra ý tứ lôi kéo của Cổ Mộng Kỳ.

Cổ Mộng Kỳ thấy thế, ánh mắt có phần thất vọng.

Thấy mấy người đến, Cổ Vân Thiên đứng dậy cung tay với Lâm Động, định nói gì đó nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn lướt qua phía sau, gương mặt có phần khó coi.

Lâm Động nhìn theo ánh mắt Cổ Vân Thiên thì thấy ở các đó không xa có một đoàn người đi vào, trong đó có một thân ảnh quen thuộc, Ngụy Tùng!

– Ngụy Tùng sao?

Lâm Động nheo mắt lại, lúc này hắn mới hiểu sao Cổ Vân Thiên lại như vậy.

Lâm Động nhìn qua Ngụy Tùng, sau đó ánh mắt dừng ở phía trước hắn. Ở đó có hai thân ảnh, một người mặc áo xám, phía sau là thanh đại đao tạo hình khoa trương, mơ hồ tỏa ra thứ đao khí mạnh mẽ bá đạo.

Lâm Động nhìn nam tử đeo đao một cái rồi quay sang người kia. Thân hình người này rất mỏng manh, gương mặt cũng bình thường, nhưng nụ cười của hắn khiến người ta thấy lạnh toát xương sống.

Lâm Động nhìn qua, ánh mắt khẽ nheo lại. Hắn có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ toát ra xung quanh hai kẻ đó, xem ra cũng là nhân vật khó nhằn!

– Nam tử đeo đao kia chính là Ngụy Chân của Ngụy gia, có thể coi là kẻ thực lực mạnh nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Ngũ Đại Gia Tộc. Sơn Nhạc Đao Pháp của Ngụy gia cũng đã được hắn tu luyện thành thục…

Cổ Mộng Kỳ khẽ nói, chỉ là Lâm Động có thể cảm nhận được sự nặng nề trong lời nói đó.

– Người kia thì sao?

Lâm Động khẽ gật đầu rồi khẽ hỏi.

– Hắn ta…

Cổ Mộng Kỳ nhìn nam tử không nổi bật bên cạnh Ngụy Chân, nhíu mày.

– Đó là Quỷ Thương Thần La, Đại đồ đệ của Tà Cốt lão nhân!

Cổ Vân Thiên ở bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng nói:

– Chính hắn đã khiến ta trọng thương!

Mấy người Cổ Mộng Kỳ siết chặt tay, trong mắt cũng hiện lên nộ hỏa.

– Đại đệ tử của Tà Cốt lão nhân?

Lâm Động hơi nhíu mày, nhìn Cổ Yên một cái. Nói vậy thì Thần La chính là sư huynh của gã Từ Vẫn kia rồi!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn, lúc này Thần La dường như cũng nhận ra ánh mắt của hắn, quay lại nhìn Lâm Động, nụ cười trên mặt hắn càng tươi hơn. Nhất thời hắn giơ bàn tay về phía Lâm Động, chém trong hư không một cái, giọng nói lạnh lẽo vọng ra từ miệng:

– Lâm Động, mạng của ngươi ta sẽ lấy thay cho sư đệ ta!

Lâm Động nheo mắt lại, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Chọn tập
Bình luận