Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 627: Tào Vũ

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Trên bầu trời, mấy chục thân ảnh bay ra từ đám mây đen, rồi nghênh ngang dừng lại khi còn cách đỉnh Bách Triều Sơn một khoảng, ánh mắt thích thú nhìn những người trên đỉnh núi.

– Đây là những thiên tài trong các Vương triều của Đông Huyền Vực sao? Hình như chẳng có gì đặc biệt cả!

Đằng trước các thân ảnh đó, một thanh niên gương mặt khá nữ tính, cười híp mắt, nhìn đỉnh núi, nói.

– Ha ha, đến khi chúng ta đem không gian này đến Tây Huyền Vực, những thiên tài này e là sẽ phải trở thành nô lệ cho chúng ta thôi!

Phía sau thanh niên kia, một nam tử cười lớn.

– Ha ha!

Trên bầu trời bỗng nổ ra một tràng cười lớn, dường như không coi những thiên tài kia ra gì.

Mọi người trên đỉnh núi nghe được giọng cười đó đều bùng lên nộ khí, ai ở đây cũng là những người kiêu ngạo, sao có thể để kẻ khác châm chọc như vậy chứ?

Tuy đại nộ, nhưng lúc này chẳng ai dám nói gì, cục diện lúc này ngay các cường giả Tông phái siêu cấp cũng đã bị giữ chân, lẽ nào còn hy vọng gì ở bọn họ?

Bọn họ nhìn nhau, rồi hầu như đa số đều quay sang Tần Thiên ở trung tâm. Bất luận thế nào thì Vương triều Thiên Nguyên là Vương triều lớn mạnh nhất của Đông Huyền Vực, phía sau lại có Nguyên Môn, lúc này tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào bọn chúng cũng là chuyện đương nhiên.

Khóe miệng Tần Thiên khẽ nhếch lên, lưng bất giác cũng thẳng lên, rồi hắn liếc về phía Lâm Động, dường như đang thể hiện sự đắc ý.

Hành động đó của Tần Thiên tuy rất nhỏ nhưng không thoát khỏi mắt Lâm Động, không ngờ lúc này rồi mà hắn còn có tâm tư cạnh tranh đó!

– Chư vị, có lẽ các vị ngông nghênh tại Đông Huyền Vực như vậy không hay cho lắm!

Tần Thiên ưỡn ngực, nhìn về mấy chục thân ảnh kia, giọng sang sảng nói.

– Ngươi là cái thá gì?

Nam tử có vẻ nữ tính kia như cười như không nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói.

– Tại hạ là đệ tử Nguyên Môn của Vương triều Thiên Nguyên, Tần Thiên!

Ánh mắt Tần Thiên lộ vẻ nổi giận, lạnh lùng nói.

– Tần Thiên? Chưa nghe thấy tên ngươi trong thế hệ trẻ của Nguyên Môn!

Nam tử kia châm chọc nói.

– Ha ha, Thường Uy đại ca, rõ ràng hắn chưa gia nhập vào Nguyên Môn, sao huynh có thể nghe đến tên hắn chứ?

Một người ở phía sau cười lớn nói.

– Thì ra là cáo mượn oai hùm!

Nam tử có tên Thường Uy kia cười khẽ, không để tâm đến sắc mặt tím tái lại của Tần Thiên.

– Được rồi Thường Uy, không cần phí nước bọt nữa!

Đằng trước, một nam tử áo bào đỏ thẫm cuối cùng khoát tay ngăn lại sự chế giễu.

– Vâng, Tào đại ca!

Nam tử đó hiển nhiên có địa vị không thấp, hắn vừa lên tiếng, ngay cả Thường Uy cũng gật đầu, im lặng.

Nam tử mặc áo bào đỏ chầm chậm cúi đầu nhìn về đám người trên đỉnh núi. Trên người hắn dường như có một thứ nguyên lực kinh người lan tỏa khiến mọi người phải run lên, nó còn mạnh hơn cả Tần Thiên!

– Ai là Lâm Động?

Hắn quét mắt một lượt rồi lên tiếng.

Mọi người đều khựng người, rồi nhất tề nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên là bọn họ không ngờ đối phương lại gọi cái tên đó.

Lâm Động nhíu mày, ngẩng lên nhìn hắn, bình tĩnh nói:

– Có gì sao?

– Nhận ra hắn không?

Nam tử kia vẫy tay, một người bước ra từ phía sau hắn, nhìn Lâm Động với ánh mắt oán độc. Chính là Tử Linh Tướng đã bị Lâm Động đánh trọng thương.

– Hắc hắc, Lâm Động, ngươi còn nhớ lần đó ta nói gì với ngươi không? Sau này ngươi sẽ phải hối hận!

Tử Linh Tướng trừng trừng nhìn Lâm Động cười nham hiểm.

– Quả nhiên vẫn còn sống, đúng là khốn kiếp!

Lâm Động liếc Tử Linh Tướng, cười nhạt nói.

– Ngươi cứ cứng miệng đi. Đợi khi không gian này di chuyển đến Tây Huyền Vực rồi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!

Tử Linh Tướng hung hăng nói.

– Sao, Lâm Động ngươi biết chúng à?

Tần Thiên thấy vậy bỗng nói, hiển nhiên hắn không muốn Lâm Động cướp vị trí của mình.

– Trước đây không lâu từng gặp hắn, từng giao đấu!

Lâm Động tiện miệng trả lời.

– Ngươi biết chúng có mưu đồ với không gian này, tại sao không báo sớm?

Tần Thiên cau mày, nói với ý chất vấn.

Lâm Động nheo mắt, hơi khó chịu nhưng ngữ khí không có gì thay đổi:

– Đi trên đường tùy tiện gặp một con chó, con mèo hoang, chúng nói với ngươi rằng chúng định cướp Không gian Viễn Cổ này từ tay các Tông phái siêu cấp của Đông Huyền Vực thì ngươi có tin không?

Tần Thiên sững người không nói được câu nào.

– Tần Thiên, giờ không phải lúc nói những điều này. Chúng ta nhất định phải ngăn chúng lập trận pháp, nếu không khi chúng truyền tống Không gian Viễn Cổ này đến Tây Huyền Vực thì chúng ta sẽ rơi vào hang sói đấy!

Lam Anh ở bên cạnh bỗng lên tiếng.

Nghe thế, Tần Thiên mới quay lại nhìn nam tử áo đỏ:

– Không cần quá lo lắng. Dù sao chúng ta cũng có không ít người. Phong ấn của chúng sẽ không kìm chân được Lưu Thông đại nhân lâu đâu. Còn kẻ này giao cho ta đối phó!

Vừa nói Tần Thiên vừa bước chân ra. Nguyên lực hùng hồn bùng phát từ trong cơ thể, mức độ mạnh mẽ của nó khiến không ít người phải động dung.

– Lục Nguyên Niết Bàn?

– Không hổ là người của Vương triều Thiên Nguyên, thực lực đã đến Lục Nguyên Niết Bàn rồi!

Rất nhiều cường giả đều nhìn với ánh mắt chấn động, rồi có chút vui mừng. Lúc này thực lực của Tần Thiên càng mạnh càng khiến bọn họ an tâm.

– Quả nhiên là Lục Nguyên Niết Bàn!

Lâm Động khẽ nhướng mày. Tần Thiên này đúng là có bản lĩnh, Lục Nguyên Niết Bàn, nếu không có gì điều gì bất ngờ thì chức Quán quân Bách Triều Đại Chiến lần này sẽ rơi vào tay hắn rồi.

Nhưng lúc này Tần Thiên muốn đứng ra thì Lâm Động cũng vui lòng thôi, thế là hắn lùi lại đứng cùng bọn Tiểu điêu!

– Hắn chưa chắc đã phải đối thủ của kẻ kia, chưa biết chừng còn thảm bại!

Tiểu điêu uể oải nói.

– Ồ?

Lâm Động khựng người, rồi nhìn nam tử áo đỏ, thực lực của hắn đúng là có hơn Tần Thiên, nhưng nếu nói là thảm bại thì không đến nỗi chứ?

Tiểu điêu cười thích thú, cũng không giải thích thêm, khoanh tay trước ngực quan sát.

– Lục Nguyên Niết Bàn, thực lực cũng không tệ!

Nam tử áo đỏ cũng hơi kinh ngạc nhìn Tần Thiên, rồi khẽ lắc đầu, nói:

– Đúng là các ngươi không ít người, nhưng chỉ là lũ ô hợp mà thôi. Tuy lần hành động này có phần hạn chế, bọn ta cũng không phải người mạnh nhất, nhưng dọn dẹp các ngươi thì cũng đủ rồi! Bố trận!

Hắn lập tức vẫy tay, nói.

– Vâng!

Mấy chục thân ảnh phía sau hắn cùng đáp lời, trong bàn tay chúng xuất hiện những quả cầu hắc quang, chúng bay dần lên rồi bắn ra vô số tia sáng đen xuyên thủng hư không!

– Tần Thiên, chặn chúng lại, ai phá được trận pháp này sẽ là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến!

Ngay lúc ấy, từ trong nhà lao hình thành từ các phù văn cách đó không xa chợt vang lên tiếng quát của Lưu Thông.

– Hừ, muốn ngông cuồng ở Đông Huyền Vực sao, e là các ngươi chọn nhầm đối tượng rồi!

Nghe tiếng của Lưu Thông, ánh mắt Tần Thiên lạnh băng, nguyên lực dâng tràn biến thành một đạo quang ảnh, nhanh như chớp bắn về phía nam tử áo đỏ.

– Động thủ!

Phía sau Tần Thiên, những cường giả đã vào Niết Bàn Kim Bảng cũng nhanh chóng đi theo.

– Đồ không biết trời cao đất dày!

Nam tử áo đỏ lạnh lùng nhìn Tần Thiên, rồi chầm chậm giơ bàn tay ra khẽ nắm lại.

Bùm!

Ngay lúc ấy, không gian phía trước đột nhiên méo mó, một đạo hắc quang quỷ dị bắn ra từ trong hư không, rồi nhanh như chớp oanh kích thẳng về phía Tần Thiên!

– Phụt!

Hắc quang đánh trúng Tần Thiên, kim quang trên người hắn sáng lên chói lóa, nhưng rồi lập tức tối đi, hắn phụt máu tươi, thân thể thảm hại bay ngược ra sau cuối cùng rơi uỵch xuống đất.

Những cường giả đang định xông lên bỗng dừng lại phắt, gương mặt đầy vẻ kinh hãi, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Tần Thiên đã là Lục Nguyên Niết Bàn mà đã thua ngay từ đòn công kích đầu tiên.

Ánh mắt Lâm Động dần trở nên trầm trọng, những kẻ này quả nhiên rất ngang ngược!

Trên không trung, nam tử áo đỏ nhìn xuống, ngữ khí lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nói:

– Còn muốn động thủ nữa không?

Nam tử đó ngạo nghễ đứng trên không trung, nửa cười nửa không nhìn xuống đám người trên đỉnh núi.

Cả đỉnh núi Bách Triều Sơn lúc này khá yên lặng, sắc mặt ai cũng rất khó coi. Một vài người tay nắm chặt lại, không kìm được định quát lên, nhưng khi thấy Tần Thiên thảm hại dưới đất thì như bị tạt gáo nước lạnh. Tần Thiên đã là Lục Nguyên Niết Bàn mà còn bại thê thảm như vậy, bọn họ xông lên có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì.

Những người thuộc Niết Bàn Kim Bảng như Lam Anh, sắc mặt cũng âm trầm bất định, hiển nhiên đã bị chấn động bởi chiêu vừa rồi của hắn.

– Sao hắn có thể mạnh đến vậy?

Lâm Động cau mày, khẽ nói.

– Đó là vì Phong Thiên Đại Trận!

Tiểu điêu thản nhiên nói.

– Đó có lẽ là một món Linh bảo Thuần Nguyên. Tuy sức mạnh mà hắn dùng chưa bằng một nửa sức mạnh của trận đồ, nhưng cộng thêm với thực lực bản thân hắn, muốn đánh bại Tần Thiên cũng không phải chuyện khó.

– Linh bảo Thuần Nguyên?

Lâm Động nhíu mày.

– Một loại bảo vật còn mạnh hơn Linh bảo Thiên cấp. Trong Tông phái siêu cấp, thứ đó cũng vô cùng hiếm hoi…

Tiểu điêu nói.

– Linh bảo Thuần Nguyên vô cùng lợi hại, hơn nữa uy năng của nó vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng. Phong Thiên Đại Trận có lẽ là một món Linh bảo Thuần Nguyên thượng đẳng. Nếu không thì cũng không thể phong tỏa không gian này được.

– Lợi hại!

Lâm Động thầm chép miệng. Dùng một món bảo vật phong tỏa cả không gian, so với Linh bảo Thuần Nguyên, Hắc Long Phiên Thiên Ấn trong tay hắn đúng là nhỏ bé!

– Thạch phù thần bí kia có được coi là Linh bảo Thuần Nguyên không?

Lâm Động trầm ngâm một chút rồi hiếu kỳ hỏi.

– Hừ, ngay cả ta năm đó còn không hiểu hết được nó, Linh bảo Thuần Nguyên sao có thể so sánh được sự thần bí với nó chứ?

Tiểu điêu nhếch mép, hiển nhiên là khá coi thường.

– Thì ra đến ngươi cũng không biết rõ được tác dụng của Thạch phù!

Lâm Động trợn mắt nhìn Tiểu điêu, nói.

Nghe thế, Tiểu điêu cảm thấy dường như hơi mất mặt, muốn phản bác, nhưng lại nhận thấy đúng là chính nó vẫn chưa biết rõ về tác dụng của Thạch phù, thế là chỉ ngượng ngùng gãi mũi!

– Cục diện này dường như không được tốt lắm!

Tiểu điêu chuyển chủ đề, nhìn lên trời nói.

Lâm Động khẽ thở dài gật đầu. Rõ ràng hắn cũng không ngờ Bách Triều Đại Chiến đang yên lành lại thành ra thế này. Cha và ông hắn đang ngóng chờ tin tốt truyền về, nếu biết tin hắn bị bắt tới Tây Huyền Vực chắc sẽ không chịu đựng nổi mất!

– Xem trước tình hình đã!

Trên bầu trời, nam tử áo đỏ tên Tào Vũ nhìn đỉnh núi yên lặng, cười nhạt, vẫy tay một cái. Vòng sáng trên tay những kẻ đứng sau bỗng bắn ra nhiều tia sáng hơn. Những tia sáng ấy xuyên thủng không gian, dường như đang hình thành một trận pháp hắc quang khổng lồ.

– Không được để chúng hoàn thành trận pháp!

Nhìn trận pháp đang dần hình thành, sắc mặt Lam Anh và Thanh Phong trở nên khó coi. Bọn họ biết một khi trận pháp hoàn thành, không gian này bị đưa đến Tây Huyền Vực, đến lúc đó kết cục của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.

Dù sao quan hệ giữa Đông Huyền Vực và Tây Huyền Vực không tốt cho lắm.

– Động thủ đi, ta không muốn đến cái nơi quỷ quá Tây Huyền Vực đấy!

Một nam tử lưng đeo một cây kiếm đen nặng nề, sắc mặt tối sầm. Hắn là người của Vương triều Hắc Kiếm, thực lực rất khá.

– Thực lực của Tào Vũ… các ngươi ai có thể chống lại được?

Lam Anh nắm chặt tay, nếu không giữ chân được Tào Vũ lại thì bọn họ căn bản không thể ngăn cản đối phương bày trận. Nhưng nếu những cường giả trong Niết Bàn Kim Bảng này cùng xông lên, chỉ dựa vào những người khác thì rất khó đánh lại đối phương.

Nghe Lam Anh nói vậy, sắc mặt những thiên tài đến từ các Vương triều Siêu cấp cũng tối lại. Ngay cả Tần Thiên là Lục Nguyên Niết Bàn cũng thua ngay ở chiêu đầu tiên. Trong số bọn họ, có ai dám đấu một mình với đối phương chứ?

– Để ta, các ngươi chặn trận pháp lại đi!

Nam tử đeo trọng kiếm nghiến răng bước ra, vẫy tay một cái, trọng kiếm sau lưng bay lên tỏa ra một thứ kình lực mạnh mẽ.

– Thần Nam, ngươi!

Thấy thế bọn Lam Anh đều giật mình, nhưng chưa kịp dứt lời thì nam tử đó đã xông đến, thân kiếm hợp nhất, biến thành một đạo kiếm quang nhanh như chớp đâm thẳng về phía Tào Vũ.

– Gian ngoan mất khôn!

Tào Vũ lạnh lùng nhìn thân ảnh biến thành kiếm quang đang lao tới, hắn hét lên, bàn tay to lớn giơ ra.

Uỳnh!

Không gian phía trước một lần nữa tràn ngập hắc quang rồi biến thành một bàn tay khổng lồ, sau đó hung hăng đập xuống đạo kiếm kình.

Bùm!

Kiếm kình gần như lập tức nổ tung, thân ảnh bên trong nó cũng pụt máu, bắn ngược ra sau.

Thiên tài Thần Nam đến từ Vương triều Hắc Kiếm cũng bị Tào Vũ một chiêu đánh bại.

– Thần Nam!

Bọn Lam Anh vội vàng bay đến bên cạnh Thần Nam, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, nộ hỏa bùng phát trong mắt.

– Khụ, thực lực của hắn mạnh thật!

Thần Nam hộc máu, sắc mặt không cam tâm, giọng khàn đặc, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Mẹ kiếp, ta liều với chúng!

Một gã thiên tài khác đại nộ, sắc mặt những người xung quanh cũng đại nộ, bị những kẻ ở Tây Huyền Vực này giẫm lên đầu thì không thể nuốt nổi cục tức này.

– Thay vì bị bắt đến Tây Huyền Vực, chi bằng liều chết với với chúng ở đây!

Một cường giả khác cũng nghiến răng nói.

– Đúng, liều với chúng đi!

– …

Nghe thấy những sự kích động đầy phẫn nộ ở xung quanh, Lam Anh cắn môi, gương mặt lạnh đi, đứng dậy nói:

– Thanh Phong, Mã Lân, Cung Trí, chúng ta cùng ra tay giữ chân Tào Vũ, những người khác tất cả động thủ phá trận pháp!

– Ừm!

Mấy cường giả được nêu tên gật mạnh đầu, sát ý trào dâng.

– Đi!

Lam Anh hành sự cũng rất nhanh gọn dứt khoát. Hơn nữa nàng cũng biết giờ không thể kéo dài hơn được nữa. Nhưng khi nàng định bước ra thì bỗng có một bàn tay từ phía sau giữ vai nàng lại.

– Các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, đừng đi!

Lam Anh quay lại nhìn Lâm Động đang có vẻ mặt bất lực, nàng cắn môi, cười lạnh nói:

– Ta còn tưởng ngươi cứ trốn đằng sau mãi chứ!

Nhìn bộ dạng có vẻ như nàng vẫn bực mình vì đến giờ Lâm Động mới chịu xuất hiện.

– Ta không phải là nhân vật rường cột như Vương triều Siêu cấp các ngươi, đặt hy vọng vào ta làm gì?

Lâm Động cười nhạt, cũng không để tâm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tào Vũ, trầm mặc một chút rồi thở dài:

– Thôi, giao hắn cho ta vậy!

– Ngươi?

Bọn Lam Anh sững người. Tuy cuộc chiến giữa hắn và Lâm Lang Thiên đã khiến bọn họ phải kinh hoàng, nhưng Tào Vũ này, ngay cả Tần Thiên, hắn cũng chỉ cần một chiêu là đánh bại.

– Sao, không cho ta trốn đằng sau, khi ta muốn ra tay ngươi cũng không cho sao?

Lâm Động nhìn Lam Anh đang nhìn mình chăm chăm, không khỏi bất lực nói.

Nghe thế, Lam Anh hơi đỏ mặt, không ăn nói gãy gọn như trước nữa mà ngập ngừng:

– Hắn… mạnh lắm!

– Chẳng còn cách nào, ta cũng không muốn đi Tây Huyền Vực cái gì đó!

Lâm Động nhún nhún vai, cười nói:

– Hơn nữa bất luận hắn có mạnh không cũng phải thử xem đúng không?

Vừa dứt lời, hắn bước chân ra, chưa được mấy bước thì đã thấy Tiểu điêu xuất hiện phía trước.

– Để ta!

Tiểu điêu nhìn Lâm Động nói. Hắn rất hiểu Lâm Động, tuy thực lực Lâm Động không tệ nhưng muốn thắng Tào Vũ thì khó lắm.

– Ở đây có Nguyên Môn, ta thấy chúng chẳng phải người đại độ gì, ngươi không thể lộ thân phận được!

Lâm Động hơi lắc đầu, nói với giọng chỉ Tiểu điêu nghe thấy.

– Ngươi không phải đối thủ của hắn!

Tiểu điêu nhíu mày, nói.

Nghe vậy, Lâm Động cười khó hiểu, hắn khẽ vỗ vai Tiểu điêu, nói:

– Chưa chắc đâu! Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại kìm chế tinh thần lực không đột phá sao? Giờ ta sẽ cho ngươi biết!

Nhìn thân ảnh Lâm Động, Tiểu điêu dần nheo mắt lại, hắn thật sự sẽ làm được sao?

Chọn tập
Bình luận