Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 316: Tâm ngoan thủ lạt

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

– Lỗi nhi?

Thân hình Đằng Sát lúc này hơi khựng lại, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm nhìn về phía bóng người đang bị Lâm Động bóp chặt lấy yết hầu, sát ý điên cuồng trong mắt chợt lóe lên.

– Tiểu tử, ngươi nếu như dám làm Lỗi nhi bị thương một chút nào, thì ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!

Đằng Sát âm trầm quát.

– Cút!

Sắc mặt Lâm Động cũng lạnh như băng, bàn tay đột nhiên dùng lực một chút, nhất thời khuôn mặt của Đằng Lỗi càng đỏ tím tái hơn, lớn tiếng quát.

Vù vù!

Chỉ trong chốc lát khi Đằng Sát ra tay ngăn cản Lâm Động, thì cường giả của Âm Khôi Tông cũng nhanh chóng lao đến. Chỉ có điều vì e ngại Đằng Lỗi ở trong tay Lâm Động nên cũng không người nào dám phát động công kích.

Ánh mắt Đằng Sát âm lệ giống như một đầu độc lang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Động, thân hình không hề lùi về phía sau, chậm rãi nói:

– Lâm Động, chỉ cần ngươi giao bảo vật ra, đồng thời thả Đằng Lỗi, ta lấy thân phận Tông chủ của Âm Khôi Tông cam đoan với ngươi, tuyệt đối để ngươi bình yên rời đi!

– Nói nhảm!

Lâm Động cười lạnh. Đằng Sát quả thực là xem hắn là trẻ lên ba không biết gì hay sao? Ân oán giữa hắn và Âm Khôi Tông đã không thể hóa giải, hơn nữa vừa rồi hắn xuất ra phù văn màu đen, tất nhiên đám người Đằng Sát cũng nhìn thấy. Bọn chúng chắc chắn không có khả năng để Lâm Động đem theo phù văn có thể phá giải được phong ấn mà rời đi đơn giản như vậy.

Nghe vậy, sự âm hàn trong mắt Đằng Sát lại càng dày đặc hơn.

– Đằng Sát, ngươi chẳng lẽ cho rằng ta không dám giết hắn?

Ánh mắt Lâm Động nhìn khắp xung quanh, trong mắt lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo, khẽ quát lên.

– Được, ta để ngươi rời đi, chỉ cần đừng làm tổn thương Lỗi nhi!

Đằng Sát nhíu chặt mày, đột nhiên trầm giọng nói. Âm thanh vừa dứt thì bàn tay cũng vung lên, cường giả Âm Khôi Tông ở xung quanh thấy vậy mới cẩn thận lùi lại. Chỉ có điều ánh mắt của bọn chúng thì vẫn tập trung trên người Lâm Động, tùy thời đều có thể lao đến.

Lâm Động nhìn chăm chú vào Đằng Sát, ánh mắt chợt lóe lên. Chỉ có điều lúc này cũng không có biện pháp gì. Bàn tay hắn khẽ vỗ lên lưng Tiểu Viêm một cái, sau đó Tiểu Viêm khởi động huyết dực, cẩn thận xoay người lao đi.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc Tiểu Viêm xoay người thì trong mắt Đằng Sát lập tức xẹt qua một tia dữ tợn. Chỉ thấy bàn tay siết chặt lại, nguyên lực hùng hậu nhanh như thiểm điện ngưng tụ trong bàn tay thành một cây cốt mâu màu đen. Phía trên cốt mâu bắn ra từng đợt âm phong, phảng phất như có vố số tiếng gào thét của quỷ thần phát ra vậy.

Xuy!

Lúc cốt mâu thành hình, cánh tay Đằng Sát đột nhiên rung lên, hắc quang phóng ra. Bên trong hắc quang ẩn chứa một cỗ kình phong cực kỳ khủng bố, xé rách bầu trời, nhanh như chớp đã đâm về phía Lâm Động. Hơn nữa phạm vi công kích của nó còn bao quát cả Đằng Lỗi trong đó nữa. Tên Đằng Sát này không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt đến mức này, vì bảo vật mà ngay cả tính mạng con trai mình cũng có thể không cần.

– Cẩn thận!

Tốc độ của hắc quang nhanh đến kinh người, gần như chỉ chợt lóe liền xuất hiện ở sau lưng Lâm Động. Tiểu điêu trên vai Lâm Động phát hiện lập tức vội vàng quát lớn.

– Phù!

Mà lúc tiếng hét vừa phát ra, trong miệng tiểu điêu cũng phun một cỗ năng lượng tử hắc sắc ra ngoài, ngưng tụ thành một cái quang thuẫn tử hắc sắc. Phía trên quang thuẫn kia, năng lượng luân chuyển phảng phất như tạo thành một cái lốc xoáy nhỏ vậy.

Ầm!

Trong khoảnh khắc quang thuẫn thành hình, thì thanh cốt mâu màu đen ẩn chứa một kích hung ác của Đằng Sát cũng đã lao đến, sau đó hung hăng nện lên quang thuẫn. Năng lượng kỳ dị hùng hồn ba động, nhanh chóng khuếch tán ra khắp bầu trời.

Rắc rắc!

Lực phòng ngự của quang thuẫn mặc dù không tệ, nhưng dù sao Đằng Sát cũng là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, cho dù là tiểu điêu bây giờ muốn chống lại cũng cực kỳ gian nan. Bởi vậy, quang thuẫn chỉ duy trì được trong chốc lát, thì trên bề mặt bắt đầu xuất hiện từng đạo vết rạn nứt, sau đó ầm một tiếng hoàn toàn bạo tạc.

– Ngọc Lôi Thể! Ma Viên Biến!

Chỉ có điều cũng may là quang thuẫn đã kéo dài được một ít thời gian cho Lâm Động. Nguyên lực trong cơ thể hắn chỉ nháy mắt liền bị thúc dục cùng cực, trên làn da nhanh chóng tràn đầy màu sắc lưu ly. Mà thân thể hắn cũng nhanh chóng bành trướng lên khủng bố. Trong mơ hồ, một hư ảnh Viễn Cổ Long Viên khổng lồ cũng hiện ra ở bên ngoài cơ thể của Lâm Động, bao phủ thân thể hắn ở bên trong.

Xuy!

Hắc quang nhanh chóng xé rách cái quang thuẫn, nhưng đứng mũi chịu sào cũng không phải là Lâm Động mà là Đằng Lỗi đang nằm trong tay hắn. Đạo hắc quang mang theo một luồng kình phong cực kỳ sắc bén dưới ánh mắt khó tin của Đằng Lỗi, xuyên thủng thân thể gã, sau đó kèm theo vết máu, đâm thẳng về phía trái tim của Lâm Động.

Đương!

Thanh cốt mâu hắc sắc hung hăng đâm lên ngực Lâm Động, thế nhưng lại truyền đến âm thanh như kim loại va chạm vào nhau. Quần áo trên người Lâm Động bị kình phong chấn rách nát, thậm chí ngay cả kiện nội giáp Linh bảo Cao cấp cũng bị đâm thủng một lỗ lớn. Thanh cốt mâu cắm sâu vào trong ngực Lâm Động, máu tươi chảy ra như suối.

Sắc mặt Lâm Động lạnh như băng, thân thể chấn động kịch liệt. Một cỗ nguyên lực đem thanh cốt mâu cắm sâu trong ngực chấn vỡ nát. Trên ngực hắn lúc này đã xuất hiện một miệng vết thương dữ tợn. Đòn công kích vừa rồi của Đằng Sát suýt chút nữa là đã lấy mạng hắn. Chỉ có điều cũng may là hắn đã kịp thời thi triển ra Ngọc Lôi Thể và Ma Viên Biến để tăng cường nhục thể. Hơn nữa kiện nội giáp Linh bảo Cao cấp còn làm giảm bớt lực sát thương, bằng không lúc này e rằng lành ít dữ nhiều!

– Đằng Sát này thật độc ác, không ngờ ngay cả con trai của chính mình mà hắn cũng không tha!

– Hổ dữ cũng không ăn thịt con, thì ra Đằng Sát lại là một kẻ lòng dạ độc địa!

– Chỉ có điều công kích này hiệu quả không nhỏ, nếu không phải Lâm Động thủ đoạn đầy mình thì chỉ e đã bị giết. Quả nhiên gừng càng già càng cay, Đằng Sát đã mạnh đến mức này, không ngờ vẫn còn rất gian trá.

Trong ngoài thành Âm Khôi cũng phát ra từng tiếng nghị luận khe khẽ. Một vài ánh mắt lúc nhìn về phía Đằng Sát thì có chút ghê sợ. Một người ngay cả con mình cũng dám xuống tay giết, thì còn người nào mà hắn không dám giết?

– Grào!

Dường như cảm nhận được Lâm Động bị thương, Tiểu Viêm phát ra một tiếng hổ gầm phẫn nộ, vừa muốn triển khai công kích với Đằng Sát thì Lâm Động vội vàng quát:

– Tiểu Viêm, chạy mau!

Nghe thấy vậy, Tiểu Viêm lúc này mới không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, song dực mở ra, hóa thành một đạo bóng đen mơ hồ, nhanh như tia chớp lao về phía Sơn mạch Huyền Âm.

– Bắt lấy hắn!

Nhìn thấy Lâm Động muốn chạy trốn, đám cường giả Âm Khôi Tông đã sớm chuẩn bị lập tức phóng đến. Thậm chí ngay cả Tả Hữu Trưởng lão cũng xuất hiện trước mặt Lâm Động. Nguyên lực nhất thời gầm thét, lập tức thi triển ra vũ kỹ mãnh liệt chuẩn bị ngăn cản Lâm Động.

Chỉ có điều lúc bọn họ chuẩn bị ra tay ngăn cản Lâm Động, thì liếc mắt nhìn thấy Đằng Lỗi nằm trong tay Lâm Động, lúc này toàn thân đều dính đầy máu tươi, cũng không biết là còn sống hay đã chết. Đòn công kích vừa rồi của Đằng Sát tuy rằng suýt chút nữa giết chết Lâm Động nhưng cũng đủ khiến Đằng Lỗi nằm trên bờ vực sinh tử rồi.

– Bắt lấy!

Đằng Lỗi bây giờ đã mất đi giá trị, một khi Đằng Sát đã ngoan độc như vậy thì có giữ ở trong tay thì cũng chỉ thêm vướng víu. Cho nên Lâm Động mới trực tiếp ném hắn về phía bọn người Tả Hữu Trưởng lão, giống như quăng một bao cát vậy.

Mà nhìn thấy Lâm Động ném cái bao cát đầy máu tươi kia tới, Tả Hữu Trưởng lão chợt rùng mình. Bọn chúng hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không thể để Đằng Lỗi cứ như vậy rơi xuống đất mà chết, nên lập tức ra tay bắt lấy.

Mà thừa dịp bọn họ chụp lấy Đằng Lỗi, thì Tiểu Viêm cũng cực kỳ linh hoạt, hóa thành một đạo tia chớp thoát khỏi vòng vây, sau đó đem tốc độ thi triển đến tận cùng, tiến sâu vào trong Sơn mạch Huyền Âm.

– Đuổi theo, hôm nay bổn Tông chủ phải xem xem hắn có thể trốn được đi đâu?

Thân hình Tiểu Viêm vừa mới phóng đi, thì Đằng Sát đã hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ phóng theo. Ngay sau đó, đá, cường giả của Âm Khôi Tông cũng vội vàng đuổi theo.

– Tông chủ, Đằng Lỗi hắn…

Nhìn Đằng Sát lao đi, Tả Hữu Trưởng lão vội lên tiếng.

– Vẫn còn nửa hơi thở! Vừa rồi ta đã tránh chỗ yếu hại của hắn, hãy cho người chiếu cố hắn, sau đó lập tức truy đuổi tên tiểu tử kia. Tuyệt đối không thể để hắn đem theo bảo vật chạy thoát!

Đằng Sát liếc nhìn Đằng Lỗi người dính đầy máu tươi, mặt không chút biểu tình ra lệnh.

– Rõ!

Nghe thấy vậy, Tả Hữu Trưởng lão vội vàng đáp lời. Đòn công kích vừa rồi của Đằng Sát cực kỳ sắc bén, lúc xuyên thủng thân thể Đằng Lỗi chỉ cần lực lượng phân tán ra thì Đằng Lỗi sẽ chết ngay lập tức. Lại nói, đến tột cùng là sống hay chết còn phải xem vận khí hắn thế nào. Nguồn: https://truyenfull.vn

Mà Đằng Sát hiển nhiên đặt toàn bộ sinh tử của Đằng Lỗi vào cái gọi là vận khí này, không thể không nói là lòng dạ vô cùng hiểm ác a!

Vừa dứt lời, hai vị Trưởng lão nhanh chóng đem Đằng Lỗi giao cho một gã đệ tử của Âm Khôi Tông, rồi sau đó dẫn phần lớn cường giả Âm Khôi Tông theo sau Đằng Sát, lao về phía chân trời, không ngừng truy đuổi theo thân ảnh đang lao đi ở phía trước không xa.

– Đi, đuổi theo!

Ở phía sau bọn họ, đám người Mộ Lôi và Võ Tông vốn vẫn quan sát cục diện biến hóa ánh mắt cũng chợt lóe lên, dẫn theo người của mình nhanh chóng đuổi theo. Lúc nãy khi Âm Khôi Tông giao thủ với Lâm Động, bọn họ cũng không lỗ mãng ra tay, dù sao thì bất luận là Âm Khôi Tông hay Lâm Động dường như thoạt nhìn đều có chút bản lĩnh, không bằng cứ để bọn chúng đấu đá với nhau, có lẽ mình có thể kiếm được chút tiện nghi gì đó.

Dù sao đi nữa, có ai mà không muốn làm ngư ông đắc lợi chứ?

Mà phía sau đám người Lôi Mộ, trong ngoài thành Âm Khôi nhất thời cũng vang lên từng tiếng xé gió nghiêng trời lệch đất. Vô số đạo thân ảnh giống như châu chấu phóng đi, cuối cùng đều phóng về phía sâu trong Sơn mạch Huyền Âm. Ánh mắt những người này đều tràn đầy lửa nóng.

Cục diện bây giờ tương đối hỗn loạn, dưới sự hấp dẫn của bảo vật đó, cho dù là Đằng Sát cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng không có khả năng áp chế tất cả mọi người. Cũng chỉ có dưới tình huống hỗn loạn này bọn họ mới có thể đoạt được bảo vật thần kỳ đó, hơn nữa còn thuận lợi nhân lúc hỗn loạn mà thoát đi.

Mà khi đám người đông như châu chấu này xông vào thì Sơn mạch Huyền Âm vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Chọn tập
Bình luận