Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 488: Lập uy

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Chưởng ấn màu nâu đen, tuy không có thanh thế kinh thiên động địa, nhưng chỉ có một số người có được sự cảm ứng hơn người, mới có thể mơ hồ nhận thấy cỗ ba động ẩn tàng bên trong sắc nâu đen này quỷ dị và cường hãn đến bậc nào.

Ánh mắt của tất thảy mọi người trong đại điện đối với Lâm Động dám trực diện đối kháng Thạch Hiên, không ngoài dự kiến đều hiện rõ sự hả hê. Những người ở đây phần lớn cũng đều là cường giả Niết Bàn Cảnh, trong đó thậm chí còn không thiếu những cường giả đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp. Với nhãn lực của bọn hắn đương nhiên là có thể nhìn ra, nguyên lực của bản thân Lâm Động còn chưa đột phá nổi nổi Bán Bộ Niết Bàn. Còn về tinh thần lực, tuy rằng không yếu, nhưng chẳng qua chỉ mới tiến vào Thiên Phù sư, ngay cả Thiên Phù sư Nhất ấn xem ra vẫn còn chưa đạt tới. Chút năng lực này tuyệt đối không có cách nào đối kháng lại được với Thạch Hiên.

Đương nhiên, trong những người ở đây, hiển nhiên cũng có một vài người nhãn lực không tệ. Con át chủ bài mà Lâm Động thi triển ra vô cùng quỷ dị, cũng khiến cho bọn họ không dám khinh thường. Ai dám nói trước rằng thứ cơ hồ giống như con át chủ bài bạo xuất ra trong tay tiểu tử này có còn lực đạo nào ẩn tàng bên trong mà bọn họ chưa biết hay không?

Trong lúc mọi người trong đại điện đều đang có suy nghĩ của riêng mình, chưởng ấn màu nâu đen đã cùng lực cuồng bạo của Thạch Hiên va chạm với nhau.

Khoảnh khắc va chạm, tiếng nổ mạnh như mọi người dự liệu lại không hề xuất hiện. Trong nháy mắt, bên trên chưởng ấn bạo phát ra một cỗ lực thôn phệ vô cùng quỷ dị và cường hãn. Dưới lực thôn phệ này, nguyên lực công kích cuồng bạo kia của Thạch Hiên đột nhiên bị tiêu tan đi không ít, ngược lại bên trên chưởng ấn nâu đen, quang mang tuôn tràn ra, lại càng trở nên sáng rõ hơn.

– Phá!

Ánh mắt Lâm Động lạnh lẽo, một tiếng quát trầm thấp đột nhiên từ trong đám âm thanh hỗn tạp truyền ra.

Phanh!

Công kích của Thạch Hiên nhìn qua cơ hồ vô cùng cuồng bạo này, lại nhanh chóng bị suy yếu bởi cái chưởng ấn quỷ dị kia, sau đó dưới chưởng ấn gào thét áp xuống, hoàn toàn bị tan vỡ.

Công kích nguyên lực tan vỡ, nhưng chưởng ấn nâu đen lúc này vẫn không hề tiêu tán, mà dư lực vẫn y nguyên không giảm, nhanh như thiểm điện áp lên người Thạch Hiên, ánh mắt vốn đang tràn đầy sự kinh hãi.

Một thanh âm trầm thấp vang lên trên người Thạch Hiên, sau đó thân thể hắn như trúng phải trọng kích, thảm hại bắn ngược trở ra phía sau. Bước chân loạng choạng giẫm đạp vào khoảng không hòng đứng vững lại, nhưng không được, cuối cùng đâm mạnh lên trên một thạch trụ. Lực đạo va chạm khổng lồ đó làm cho bên trên cột trụ cũng xuất hiện những khe nứt chằng chịt.

– Phụt!

Thân thể đâm vào thạch trụ, Thạch Hiên lập tức thổ ra một ngụm máu tươi, bên trong máu huyết đỏ tươi phảng phất vẫn còn lưu lại một chút khí tức màu nâu đen.

Lúc Thạch Hiên thổ ra một ngụm máu tươi, bên trong đại điện lại trở nên tĩnh lặng. Những lời xì xào đều im bặt. Lúc này đây, những ánh mắt hướng về phía Lâm Động càng trở nên vô cùng trầm trọng.

Nếu như nói lúc trước là do sự xuất hiện của Tiểu Viêm và Huyết Linh Khôi mới khiến cho những cường giả ở đây không dám khinh thường Lâm Động, vậy thì lần này, thực lực chân chính mà Lâm Động vừa thi triển ra lại khiến cho bọn họ có được cảm nhận khác biệt khi đánh giá một kẻ đến từ Vương triều Hạ cấp.

– Tiểu tử này… quả thực cực kỳ cổ quái!

Nhãn thần nam tử thân để trần của Vương triều Hồng Hoang kia chợt vô cùng quỷ dị nhìn Lâm Động, lẩm bẩm nói nhỏ. Ở bên cạnh, nữ tử vận tử hắc y, cũng chậm rãi gật đầu nhè nhẹ. Chỉ dựa vào thực lực của Bán Bộ Niết Bàn với Thiên Phù sư, lại có thể đánh Thạch Hiên tiến vào Nhất Nguyên Niết Bàn bị thương đến thế này, đây tuyệt đối không phải là sự tình người bình thường có thể làm được.

Trong sự yên tĩnh tuyệt đối, Thạch Hiên rốt cục cũng đã đứng lên, trên khuôn mặt của hắn chứa đầy sự kinh hãi vô cùng, rõ ràng là vẫn chưa lấy lại tinh thần sau lần giao thủ này. Trong lần giao thủ trước, Lâm Động cho dù đã dùng hết sức mình, cũng chỉ có thể nhờ vào Viễn Cổ Bí Thược trong tay mới có thể bỏ chạy thoát mạng. Gã cho dù thế nào cũng không thể ngờ mới chỉ ngắn ngủi vài tháng không gặp, Lâm Động lại có thể đại tiến đến mức thế này!

– Không thể nào!

Khuôn mặt Thạch Hiên trong giây lát trở nên méo mó, thực sự là không thể nào tin nổi, một gã thiên tài của Vương triều Ma Nham lại bại trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt đến từ một Vương triều Hạ cấp!

– Khục!

Thế nhưng, đúng lúc Thạch Hiên một lần nữa chuẩn bị điên cuồng xuất thủ để giành lại thể diện, gã lại đột nhiên ho khan dữ dội, máu từ trong miệng thổ ra, mơ hồ bên trong đều là tràn ngập khí tức màu nâu đen. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Thạch Hiên!

Lúc này Thạch Khôn đang cùng với Tiểu Viêm kịch liệt giao thủ cũng phát hiện ra biến cố bên này. Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, vội vàng thoát ra khỏi sự dây dưa của Tiểu Viêm, chỉ một thoáng đã xuất hiện bên cạnh Thạch Hiên.

– Đừng đụng vào đệ, nguyên lực của tiểu tử này có chút cổ quái!

Thạch Hiên ngăn cản bàn tay đang vươn tới của Thạch Khôn. Thân thể của gã chợt chấn động, lúc này bên trong cơ thể có một luồng khí tức màu nâu đen tỏa ra tán loạn bốn phía. Những cỗ năng lượng quỷ dị này giống như là độc dược vậy, những nơi đi qua không ngừng hủy hoại nguyên lực bên trong cơ thể của gã, khiến cho cơ thể gã càng trở nên rối loạn.

Thạch Khôn thấy thế, đồng tử cũng hơi co rút lại. Một chưởng cách không đánh ra, nguyên lực hùng hậu bạo tuôn vào trong thân thể Thạch Hiên. Một lát sau, trong ánh mắt hắn cũng hiện lên sự khiếp sợ. Những khí tức màu nâu đen quỷ dị này muốn đẩy ra ngoài còn khó hơn sự dự liệu của hắn. Cho dù với thực lực của hắn cũng phải sử dụng ra sức lực chín trâu hai hổ, mới có thể hoàn toàn chấn tán luồng khí tức màu nâu đen đó.

Lúc luồng khí tức màu nâu đen cuối cùng tản khai ra khỏi cơ thể, thần sắc mệt mỏi của Thạch Hiên mới có chút chuyển biến, nhưng hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. Ánh mắt hắn lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Động, đã không còn chút nào khinh thường, ngược lại hoàn toàn là sự kiêng dè.

Lúc này trong đại điện, những cường giả của Vương triều Ma Nham bị Huyết Linh Khôi truy sát vô cùng gắt gao, từng đám trên mình mang đầy vết thương nấp sau lưng Thạch Khôn, ánh mắt cơ hồ có chút sợ hãi nhìn về phía Lâm Động. Đặc biệt là Lôi Xà đã từng giao thủ cùng Lâm Động, quang cảnh lúc trước người này chỉ một chưởng đánh cho Thạch Hiên thọ thương, bọn chúng rõ ràng là nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong lòng bọn chúng lúc này giống hệt như Thạch Hiên, cũng đồng dạng giống như là Trần Mộ, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Động, người này căn bản là không đáng để hắn nhìn nhận, nhưng vị trí hiện tại lúc này cơ hồ là đã bị hoàn toàn thay đổi.

Một mớ hỗn loạn nhất thời dâng lên bên trong đại điện, mọi người đều nhìn Vương triều Ma Nham đang nhốn nháo, tuy sắc diện vẫn thật bình tĩnh, nhưng trong lòng rõ ràng là nổi sóng dữ dội. Bọn họ đều biết rằng chuyện nơi này một khi truyền ra ngoài, e rằng tên tuổi Lâm Động ở vùng Tây Bắc này vang lên đều sẽ như sấm bên tai. Từ rất không biết bao nhiêu năm nay, có thể khiến Vương triều Ma Nham lâm vào bước đường này, Lâm Động hắn là người đầu tiên!

Keng!

Tiểu Viêm lại đứng ở sau lưng Lâm Động, hắc thiết côn trong tay đập mạnh xuống đất, lực lượng trầm trọng khiến cho mặt đất phía trước mặt cũng khẽ rung lên. Huyết Linh Khôi cũng lướt quay trở về, đứng về một bên của Lâm Động, trông như hai tòa kim cang hung thần ác sát vậy.

Bọn họ giống như là hai người cùng hộ vệ cho Lâm Động, đứng bên trong đại điện toát ra khí thế nhường này, cho dù là Vương triều Ma Nham cường hãn cũng khó có thể chế ngự được.

Lúc này, không còn bất kỳ ai dám tỏ ra coi thường bọn họ nữa. Những cường giả lúc trước trong lòng có ý định cướp đoạt Viễn Cổ Bí Thược trong tay Lâm Động, đều lặng lẽ lùi về phía sau. Ngay đến cả Vương triều Ma Nham cũng bị bức đến mức này, vậy còn ai dám ra mặt?

– Vương triều Ma Nham bất quá cũng chỉ như vậy!

Ánh mắt Lâm Động tĩnh lặng như hố sâu, chậm rãi đảo qua Thạch Khôn, nở nụ cười nhè nhẹ, thế nhưng cũng khiến cho tất cả mọi người tim đập mạnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám ở trước mặt Vương triều Ma Nham nói những lời như vậy. Chỉ có điều, đối với việc này không ai dám có nửa điều dị nghị.

– Tiểu tử, ngươi tưởng rằng ta không làm gì được ngươi sao?

Ánh mắt Thạch Khôn vô cùng âm hàn, lạnh lùng nói.

– Vậy thì thử xem!

Khóe miệng Lâm Động nhếch lên, trong mơ hồ lại có một cỗ sát khí dày đặc cuốn ra, làm cho một số người bất giác hít một ngụm lãnh khí. Bọn họ rõ ràng là đã hiểu rõ, Lâm Động khẳng định là muốn giải quyết triệt để Vương triều Ma Nham rồi!

Hoàn toàn chính xác, đối với Vương triều Ma Nham đã đem đến cho mình biết bao nhiêu rắc rối này, Lâm Động muốn tiêu diệt hoàn toàn. Giờ đây hắn đã có thực lực, đủ để đối kháng lại Vương triều Cao cấp vốn rất cường hãn này. Hai huynh đệ Thạch Khôn, Thạch Hiên đều là những kẻ tàn nhẫn, những kẻ địch như thế này nếu như có cơ hội, tốt nhất là vẫn nên diệt trừ.

– Ngươi!

Ánh mắt Thạch Khôn lạnh lùng, vừa định bạo nộ xuất thủ, nhưng nhìn thấy Tiểu Viêm đứng sau Lâm Động chậm rãi giơ thiết côn trong tay lên, lửa giận trong lòng lúc này lại đành phải nhẫn nhịn xuống. Cục diện trước mắt cơ hồ đối với bọn hắn cũng không thể chiếm được thượng phong.

– Vị bằng hữu này, việc giữa các ngươi chẳng qua chỉ là có chút hiểu lầm thôi, hà tất phải ồn ào lên như vậy? Chỉ còn mấy ngày nữa liền là thời điểm mở ra Viễn Cổ Bí Tàng. Các ngươi đều đang nắm giữ Viễn Cổ Bí Thược, lúc này nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đến lúc đó có lẽ ai cũng không thể vào được Viễn Cổ Bí Tàng. Ta thấy hay là hai bên cùng nhượng bộ một bước, thế nào?

Lúc này, nam tử thân để trần cuối cùng cũng đã bước ra, hướng về phía Lâm Động cười nói.

– Lần này những Vương triều cường hoành đều vì Viễn Cổ Bí Tàng mà đến không ít, một số trong đó, đến cả chúng ta cũng khó có thể đối phó. Đối với chúng ta hiện tại mà nói, nếu có thể thu thập được chút gì đó trong Viễn Cổ Bí Tàng, cùng liên thủ, năng lực chiến đấu sẽ tốt hơn nhiều!

Nữ tử vận hắc y cũng chậm rãi lên tiếng.

Ánh mắt Lâm Động bình thản liếc qua bọn họ. Hắn biết rõ hai người này phân biệt là thủ lĩnh của Vương triều Hồng Hoang và Vương triều U Tuyền, cũng là những kẻ có được hai thanh Viễn Cổ Bí Thược còn lại. Nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, tuy không cùng một giuộc với Vương triều Ma Nham, nhưng hiển nhiên cũng không muốn nhìn thấy đám người Thạch Khôn vì người như mình mà bị tổn hại.

– Ta chỉ thích tự mình làm việc, liên thủ thì xin miễn. Có điều bởi hai vị đã mở lời, sự tình ngày hôm nay tạm thời dừng lại ở đây. Nhưng nếu như sau này Vương triều Ma Nham lại làm việc gì ngu xuẩn, ta cũng không bảo đảm sẽ không động thủ cướp lấy thanh Viễn Cổ Bí Thược từ trong tay bọn chúng.

Đối với những Vương triều Cao cấp này, Lâm Động không bao giờ tin tưởng. Hắn biết rõ, nếu như không phải vừa rồi hắn thi triển ra con át chủ bài cùng với thực lực mạnh mẽ, có lẽ thậm chí Thạch Khôn đem toàn bộ bọn hắn giết hết, những kẻ này cũng sẽ không vì hắn mà nói lấy nửa lời.

Cục diện trước mắt này, Vương triều Hồng Hoang cùng với Vương triều U Tuyền đương nhiên sẽ không để hắn giải quyết Vương triều Ma Nham, mà Lâm Động hoàn toàn không có cách nào đối kháng một lúc với ba Đại Vương triều Cao cấp này. Đã như vậy, xem ra lùi lại một bước cũng tốt. Nghĩ đến sau khi vào Viễn Cổ Bí Tàng, hắn sẽ còn có không ít cơ hội giải quyết triệt để Vương triều Ma Nham phiền phức này.

Về phía đại hán thân để trần kia, hiện tại ngay cả chính gã cũng không dám chắc tuyệt đối có thể khiến cho đám người Thạch Khôn không ra tay đối phó với Lâm Động, hắn khẽ thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối. Gã biết rõ, lúc trước bọn hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, khiến cho cảm tình của Lâm Động đối với bọn hắn cực kỳ mờ nhạt.

– Cáo từ, đến khi Viễn Cổ Bí Tàng mở ra, ta sẽ lại đến!

Lâm Động liếc nhìn qua Thạch Hiên, sắc mặt nhợt nhạt đến thế thảm, cũng không có ý định ở lại lâu, ôm quyền lại hướng về phía hai người nam tử thân để trần và nữ tử hắc y, quay người bỏ đi. Đúng lúc hắn bước ra khỏi đại môn, bước chân chợt dừng lại, quay đầu nhìn những cường giả trong đại điện vốn có ý định đoạt lấy Viễn Cổ Bí Thược trong tay hắn.

– Xin lãnh giáo các vị thêm một câu nữa, hiện tại ta có tư cách nắm giữ thanh Viễn Cổ Bí Thược thứ tư này hay không?

Không có người nào trả lời, nhưng từ những ánh mắt lẩn tránh của một số người, Lâm Động đã biết được đáp án. Lần giao kích này cùng với Vương triều Ma Nham, hiển nhiên là đã hoàn toàn triệt tiêu ý nghĩ xấu xa của những kẻ kia.

Cho dù ở nơi đi nữa đâu, thực lực cũng chính là tất cả!

Chọn tập
Bình luận