Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 231: Viễn Cổ Phế Giản

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Viễn Cổ Phế Giản, tọa lạc tại ví trí ở phía Bắc của quận Đại Hoang, cách thành Đại Ưng ước chừng khoảng năm ngày đường. Nói ra, đã không còn được coi là vùng biên giới của quận Đại Hoang, mà có chút gần với phạm vi trung bộ rồi.

Trên suốt đường đi, Lâm Động cũng không để cho bất cứ chuyện gì làm cản trở, mà trực tiếp tiến thẳng đến nơi mà Viễn Cổ Phế Giản tọa lạc.

Dưới tốc độ cao nhất của hắn, chỉ mất có thời gian bốn ngày đường, hắn đã đến được Viễn Cổ Phế Giản.

Đứng trên một đỉnh núi cao cao, Lâm Động hướng tầm mắt về ngọn núi to lớn mà lâu đời trước mắt, trong ánh mắt có chút cảm giác kinh ngạc lan tràn. Tuy rằng vẫn chưa vào trong đó, nhưng cho dù là đang đứng tại đây, hắn cũng đã thoáng cảm nhận được, trong Viễn Cổ Phế Giản đó ẩn chứa những luồng khí tức vô cùng lợi hại.

Những luồng khí tức ấy hung hãn cực kỳ, trong mơ hồ tỏa ra một mùi vị cổ xưa, thiết nghĩ có lẽ chính là một số Yêu thú lợi hại được kế thừa huyết mạch Viễn cổ. Nguồn truyện: Truyện FULL

– Ở nơi sâu đó, có một luồng khí tức rất đáng sợ…

Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng, ánh mắt hướng về phía sâu nhất trong ngọn núi. Ở đó, hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức khiến người khác phải khiếp sợ. Luồng khí tức đó, tỏa ra một sự bạo ngược mà ngay cả đến trời đất cũng phải run sợ. Có thể tưởng tượng, chủ nhân của luồng khí tức đó, tất nhiên chính là một cao thủ tuyệt thế hoặc là một đầu mãnh thú hung hãn nhất.

– Luồng khí tức này, có lẽ chính là mục tiêu của chuyến đi lần này của chúng ta.

Ánh mắt của tiểu điêu cũng nhìn về nơi sâu nhất trong ngọn núi, trong mắt vẫn là thần sắc của một kẻ lười biếng.

– Chỉ là một con súc sinh có chút huyết mạch của Long mà thôi, không có gì đáng sợ cả!

Lâm Động liếc mắt, hắn hiện giờ đã hiểu rằng gã này lúc bình thường mồm mép rất lợi hại, có điều một khi đến thời điểm then chốt, thì không thể nào dựa vào được.

– Tiểu tử nhà ngươi vẫn không tin? Đừng nói đến loại súc sinh này, năm đó cho dù là Long thật sự, cũng đều từng bị điêu gia ta ăn qua.

Như nhìn ra được sự chế giễu trong ánh mắt Lâm Động, nhất thời trong giọng nói tiểu điêu có chút kiêu ngạo.

Lâm Động cũng không thèm để ý đến hắn, huýt sáo một cái, Tiểu Viêm biến hóa thành gần như thân thể của một con mèo nhỏ, chui vào trong lòng Lâm Động, sau đó kiếm mang dưới chân hắn chuyển động, trực tiếp tiến xuống Viễn Cổ Phế Giản ở phía dưới.

Trải qua thời gian tiếp xúc lâu dài, Lâm Động đối với tiểu điêu hiểu rõ cũng không ít. Tên này tuy ngày thường thích tự xưng là điêu gia này điêu gia nọ, nhưng theo như dự đoán của Lâm Động, tên này nếu đặt trong dòng tộc của hắn, có lẽ cũng chỉ có thể xem như là vừa mới thành niên mà thôi. Nếu không thì, có vài lúc trong lời nói, sẽ không thể hiện ra cái vẻ thiếu chín chắn như vậy.

Ngay lúc ý niệm trong lòng Lâm Động đang chuyển động, thân hình của hắn cũng trực tiếp đáp xuống phía dưới khu rừng. Do đây vẫn là vòng ngoài của Viễn Cổ Phế Giản, cho nên vẫn còn có thể nhìn thấy không ít thân ảnh. Những thân ảnh này, hoặc là kết thành nhóm, hoặc là đi một mình.

Phần đông bọn họ khí tức đều không tệ, những người có thể đến đây tìm bảo vật, đa số đều là những cao thủ trong tay có chút bản lĩnh. Suy cho cùng, Yêu thú trong Viễn Cổ Phế Giản đều là những Yêu thú nổi tiếng rất hung hãn mà cường hãn, nếu người nào đó không cẩn thận mà chạy loạn, e rằng đều sẽ trở thành món ăn trong miệng của Yêu thú.

Lâm Động vừa mới đi vào khu rừng, cũng gây nên một chút sự chú ý. Có điều mọi người cũng lập tức chuyển dịch ánh mắt. Cũng không có ai chủ động đi đến bắt chuyện với hắn, ngược lại trong mắt luôn có ý cảnh giác.

Đối với chuyện này, Lâm Động cũng không hề ngạc nhiên, trực tiếp nhấc chân tiến nhanh về phía rừng sâu. Trên đường đi, hắn cũng gặp phải một số ít Yêu thú, nhưng mà mạnh nhất trong số đó, cũng chẳng qua chỉ là Nguyên Đan Đại viên mãn mà thôi.

Những chuyện này khiến chân mày Lâm Động khẽ chau lại, có chút cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Tại sao nơi này nhìn vào có chút giống như đã bị người ta càn quét qua vậy?

– Khốn kiếp, những tên khốn kiếp của Cổ Kiếm Môn, cũng quá kiêu ngạo rồi, lại trực tiếp phong tỏa lối vào Viễn Cổ Phế Giản…

Ngay lúc Lâm Động đang buồn bực, đột nhiên từ phía trước đi tới ba đạo nhân ảnh. Một trong số đó, sắc mặt đang xám xanh nổi giận quát lớn.

– Đừng chửi nữa, Cổ Kiếm Môn thực lực lớn mạnh, chúng ta cũng không còn cách nào. Vả lại việc phong tỏa này, Cổ Kiếm Môn một năm cũng sẽ làm một hai lần, lần này xem như chúng ta xui xẻo đi.

Tên đồng bọn đi chung với tên đang giận giữ cũng lên tiếng, nói.

– Đợi bọn chúng phong tỏa xong, e rằng lại bị bọn chúng vơ vét đi không ít bảo bối, lũ khốn nạn này!

Tên đó vẫn có chút không cam tâm, mắng chửi thậm tệ.

– Được rồi, nhỏ tiếng một chút, lỡ như bị người của Cổ Kiếm Môn nghe thấy, chúng ta sẽ phiền phức lớn đấy!

Một trong số đám người đó thấp giọng trách mắng. Chợt ánh mắt của hắn liền mang theo sự cảnh giác nhìn về phía Lâm Động đang ở phía trước. Chợt bọn chúng đều ngậm miệng lại, nhanh chóng bước qua.

– Bên trong bị phong tỏa rồi?

Nhìn theo ba bóng người nhanh chóng đi xa, Lâm Động nhíu chặt mày, không ngờ rằng hắn lại gặp phải chuyện này.

– Cổ Kiếm Môn đó, thủ đoạn làm việc quả không tầm thường, lại trực tiếp phong tỏa…

Ánh mắt Lâm Động lộ ra vẻ âm trầm. Thực lực của Cổ Kiếm Môn này quá mạnh, không phải Võ quán Huyết Kền có thể đem ra so sánh được. Có điều Viễn Cổ Phế Giản trước mắt, hắn nhất định phải bước vào. Nếu không thì ngay đến Viễn Cổ Long Viên cũng không nhìn thấy được, hắn còn có thể nghĩ biện pháp gì để đối phó?

Ánh mắt khẽ chớp động, Lâm Động đột nhiên vút lên cây to, thân hình nhanh chóng xuyên vào trong rừng. Cứ như vậy được một lúc sau, hắn mới dừng lại trên một cái cây xanh tốt rậm rạp. Ánh mắt nhìn dõi theo con đường phía trước.

Ở nơi đó có gần mười đạo thân ảnh tay cầm kiếm đứng thẳng, vừa hay chặn ngay lối vào. Nhìn quần áo giống nhau của bọn chúng, hiển nhiên đều là thuộc cùng một thế lực. Nếu như Lâm Động đoán không lầm, thì bọn chúng đều là nhân mã của Cổ Kiếm Môn.

Lâm Động nhìn lối vào bị phong tỏa ấy, có chút trầm ngâm, liền tiến về một hướng khác. Viễn Cổ Phế Giản rộng lớn như vậy, chỉ với một mình Cổ Kiếm Môn không thể phong tỏa hết mọi nơi được, nhất định sẽ có lối đi khác.

Mà cũng chính như Lâm Động dự liệu, Cổ Kiếm Môn tuy rằng thực lực lớn mạnh, nhưng cũng không thể chặn hết tất cả lối vào Viễn Cổ Phế Giản. Do đó, Lâm Động đảo một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tìm ra một lối nhỏ, lọt vào trong Viễn Cổ Phế Giản.

Tiến vào Viễn Cổ Phế Giản, Lâm Động có thể nhìn thất không ít nhân mã của Cổ Kiếm Môn. Đám người này xếp thành đội ngũ một cách rất có quy luật, đang phân tán ra, tựa hồ như bọn chúng đang tìm kiếm một loại linh dược hay là một loại báu vật gì ẩn giấu trong đó. Cũng do có nhiều người, nên bọn chúng đã giết những con Yêu thú hung hãn, sau đó lấy tinh hạch của đám Yêu thú đó.

Lâm Động cẩn thận trà trộn vào đám người đó, cố gắng áp chế khí tức, không để cho những cao thủ của Cổ Kiếm Môn phát hiện ra. Tuy rằng thực lực hiện giờ của hắn không yếu, nhưng nếu như muốn với thực lực của một người, chống trả lại với cả một môn phái, vẫn còn có chút không thể kham nổi. Vả lại mục tiêu của hắn chỉ là thâm nhập vào nơi sâu của Viễn Cổ Phế Giản, tìm cho được Viễn Cổ Long Viên mà thôi, vốn không muốn xảy ra quá nhiều xung đột với Cổ Kiếm Môn.

Trong lúc Lâm Động cẩn thận tiến về phía trước, tuy rằng trên đường đi gặp không ít người của Cổ Kiếm Môn, nhưng may mắn thay lại không bị bọn chúng phát hiện, do đó đã thuận lợi suốt quãng đường dần dần tiến vào Viễn Cổ Phế Giản.

Đát!

Thân ảnh của Lâm Động khẽ dừng lại trên một thân cây. Có điều lúc này hắn không lập tức hành động, mà ánh mắt đột nhiên dừng lại ở ngay phía trước không xa. Ở nơi đó có một dòng suối nhỏ từ chỗ khe đá chảy ra.

Nơi cuối khe đá của dòng suối này, có một đóa hoa màu tím đậm đang dần nở ra. Mà cùng lúc đóa hoa này nở rộ, đồng thời trên đài hoa, xuất hiện một viên tiểu châu lớn gần bằng ngón tay cái, giống như một viên trân châu màu tím. Trong mơ hồ, có một mùi hương nồng nặc đang tỏa ra, vừa ngửi đã khiến người khác có cảm giác dễ chịu nhàn nhạt.

– Tử Vân Thủy Quả?

Nhìn hạt châu màu tím ẩn giấu trong đóa hoa màu tím đó, ánh mắt Lâm Động cũng khẽ lướt qua một tia vui mừng. Cái được gọi là Tử Vân Thủy Quả đó, chính là một bảo bối kỳ dị có thể so sánh với linh dược Thất phẩm, nó có tác dụng đáng kinh ngạc đối với việc liệu thương.

Thông thường mà nói sử dụng Tử Vân Thủy Quả để bào chế ra linh đan, trên thị trường, một viên có thể có giá trị hơn một ngàn Thuần Nguyên Đan. Chỉ cần có được một viên linh đan loại này, cũng chính là có được một sự đảm bảo cho sinh mạng, cho nên cũng là nguyên nhân khiến cho giá của Tử Vân Thủy Quả đắt đỏ vô cùng.

Trước đây, loại kỳ bảo này Lâm Động cũng chỉ nghe nói qua, không ngờ rằng ngày hôm nay do ý trời, lại có thể chính mắt nhìn thấy như vậy.

Ánh mắt Lâm Động thoáng có chút vui mừng nhìn đóa hoa màu tím đó. Một lát sau, ánh mắt chuyển dịch sang giữa dòng suối nhỏ. Đa số các loại linh dược đều có Yêu thú bảo vệ, tuy rằng dòng suối nhỏ trước mặt rất yên tĩnh, nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được khí tức hung hãn ẩn chứa trong dòng suối nhỏ này.

– Một con Yêu mãng Tạo Hình Cảnh!

Tinh thần lực của Lâm Động quét qua dòng suối nhỏ đó, chợt cười nhạt một tiếng, khẽ vỗ vỗ Tiểu Viêm trong lòng. Tiểu Viêm chợt hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ bay ra. Cơ thể khẽ chuyển động, nhanh chóng trở về trạng thái chiến đấu, hướng về dòng suối nhỏ phát ra tiếng hổ gầm mãnh liệt.

Bang bang!

Tiếng hổ gầm truyền ra, trong dòng suối nhỏ chợt bộc phát ra những cột nước. Bất chợt, một con mãng xà màu xanh to lớn xuất hiện ngay trước mắt, không hề nhân nhượng triển khai thế tấn công đối với Tiểu Viêm.

Nhưng mà, đối mặt với thế tiến công đó của Yêu mãng, Tiểu Viêm lại không hề hoảng sợ. Mãng vĩ vung mạnh lên, lôi quang sáng choang liền lóe sáng, hung hăng giao đấu với con Yêu mãng.

Nhìn cuộc đại chiến kịch liệt đột nhiên diễn ra ngay bên cạnh dòng suối nhỏ, Lâm Động lại không hề có chút gấp gáp. Thực lực hiện giờ của Tiểu Viêm có thể so sánh với một cao thủ Tạo Hình Cảnh tiểu thành, lại cộng thêm ăn thịt uống máu của Lôi Nguyên Tinh Thú, càng sở hữu một sức mạnh của lôi điện.

Sức mạnh này, đối với các loại Yêu thú khác hiển nhiên là có hiệu quả khắc chế vô cùng lớn. Do đó, một hổ một mãng giao đấu không lâu sau, con Yêu mãng đó đã lâm vào thế hạ phong.

Ở thời khắc cuối cùng, Lâm Động lặng lẽ ra tay. Kim đài màu vàng trực tiếp oanh xuống, khiến con Yêu mãng đó tan tành không còn mảnh giáp. Mà Tiểu Viêm lại nhân cơ hội này nhào tới, trong khoảng khắc móng vuốt sắc bén vũ động, lôi quang lóe lên, xé tan thân thể con Yêu mãng.

Nhìn thấy Tiểu Viêm móc lấy tinh hạch trong cơ thể Yêu mãng, Lâm Động cũng chỉ mỉm cười, thân hình khẽ động, bay đến phía cuối dòng suối nhỏ, sau đó cẩn thận đào đóa hoa màu tím kia lên.

Mà cùng lúc đóa hoa đó rời khỏi mặt đất, đóa hoa đó liền trở nên khô héo, cuối cùng trở thành bụi phấn tiêu tán đi mất. Sau đó, một viên trân châu quả thực màu tím, liền im lặng xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Động.

Nhìn viên quả thực màu tím trong tay, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Động cũng rõ rệt hơn rất nhiều. Lần này xem ra vận khí không tệ, vừa mới đến Viễn Cổ Phế Giản thì đã có thu hoạch như vậy…

– Tiểu Viêm!

Bảo bối đã đến tay, Lâm Động cũng không dự định ở lại lâu, hô một tiếng gọi Tiểu Viêm. Chợt sắc mặt hắn khẽ biến đổi, quay đầu qua, nhìn về phía cái cây lớn cách dòng suối nhỏ không xa. Ở đó, không biết từ lúc nào đã xuất hiện vài bóng người, mà lúc này đây, những người đó đang nhìn chằm chằm viên Tử Vân Quả Thực trong bàn tay Lâm Động với ánh mắt thèm thuồng.

– Ha ha, thật không ngờ tới, lại có thể tìm được Tử Vân Quả Thực ở nơi này, xem ra vận may của mấy người chúng ta quả không tệ đó!

Nghe thấy lời nói của một trong số những tên đó, dường như Tử Vân Thủy Quả đã nằm trong tay hắn. Hai mắt của Lâm Động cũng khẽ khép lại, trong mắt có bóng dáng của sự nguy hiểm đang xuất hiện.

Chọn tập
Bình luận