Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 1041: Ám vân

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Uỳnh!

Quang trận khổng lồ xoay chuyển trên đỉnh núi, không gian bên trên quang trận biến dạng, dường như đang hình thành một rãnh không gian đen ngòm.

Phía dưới quang trận, Thanh Trĩ và Ma La cũng dần thu tay về, khoảng cách giữa Loạn Ma Hải và Yêu Vực vô cùng xa vời, dù là cường giả Tử Huyền Cảnh muốn phi hành ít nhất cũng phải mất nửa năm. Vì thế không gian truyền tống cũng không phải thế lực bình thường là có thể tạo ra. Nhưng rõ ràng hai người Ma La và Thanh Trì không nằm trong số đó. Họ đều là cường giả Luân Hồi Cảnh chân chính. Một người lại là người nắm trong tay tổ phù, liên thù tạo ra không gian truyền tống cự ly xa không phải không thể.

– Lâm Động, trận pháp đã hoàn tất, khởi hành thôi.

Ma La quay lại nhìn Lâm Động.

Lâm Động gật đầu, phía sau là Tâm Thanh, dôi mắt to tròn của cô bé nhìn hai người Ma La có chút sợ sệt. Với địa vị của cô bé ở Viêm Thần Điện binh thường không thổ thấy dược những người dừng dầu Viêm Thần Điện thế này.

– Chắc tiểu nha đầu Tầm Liên đã giới thiệu với ngươi, nha đầu này là người của Cửu Vĩ tộc, hơn nữa Thanh Trĩ cũng dã nói, địa vực của gia tộc nha dầu cũng là khu vực bằng hữu Tiểu Viêm của ngươi đến. Ta và tộc trưởng của họ có chút giao tình, ngươi kể việc này cho họ có lẽ họ sẽ giúp dược ngươi.

Ma La nhìn Tâm Thanh rồi nói.

– ừm, đã tạ Ma La tiền bối.

Lâm Động gật đầu.

– Vậy hai ngươi vào trong đi.

– Đi thôi.

Lâm Động quay sang nói với cô bé phía sau rồi bước vào quang trận trước, Tâm Thanh lưỡng lự một chút rồi di theo.

Thanh Trĩ nhìn hai người vào trong quang trận, trầm ngâm một chút rồi búng tay, một đạo thanh quang bay về phía Lâm Động. Lâm Động bắt lấy, cúi nhìn thì thấy một mảnh xương xanh to cỡ bàn tay.

– Lần này đến Yêu Vực, nếu có cơ hội thì hãy cầm tín vật này đến Long tộc. Thanh Thiên Hóa Long Quyết của ngươi muốn thật sự đại thành thì không thể thiếu bước cuối cùng.

– Bước gì vậy?

Lâm Động khựng người.

– Hóa Long cốt.

Thanh Trĩ nói.

– Trong Long tộc có một cái hồ là Viễn cổ Hóa Long Đàm. Nếu ngươi vào đó tu luyện được thì có thể hoàn thành bước cuối cùng này, tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết đến mức đại thành.

– Hề hề, Viễn Cổ Hóa Long Đàm không phải dễ vào đâu. Mấy lão ngoan có đó lại dễ dàng để Lâm Động hưởng thứ phúc duyên đó sao? Ngươi đến được là vì ngươi có huyết mạch Long tộc. Tuy Lâm Động tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết nhưng hắn là con người.

Ma La nhắc nhở.

– Vậy thì phải xem cơ duyên của hắn rồi.

Thanh Trĩ đáp.

Lâm Động gật đầu, rồi cất mảnh xương đi, trịnh trọng bao quyền với Ma La, Mộ Lam và Đường Tâm Liên.

– Này, ngươi nhất định phải quay lại Loạn Ma Hải đấy!

Đường Tâm Liên không kìm được hét lên.

Lâm Động gật mạnh đầu, chắc chắn hắn sẽ lại đến đây, chỉ là đến lúc ấy chắc chắn sẽ I có cảnh tượng khác.

– Bắt đầu truyền tống rồi, hai người cẩn thận.

Ma La và Thanh Trí nhìn nhau rồi biến ấn pháp. Không gian biến dạng mãnh liệt, phí trên bầu trời vòng xoáy ngày một mở rộng về phía Lâm Động. Ánh sáng quanh người họ ngày một chói lòa.

– Lâm Động ca, nếu ở Yêu Vực có kẻ nào ức hiếp thì hãy về Loạn Ma Hải, muội sẽ

ra mặt giúp huynh!

Mộ Linh San vẫy tay, đôi mắt quyến luyến đỏ ửng. Lời cô bé nói khiến Lâm Động bật cười, cảm thấy vô cùng câm động.

– Linh San, hãy tu luyện cho tốt, sau này có thể ta phải nhờ muội giúp dỡ.

Lâm Động cười, Linh San chính là Sinh Tử Tổ Phù, tiềm lực của cô bé sau này sẽ rất khủng khiếp. Có thể tường tượng, nếu thực sự sau này quyết chiến với dị ma thì Linh San là một thành viên có sức nặng không thể coi thường.

– ừm.

Mộ Linh San gật dầu thật mạnh, rồi mắt càng ngày càng đỏ hoe nhìn ánh sáng chói lòa quanh người Lâm Động.

– Chư vị bảo trọng, sau này gặp lại!

Khi lời nói cuối cùng của Lâm Động vang lên, cuối cùng ánh sáng dã lên đến cực điểm, không gian biến dạng rồi ập xuống nuốt lấy hai người Lâm Động.

Ánh sáng chói lòa kéo dài một lúc lâu rồi mới dần tan biến. Hai đạo thân ảnh trong đó cũng biến mất hoàn toàn, rồi không gian dần khép lại như cũ.

– Cuối cùng cũng đi rồi…

Ma La thở dài, rồi không kìm dược bật cười:

– Thật không biết tiểu tử đó Yêu Vực rồi sẽ gầy nên chuyện gì.

Thanh Trĩ cũng mỉm cười, tay chắp sau lưng., ngẩng lên lẩm nhẩm:

– Ta có dự cảm, lần sau gặp lại hắn sẽ còn mạnh hơn nữa…

– Ta rất mong chờ.

Ma La cũng gật đầu, hắn cũng rất hiếu kỳ, người thanh niên được Thanh Trĩ thấy có thể sánh ngang với đệ tử xuất sắc nhất của Phù Tổ đại nhân rốt cuộc sẽ đạt đến mức độ nào.

Khi Lâm Động đã vượt không gian rời khỏi Loạn Ma Hải đến Yêu Vực, tại Đông Huyền Vực cũng xảy ra một chuyện không bình thường.

Đông Huyền Vực, Nguyên Môn.

Là siêu cấp tông phái mạnh nhất Đông Huyền Vực, nơi đây vào thời điểm cuối năm rất náo nhiệt. Vô số đệ tử trên mặt mang một chút ngạo khi di chuyển khắp nơi.

Chỉ có diều, thỉnh thoảng có đệ tử ngẩng lên nhìn đám mây đen bao phủ mà trong lòng thấy bức bối. Trong tông phái gần đây dường như có gì đó không ổn.

Sâu trong Nguyên Môn, trên đỉnh một ngọn núi là một tòa điện đổ nát. Bên ngoài là mạng nhện giăng khắp noi, hắc trùng bò lổm ngổm, tỏa ra một thứ hàn khí lạnh lẽo.

Đây là cấm địa của Nguyên Môn, một số trưởng lão cũng không được vào.

Sâu trong tòa điện lúc này là ba nhân ảnh đang tĩnh tọa. Nhìn kỹ thì thấy chính là ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn. Chỉ là ánh mắt cả ba đều khá u ám.

– Hỏa Thần chết rồi…

Yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Nhân Nguyên Tử khàn giọng nói:

– Cùng chết còn có Từ Tu, chúng đều chết trong tay Lâm Động.

– Thật là tiểu tử khiến người ta ăn ngủ không yên.

I Địa Nguyên Tử ánh mắt tối lại:

– Hắn hiện nay đã hùa theo với Viêm Thần Điện ở Loạn Ma Hải, điện chủ của Viêm Thần Điện hình như là Ma La, còn nắm trong tay Hỏa Diệm Tổ Phù nữa.

– Lâm Động và Ma La còn cùng vị Thanh Long Vương Thanh Trĩ bày trận…

Thiên Nguyên Tử dựa lưng vào ghế, bóng râm che mất nửa mặt khiến hắn càng thêm quỷ dị.

– Hà hà, Thiên Mình Vương cùng ba Dị Ma Tướng, vậy mà kết quả Dị Ma Tướng bị tiêu diệt hết, bản thân thì gần như tử vong, chí còn chút tinh huyết được cứu…

Khóc miệng Thiên Nguyên Tử khẽ có giật:

– Tiểu tử dó… quả thật không đơn giản.

Địa Nguyên Tử và Nhân Nguyên Tử đều trầm mặc, chẳng ai ngờ con kiến năm đó chúng có thể di một ngón tay là chết lại gây ra nhiều tổn thất cho chúng như vậy.

– Có lẽ sắp bại lộ Ma Ngục rồi…

Thiên Nguyên Tử nói.

Hai người Địa Nguyên Tử ánh mắt lóe hắc quang, nhỏ giọng nói:

– Có ảnh hưởng nhiều không?

– Sớm muộn gì cũng bại lộ thôi… nhưng đã vậy thì phải thực hiện kế hoạch sớm hơn một chút.

Thiên Nguyên Tử mở mắt, sát khí tràn lên.

– Chúng ta phải chiếm cứ được Đông Huyền Vực, ở đây chỉ có thể có một người thống trị.

Hai người Địa Nguyên Tử nhìn nhau, rồi cùng nhìn về một chỗ tối trong đại điện, ở đó ó hắc khí dang lư động, rồi một giọng nói lạnh lùng vang lên.

– Có thể bắt đầu rồi…

– Vậy còn Viêm Thần Điện?

Thiên Nguyên Tử nhìn phía trên tòa diện.

– Ma Ngục sẽ dọn dẹp chúng, các ngươi phụ trách Đông Huyền Vực là được rồi. Ma Ngục sẽ ngầm trợ giúp chúng ta…

Giọng nói lạnh lùng đó vang lên.

Thiên Nguyên Tử gật đầu, rồi hắn đứng dậy, ánh mắt mang hắc quang nhìn ra ngoài đại điện, khóe miệng nhếch lên.

– Nếu dã vậy thì…khai chiến thôi. Ta phải khiến hắn khi quay về và nhìn thấy Đạo Tông trong đống đổ nát.

Khi ám vân bao phủ khắp Đông Huyền Vực thì ở một nơi xa phía bắc Đông Huyền Vực. ở đó là một vùng đất trời toàn băng tuyết, hàn khí đáng sợ gần như khiến nguyên lực trong trời đất đều đóng băng.

Tại một nơi trong vùng băng tuyết đó, có một ngọn băng sơn cao hàng vạn trượng, sự nguy nga hùng vĩ đó dường như không có điểm cuối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

ở sâu trong băng sơn thấp thoáng tỏa ra thứ ánh sáng màu lam lành lạnh, dường như chúng ngưng kết thành một đạo phù văn vô cùng cổ xưa.

Nhưng thứ ánh sáng đó chỉ lóe lên một chút rồi lại biến mất.

Khi đạo phù văn đó xuất hiện thì trên một dây núi trùng điệp cách xa Đông Huyền Vực, trên mặt hồ băng ở sâu trong Đạo Tông là một đóa băng liên, trên đóa băng liên là một thân hình thiếu nữ mảnh mai đang ngồi. Mái tóc màu lam lành lạnh xõa ra, mỗi sợi tóc đều óng ánh như không vướng trân ai, nhìn từ xa đẹp đến khiến người ta kinh hồn động phách.

Thiếu nữ tựa băng tiên bỗng nhiên mờ mắt, ngẩng lên nhìn về phía xa, đôi lông mày nhăn lại, ở phía đó dường như có tiếng gọi xuyên qua không gian.

– Băng Băng Tổ Phù sao…

Chọn tập
Bình luận