Lâm Lang Thiên lơ lửng giữa trời, sững sờ nhìn mặt nước trở nên trong veo một cách dị thường. Hắn có thể cảm nhận được năng lượng Thánh Linh Đàm của khu vực này đã bị Lâm Động cướp đoạt sạch sành sanh.
Mà sự cướp đoạt này vô cùng thô bạo, thậm chí không để lại một chút ít năng lượng nào.
Điều khiến Lâm Lang Thiên kinh hãi nhất chính là, ngay cả trận pháp mà sự tồn tại thần bí trong người hắn bày ra cũng không thể chặn được thủ đoạn mà Lâm Động thi triển. Khi cái hắc động kia xuất hiện, Lâm Lang Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, trận pháp đã bố trí hoàn hảo của mình gần như chẳng có sức kháng cự và lập tức bị phá vỡ. Lực thôn phệ mạnh mẽ ban nãy của trận pháp, đứng trước cái hắc động chỉ như đồ chơi trẻ con, chẳng đáng nhắc đến.
– Khốn kiếp, trả năng lượng cho ta!
Có điều, dù kinh ngạc nhưng khi thấy nước hồ bị hút sạch năng lượng, Lâm Lang Thiên lập tức nộ hỏa xung thiên, gầm lên một tiếng, thân thể rung lên, một luồng nguyên lực hùng hồn bùng lên từ trong người. Thủ ấn biến hóa, một nắm đấm khổng lồ được ngưng tụ từ nguyên lực hung hăng lao tới Lâm Động.
Đối mặt với công kích đó, Lâm Động vẫn rất bình tĩnh, tâm thần khẽ động, hắc động bay trở về, chỉ vài vòng xoáy là thôn phệ cả nắm đấm nguyên lực khổng lồ kia. Rồi hắn lật bàn tay, Trọng Ngục Phong bỗng phình to, mang theo âm thanh xé gió phóng thẳng về phía Lâm Lang Thiên.
Vút!
Thấy Lâm Động hút năng lượng rồi mà vẫn không chịu thôi, ánh mắt Lâm Lang Thiên trở nên lạnh lẽo, biến thủ ấn, Linh Luân Kính xoay tít, một đạo hắc quang trụ bắn thẳng tới đẩy Trọng Ngục Phong lùi về sau.
– Lâm Động, hôm nay ta sẽ cho ngươi thịt nát xương tan!
Rõ ràng là Lâm Lang Thiên đã bạo nộ, sát khí tràn đầy trong mắt, thủ ấn biến hoa, nguyên lực hùng hồn trào dâng, ngưng tụ lại thành một con Phượng Hoàng khổng lồ, bao trùm xung quanh là một luồng sức mạnh như vũ bão.
– Đại Thiên Hoàng Ấn!
Lâm Lang Thiên vung tay, con Phượng Hoàng nguyên lực ngẩng mặt lên trời gào rú, mặt nước hồ chấn động tạo nên con sóng cao trăm trượng, rõ ràng Lâm Lang Thiên cũng biết sự lợi hại của Lâm Động, vừa ra tay đã thi triển vũ kỹ Tạo Hóa Cấp.
– Thế Giới Trọng Lực!
Nhìn con Phượng Hoàng nguyên lực khổng lồ cùng ngọn sóng kình đánh tới, Lâm Động điểm ngón tay, hắc quang lập tức lưu chuyển trên Trọng Ngục Phong, một vòng hắc quang sáng khổng lồ bắn ra trùm lấy con Phượng Hoàng. Trọng lực bộc phát khiến con Phượng Hoàng rơi xuống mặt nước.
– Trấn áp!
Con Phượng Hoàng giãy giụa dưới sức ép của trọng lực, Lâm Động biến hóa thủ ấn, Trọng Ngục Phong một lần nữa phình to ập xuống Thánh Linh Đàm!
Ầm!
Cả Thánh Linh Đàm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số cột nước bắn đầy trời rồi rơi xuống thành trận mưa bao trùm cả trời đất.
– Kréc!
Dưới sự chèn ép hung hãn của Trọng Ngục Phong, con Phượng Hoàng gào lên một tiếng chói tai rồi nổ tung, biến thành nguyên lực tan biến mất.
Ba người Mạc Lăng lơ lửng trên không trung giữa màn mưa, bao quanh người là nguyên lực đậm đặc. Quan sát trận chiến giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên, trong mắt họ ánh lên những tia kinh ngạc. Đối với việc Lâm Động đánh bại được Vương Chung họ vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ, nhưng dù sao cũng không được tận mắt nhìn thấy quá trình giao đấu nên cũng không có đánh giá cụ thể về thực lực của Lâm Động. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến trận đấu này, đều không kìm được mà chép miệng, xem ra Vương Chung bại trong tay Lâm Động cũng không phải không thể.
Mạnh như Lâm Lang Thiên mà còn không thể chiếm được thế thượng phong, ngược lại còn bị Lâm Động bật lại chế ngự, hút sạch năng lượng của khu vực Lâm Lang Thiên.
– Lâm Lang Thiên, với chút bản lĩnh này mà cũng dám có ý đồ với ta, lẽ nào ngươi tưởng ở Vương triều Đại Viêm ta không dám giết ngươi sao?
Chân Lâm Động đạp trên hư không, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Lâm Lang Thiên, cười lạnh.
– Vậy ngươi cứ thử xem!
Sắc mặt Lâm Lang Thiên tối đen, từ trước tới giờ hắn rất ít khi phải chịu thiệt thòi, nhưng từ khi gặp Lâm Động, vì vô số lý do mà hắn đều bị Lâm Động chèn ép. Điều này với Lâm Lang Thiên mà nói đúng là sỉ nhục!
Lâm Động nheo mắt, sát ý tràn ngập trong mắt. Sự tồn tại thần bí trong cơ thể Lâm Lang Thiên đã ở dưới đáy hồ, tính ra đây chính là cơ hội tốt nhất cho Lâm Động giết Lâm Lang Thiên. Nhưng đáng tiếc ở đây còn có ba người Mạc Lăng, nếu không thì Lâm Động đã triệu hồi Huyết Linh Khôi ra giết Lâm Lang Thiên rồi.
Nhưng rõ ràng là bây giờ không thể để lộ Huyết Linh Khôi, dù gì thứ này cũng quá quý giá, sẽ khó tránh khiến kẻ khác ghen tức. Một Linh khôi sức mạnh hơn cả Tạo Hóa Cảnh, có lẽ cả Vương triều Đại Viêm này chẳng ai kháng cự lại được sức mê hoặc đó. Bất luận là thế lực phương nào, có được Linh Huyết Khôi là thực lực sẽ tăng rất nhiều, sẽ là thế lực nhất nhì Vương triều Đại Viêm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dù hiện giờ địa vị Lâm Động đã khác trước, nhưng vẫn không thể đảm bảo các thế lực kia không có ý đồ gì với hắn. Dù khả năng đó là rất nhỏ nhưng Lâm Động vốn là người thận trọng không muốn đánh cược, vì như thế không chỉ gây rắc rối cho hắn, thậm chí Phân gia Viêm Thành cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Có điều, dù không dùng Huyết Linh Khôi thì chưa chắc Lâm Động đã không thể giết Lâm Lang Thiên. Dù sao thì sự tồn tại thần bí khiến Lâm Động phải e dè kia đã ở dưới đáy hồ, chưa biết chừng lúc này đã bị tiểu điêu và Tiểu Viêm giữ chân, đây là cơ hội hiếm có!
– Giết hắn đi!
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, sát ý trong mắt Lâm Động cũng trào dâng, đồng thời cơ thể hắn như biến thành một luồng khí xanh, ngay sau đó rất nhiều đạo tàn ảnh hiện ra từ phía sau hắn.
– Tử Ảnh Cửu Phá!
Chín đạo tàn ảnh lóe lên, nguyên lực toàn thân Lâm Động như sôi sục lên, tay trái nắm lại thành quyền, tay phải biến hóa thủ ấn, đồng thời ngưng tụ một luồng nguyên lực kinh người.
– Đại Hoang Phân Hải Ấn!
Lâm Động hét lên một tiếng trầm đục, nguyên lực hùng hồn lan tỏa biến thành những làn sóng biển. Một đạo quang ấn phá vỡ những con sóng bay thẳng tới Lâm Lang Thiên với sức mạnh kinh hoàng.
Lâm Động ra tay cũng có công kích khá hung hãn, hơn nữa quyền ý không chút che giấu sát ý, thậm chí ba người Mạc Lăng ở cách đó không xa cũng cảm nhận được rõ ràng. Bất giác họ lắc đầu, quả nhiên giữa hai người có thâm thù đại hận!
Đối diện với công kích hung hãn đó của Lâm Động, Lâm Lang Thiên cũng không dám chậm trễ. Hắn cũng rất rõ Lâm Động hiện này không như trước đây nữa, ngay cả Vương Chung cũng thua trong tay Lâm Động, nếu Lâm Lang Thiên hắn lơ là thì rất có khả năng sẽ lật thuyền trong mương thật.
Vì thế hắn điểm hai ngón tay, một tia máu bắn ra chui vào Linh Luân Kính, lập tức một luồng nguyên lực hùng hồn cũng nhanh chóng chui vào trong kính.
– Linh Luân Kính, Linh Kính Bích!
Lâm Lang Thiên biến hóa thủ ấn, ngay lập tức Linh Luân Kính rung chuyển dữ dội phát ra tiếng ù ù. Rồi vô số những đạo hắc quang tràn ra, biến thành một bức kính bích giống như mặt kính bảo vệ lấy tấm kính.
Choeng!
Công kích mạnh mẽ oanh kích lên tấm kính bích, âm thanh giòn tan vang lên, mặt nước Thánh Linh Đàm bắn lên vô số cột nước.
– Chuyển!
Lâm Lang Thiên biến thủ ấn, tấm kính bích xoay tròn một cách quỷ dị, một luồng năng lượng đặc biệt lan tỏa, dùng một phương thức kỳ quái đẩy lùi công kích của Lâm Động. Có thể thấy, sau một thời gian tu luyện, thực lực và thủ đoạn của Lâm Lang Thiên đều đã mạnh hơn. Quả không hổ là thiên tài hàng đầu của Gia tộc Lâm Thị.
Tuy nhiên, dù Lâm Lang Thiên đã dựa vào sức mạnh của Linh Luân Kính chặn được công kích của Lâm Động, nhưng bản thân hắn cũng bị sức mạnh đó đẩy lùi sau đến mười mấy bước, vai rung lên dữ dội mới chế ngự được luồng ám kình. Xem ra thủ đoạn của hắn cũng chỉ chế ngự được kình lực trong một giới hạn nhất định.
– Để xem ngươi chống cự được bao lâu?
Lâm Động có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú cũng hiểu điều này, hắn cười lạnh. Nhưng khi hắn định thi triển sát chiêu Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ thì bỗng một cái bóng lao lên khỏi mặt nước bên dưới, nhanh như chớp chui vào ống tay áo Lâm Động.
– Cẩn thận một chút, sự tồn tại trong cơ thể Lâm Lang Thiên cũng quay lại rồi!
Ngay khi cái bóng đó chui vào ống tay áo Lâm Động, tiểu điêu đột nhiên lên tiếng.
Thấy tiểu điêu đã bình an trở về, Lâm Động thở phào, nhưng khi nghe tiểu điêu nói câu đó, hắn khẽ nhíu mày, ngẩng lên thì quả nhiên thấy qua màn nước dày đặc, một cái bóng xám mơ hồ cũng lặng lẽ chui vào người Lâm Lang Thiên.
– Thứ đó rốt cuộc là gì?
Lâm Động nheo mắt, trong lòng không kìm được hỏi. Tiểu điêu ở dưới đáy hồ có lẽ đã giao đấu với nó, chắc cũng tìm hiểu được đó rốt cuộc là cái thứ gì…