Đại địa rung chuyển, vô số những cái hố sâu hun hút xuất hiện quanh chỗ Lâm Động, những đường nứt vỡ lan ra từ viền những cái hố, sức mạnh cuồng bạo của nó khiến không ít người phải run rẩy.
Tất cả đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, trận kịch chiến trong tưởng tượng không hề diễn ra, Lâm Động lúc này như hóa thành Yêu thú, Long thủ tóm chặt tay Hoắc Chân điên cuồng đập xuống đất.
Chiêu thức này không có chút gì là tinh diệu, Lâm Động chỉ dựa vào sức mạnh khủng bố của hắn và nắm bắt được sơ hở của Hoắc Chân, rồi diễn một màn bạo lực vô cùng đặc sắc!
Rầm rầm rầm!
Lâm Động quật Hoắc Chân xuống đất mười mấy phát, cuối cùng cũng dừng lại thở mạnh một hơi, hắn vung tay ném kẻ trong tay bay đi, vạch ra trên nền đất một đường dài đến trăm thước!
– Ực!
Xung quanh đó, mọi ánh mắt như hóa đá nhìn bóng người thảm hại bị Lâm Động vứt như vứt rác, cuối cùng không kìm nổi nuốt một miếng nước bọt.
Thân ảnh thảm hại kia cuối cùng cũng loạng choạng cố gắng đứng dậy. Hoắc Chân lúc này toàn thân vô cùng rách rưới, có thể nhìn thấy vết máu trên người hắn, thậm chí khí tức cũng có chút xáo trộn. Rõ ràng trận quăng quật vừa rồi cũng gây một số thương thế cho hắn..
Nhưng Hoắc Chân quả thật cũng không phải loại tầm thường. Khi bị Lâm Động nắm được sơ hở thì hắn đã lập tức thúc động Niết Bàn Kim Thân, vì thế dù bị Lâm Động quật ác liệt như vậy nhưng hắn vẫn không mất đi lực chiến đấu.
– Lâm Động!
Tóc Hoắc Chân xõa ra, vẻ mặt hắn tối sầm lại thậm chí có phần méo mó. Hai mắt hắn bắn ra nộ hỏa như muốn thiêu cháy Lâm Động. Tuy lần này không bị trọng thương nhưng bị đập tứ tung như vậy thật quá mất mặt.
– Xin lỗi, lâu rồi không động thủ, tóm được thứ gì là ngứa ngáy không kìm được muốn ném!
Lâm Động chỉ nhìn hắn cười cười, nói.
– Phì!
Ứng Hoan Hoan vốn đang bị hóa đá bởi cảnh tượng đó, nghe thấy Lâm Động nói vậy thì không kìm được, giấu mặt sau lưng Mạc Lăng, tay không ngừng đấm lên hai vai hắn, rồi một trận cười kìm nén vang lên.
Sắc mặt Mạc Lăng và các đệ tử Đạo Tông cũng cổ quái, nếu không phải vì hoàn cảnh lúc này không đúng thì bọn họ đã không nhịn được mà cười lớn lên rồi. Lời nói của Lâm Động đúng là muốn chọc cho Hoắc Chân tức chết. Sắc mặt Hoắc Chân lúc này đúng là trở nên tối sầm lại, người hắn khẽ run lên, hiển nhiên là đang kìm nén sát ý.
– Ngươi mừng cũng hơi sớm đấy!
Hoắc Chân nhìn Lâm Động với ánh mắt âm u lạnh lẽo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa rồi dính đòn là vì Hoắc Chân quá sơ ý, chứ hắn không tin với thực lực Bát Nguyên Niết Bàn đỉnh phong của hắn, Lâm Động lại có thể làm gì được.
Uỳnh!
Vừa dứt lời, Hoắc Chân bước một bước, thực lực Bát Nguyên Niết Bàn đỉnh phong hoàn toàn được bộc lộ. Một luồng nguyên lực hùng hồn tựa thủy triều không ngừng tràn ra từ cơ thể hắn.
– Hồng Nhai Ma Sơn Thể!
Vẻ mặt Hoắc Chân dữ dằn, thủ ấn biến nhanh như chớp, nguyên lực dồi dào di chuyển dưới lớp da. Bề mặt da hắn dần biến thành màu vàng sẫm.
– Hồng Nhai Yêu Thương!
Màu sắc cơ thể biến đổi, Hoắc Chân nắm tay lại, nguyên lực màu vàng sẫm điên cuồng ngưng tụ biến thành một thanh trường thương tỏa ra năng lượng kinh người.
Lần ra tay này, khí thế của Hoắc Chân bỗng chốc tăng mạnh, ai cũng nhận ra rằng, vị đệ tử ưu tú nhất Hồng Nhai Động đã bộc phát hết lực chiến đấu rồi.
Sắc mặt Đệ tử Đạo Tông ở xung quanh cũng nặng nề, hiển nhiên bọn họ biết dường như Hoắc Chân đã bị Lâm Động chọc tức đến đỉnh điểm rồi…
Uỳnh!
Hàn quang dâng lên trong mắt Hoắc Chân, hắn không nói không rằng, chân bước ra, thân hình lao vút đi rồi xuất hiện ở phía bên trái Lâm Động, cây trường thương trong tay không chút do dự nhằm thẳng tim Lâm Động mà đâm tới.
Nhưng khi cây trường thương ấy sắp xuyên qua tim Lâm Động thì trước ngực Lâm Động ngưng tụ thanh quang, rồi một tấm vảy xanh to cỡ đầu người xuất hiện.
Keng!
Trường thương đâm thẳng lên tấm vảy đó, nhưng không hề dễ dàng xuyên thủng như Hoắc Chân nghĩ, dường như tấm vảy đó có sức phòng ngự vô cùng lớn.
Vút!
Tấm vảy chặn được mũi thương, Lâm Động giơ hai bàn tay ra, mười đầu ngón tay búng liên hồi, thanh quang lấp lánh bắn ra như vũ bão biến thành vô số chiếc vảy bay về phía Hoắc Chân.
Những chiếc vảy này ánh sáng lấp lánh, viển ngoài còn có răng cưa, hàn khí vô cùng mạnh mẽ, chính là thứ vũ khí đoạt mệnh.
– Hừ!
Hoắc Chân sau khi đã được bài học lúc trước, không dám chậm trễ, vừa thấy công kích của Lâm Động ngay lập tức hừ một tiếng, trường thương quét ra vô số tấm lá chắn ánh sáng đánh bật những tấm vảy kia ra.
Soạt!
Chặn được những cái vảy kia, Hoắc Chân lập tức phản công, trường thương nhanh như chớp phi thẳng về phía Lâm Động, kình phong mạnh mẽ đến mức cường giả Bát Nguyên Niết Bàn cũng khó lòng phản kháng.
– Hoang Đao!
Lâm Động ngẩng lên, nhìn Hoắc Chân đang tấn công, hai mắt nheo lại, rồi tay nắm chặt sau đó chém mạnh xuống.
Uỳnh uỳnh!
Vào khoảnh khắc hai cánh tay chém xuống, luồng Hoang Kình như thủy triều trào dâng từ trong người hắn, trong chớp mắt biến thành một chùm sáng khổng lồ bắn ra. Quang trụ ngưng tụ thành một cây đại đao khổng lồ, trên thân đao còn tỏa ra một luồng năng lượng kỳ lạ.
– To vậy sao?
Đệ tử Hoang Điện thấy Hoang Đao mà Lâm Động biến ra lập tức tặc lưỡi. Hoang Đao ngưng tụ được quyết định bởi mức độ mạnh mẽ của Hoang Kình trong cơ thể, nhưng bọn họ chưa từng thấy ai ngưng tụ được Hoang Đao lớn cỡ này. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể cảm nhận rõ ràng Hoang Kình ngưng tụ thành Hoang Đao của Lâm Động vô cùng thuần túy và lợi hại.
Ánh hàn quang trên lưỡi đao phản chiếu vào mắt Lâm Động, hắn vung tay lên, Hoang Đao khổng lồ xé tan không khí chém thẳng xuống Hoắc Chân.
Hoang Đao chém tới, sắc mặt Hoắc Chân cũng biến đổi, Lâm Động dựa vào thực lực Lục Nguyên Niết Bàn mà lại có được công kích mạnh mẽ nhường này cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc!
– Liệt Thiên Thương!
Nhưng dù ngạc nhiên thì hắn cũng không lui bước, ánh mắt sắc lạnh lóe lên, nguyên lực cuồng bạo cuộn trào, thân cây thương rung lên rồi bỗng phình to ra, chùm sáng ngưng tụ nơi mũi thương vô cùng chói mắt.
Uỳnh! Keng!
Trường thương bay tới oanh kích lên Hoang Đao, âm thanh giòn tan của kim loại va chạm vang lên, kình phong đáng sợ bùng nổ như vũ bão.
Ầm ầm!
Hoắc Chân bị kình phong đánh bật ra sau mười mấy bước, bàn tay hơi tê dại khẽ nắm lại, ngay khi hắn vừa nhìn thì đồng tử lập tức co nhỏ lại, rồi thân hình nhanh chóng rút lui.
Xoẹt!
Nhưng khi Hoắc Chân vừa động đậy thì một thân ảnh đã xuất hiện ngay cạnh hắn. Chính là Lâm Động! Lúc này cả hai cánh tay Lâm Động đã biến thành Long thủ to lớn tỏa ra sức mạnh đáng sợ.
Lâm Động xuất hiện ngay sát bên Hoắc Chân, gương mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh băng, rồi hàn quang lóe lên trong mắt, nắm đấm mang sức mạnh đáng sợ tung ra như vũ bão về phía Hoắc Chân.
Binh binh binh!
Nắm đấm hung hăng oanh kích lên người Hoắc Chân, dù hắn đã thi triển vũ kỹ luyện thể nhưng cơn đau vẫn thấu tận xương tủy.
Nháy mắt Hoắc Chân đã chịu mười mấy quyền, khóe miệng cũng đã có vết máu, ánh mắt hắn có phần sợ hãi, mức độ hung hãn của Lâm Động hiển nhiên đã khiến hắn chịu thiệt thòi không ít.
Binh!
Lâm Động lại tung một quyền lên hai cánh tay đan chéo của Hoắc Chân, sức mạnh bùng phát đánh bay Hoắc Chân ra sau mấy chục thước!
Hoắc Chân cố gắng đứng vững, gương mặt tái đi, tuy hắn cũng công kích được lên người Lâm Động nhưng dường như không gây được thương thế gì mấy.
– Hắn mạnh mẽ như vậy, chắc chắn đã tu luyện loại vũ kỹ luyện thể vô cùng lợi hại!
Hoắc Chân quệt máu nơi khóe miệng, nhìn Lâm Động với ánh mắt âm u, rồi bỗng hắn cắn lưỡi, một tia máu đỏ tươi bắn ra rơi vào bàn tay hắn.
– Lâm Động, dù hôm nay ngươi có sức mạnh khuynh đảo thiên địa thì ta cũng sẽ đè ngươi xuống!
Ánh mắt Hoắc Chân đầy phẫn nộ, hai bàn tay nhuốm máu bỗng biến ra vô số ấn pháp quỷ dị, ngay sau đó ánh sáng bùng phát từ cơ thể hắn rồi biến thành một ngọn núi cao hàng trăm trượng, trên đó là một trận pháp kỳ dị!
Ngọn núi vừa xuất hiện, nguyên lực thiên địa bỗng chuyển động dữ dội, ánh mắt đệ tử Hồng Nhai Động thì cuồng nhiệt, còn nét mặt đệ tử Đạo Tông, ngay cả Ứng Hoan Hoan cũng trở nên nặng nề, rồi không kìm được lên tiếng:
– Lâm Động cẩn thận, đó là vũ kỹ lợi hại nhất của Hồng Nhai Động, Hồng Nhai Động Kinh!
– Muộn rồi!
Hoắc Chân cười dữ dằn, rồi hắn không cho Lâm Động thời gian phản ứng, hắn lật tay, ngọn núi khổng lồ kia đem theo năng lượng rung chuyển đất trời ập về phía Lâm Động.
Thanh thế ấy kinh thiên động địa!