Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 757: Muốn chết?

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Gã trung niên ngồi trên tảng đá xanh rõ ràng cũng giật mình vì câu nói của Lâm Động, ánh mắt liếc nhìn cái lư đồng trong tay hắn, cười nói:

– Ồ? Tại sao ngươi lại có hứng thú với nó?

– Nhìn thấy hứng thú!

Lâm Động cười, đương nhiên Lâm Động biết, những người ở đây đôi khi lấy được từ Dị Ma Vực những thứ mà ngay cả bản thân cũng không biết là gì, nhưng bọn họ vẫn vô cùng cảnh giác. Vì dù sao ở đây cũng không phải chưa từng xuất hiện việc một thứ từ đồ vứt đi trở thành đại bảo bối.

Gã trung niên đó nghe Lâm Động nói, hai mắt nheo lại quan sát cái lư đồng sứt mẻ, mãi một lúc lâu sau mới thu ánh mắt lại. Trước khi đem đồ ra đây bán lão cũng đã nghiên cứu rất nhiều lần nhưng không phát hiện được điều gì đặc biệt, nhất là cái lư đồng này, nó chẳng có chút năng lượng ba động nào, vì thế chắc chắn nó chẳng phải là thứ Linh bảo Thuần Nguyên bị che khuất ánh sáng.

– Ngươi biết nó là gì không?

Khi gã trung niên kia nhíu mày, Lâm Động cũng giơ cái lư đồng lên, hỏi.

– Nếu biết thì có lẽ ta đã không mang ra đây bán!

Gã trung niên mỉm cười, nói.

– Giá cả thế nào?

Lâm Động lại hỏi.

Gã trung niên thoáng do dự một chút, ánh mắt hơi lấp lánh rồi nói:

– Một nghìn vạn Niết Bàn Đan!

Lão vừa dứt lời, đám đệ tử Đạo Tông phía sau lưng Lâm Động lập tức ồn ào, giận dữ nhìn gã trung niên. Gã ta không biết nó là thứ gì mày dám ra giá cao như vậy!

– Các hạ làm như thế có phải không hay lắm không?

Lâm Động cũng chau mày, nói.

– Các thứ bọn ta bán ở đây, đặc biệt là những thứ không biết tên giá cả đều không thấp, vì bọn ta còn phải chịu rủi ro chẳng may thứ vứt đi đó lại biến thành đại bảo bối…

Gã trung niên nhún nhún vai, nói:

– Ngươi cũng phải nghĩ cho ta, nhỡ nó là bảo bối thật thì ta sẽ quá thiệt thòi phải không?

– Thế gian này lấy đâu ra mà nhiều kỳ bảo như vậy!

Lâm Động nói, rồi hắn dường như không muốn nói nhiều nữa liền lấy túi Càn Không ra. Nhưng khi vừa lấy ra thì hắn bỗng khựng lại, nhớ ra là Niết Bàn Đan đã bị Tiểu điêu dùng để bố trận hết rồi.

Tuy Ứng Hoan Hoan đã lấy ra đủ số Niết Bàn Đan, nhưng Tiểu điêu chỉ dùng để bổ sung chỗ thiếu, vì thế có thể nói là Lâm Động bây giờ nghèo rớt mùng tơi.

Đúng lúc hắn lúng túng, một bàn tay ngọc khẽ giơ lên, rồi ném một túi Càn Khôn cho gã trung niên kia.

Gã ta bắt lấy, nhìn qua rồi nhìn sang cô nàng thiếu nữ đứng phía sau Lâm Động, rồi lại nhìn Lâm Động cười:

– Tiểu tử ngươi có phúc lắm đấy!

Lâm Động ngoảnh sang cười với Ứng Hoan Hoan:

– Cảm ơn!

– Sau này trả lại cho ta!

Ứng Hoan Hoan bình thản nói, nàng chỉ liếc nhìn hắn rồi quay đi, dường như không thích thú lắm.

Lâm Động hơi khựng người rồi ồ một tiếng đứng dậy, tiện tay cho cái lư đồng vào túi Càn Khôn rồi nói với mấy người Ứng Tiếu Tiếu:

– Chúng ta đi thôi!

Nói rồi hắn quay người đi trước, theo sau là đám đệ tử Đạo Tông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ứng Hoan Hoan nhìn bóng lưng của Lâm Động, khẽ căn môi,đôi mắt dường như ánh lên chút oán niệm, rồi bị Ứng Tiếu Tiếu lôi đi theo.

o0o

Đoàn người Lâm Động về nơi nghỉ chân thì thấy bốn vị Điện chủ Tề Lôi, Trần Chân mặt mày nghiêm nghị đứng ở đó. Phía sau bọn họ cũng có không ít đệ tử Đạo Tông, khi nhìn thấy bọn Lâm Động trở về thì đều thở phào nhẹ nhõm.

– Các ngươi xung đột với người của Nguyên Môn?

Tề Lôi khẽ cau mày, nhìn Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu trầm giọng nói.

Lâm Động gật đầu, định nói thì Tề Lôi đã nói tiếp:

– Nghe nói ngươi đã đánh lui Lôi Thiên?

Lâm Động khựng người, tin này truyền đi nhanh quá, hắn hơi lưỡng lự rồi gật đầu:

– Có dùng chút thủ đoạn!

– Ha ha, ta biết mà, tiểu tử này đâu có dễ bị làm khó! Hắn một bụng đầy thủ đoạn, dù là Lôi Thiên cũng chẳng làm gì được hắn!

Lâm Động vừa dứt lời thì Trần Chân đã không kìm được bật cười, tiếng cười mang sự đắc ý khó che giấu.

Bọn Lâm Động kinh ngạc nhìn bốn vị Điện chủ bỗng ngoác miệng cười, thế này cũng không giống như sắp răn dạy bọn họ.

– Làm tốt lắm! Tuy lúc này phải để ý đại cục, nhưng với những bọn không biết thể diện gì như thế đúng là nên dạy cho bọn chúng một bài học!

Tề Lôi xoa cằm, cười nói.

Lâm Động chỉ cười.

– Cuộc Thi đấu Tông phái chưa bắt đầu mày các ngươi đã đối chọi với Nguyên Môn, sau này mà gặp lại trong Dị Ma Vực chắc chắn sẽ có xung đột, các ngươi phải cẩn thận một chút!

Trần Chân sau khi cười, sắc mặt chợt nghiêm nghị, nói.

– Vâng!

Mấy người Lâm Động, Ứng Tiếu Tiếu gật đầu. b Ân oán giữa hai bên vốn đã sâu, có bớt đi lần này thì có lẽ xung đột cũng không hề nhỏ hơn chút nào.

– Ừm, đi nghỉ trước đi. Hai ngày nữa là bắt đầu cuộc Thi đấu rồi. Thời gian này các ngươi nên ít đi lại, ở thành Dị Ma này hỗn tạp,đừng nên gây thêm chuyện gì nữa.

Tề Lôi phẩy tay, cười nói.

– Vâng!

Các đệ tử nghe thế đều gật đầu rồi giải tán.

– Tiểu tử này thật khiến người ta bất ngờ. Lôi Thiên có lẽ trong người đã sinh ra Nguyên Thần Khí, vậy mà cũng bị Lâm Động đánh lui…

Nhìn bọn Lâm Động rời đi, Tề Lôi chép miệng, không kìm được, nói.

– Hắn ẩn giấu không ít thủ đoạn, muốn đối phó không phải dễ đâu.

Trần Chân cười.

– Nhưng cũng không được sơ suất. Trong số Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn, Lôi Thiên là yếu nhất, Tiểu Nguyên Vương và Tiểu Linh Vương mới là khó đối phó nhất. Sau khi cuộc Thi đấu bắt đầu vẫn nên nhắc nhở bọn chúng cẩn thận một chút.

Tề Lôi lắc đầu nói.

Ba vị Điện chủ còn lại nghe vậy, nụ cười cùng thu lại, khẽ thở dài. Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn đúng là đại kình địch, không biết khi gặp bọn chúng trong Dị Ma Vực, bọn Lâm Động có ứng phó được không?

Chỉ hy vọng lần này không tổn thất nhiều như lần trước nữa!

o0o

Màn đêm dần buông xuống thành Dị Ma, sự huyên náo cả một ngày cũng dần tan đi trong làn gió đêm.

Tại một góc khác trong thành Dị Ma có một vùng đại viện rộng lớn, trong đó có không ít người ra vô, đó là nơi dừng chân của Nguyên Môn ở thành Dị Ma.

Sâu trong đại viện lúc này là một tòa đình viện u tĩnh, bên trong có ba thân ảnh, một trong số đó chính là kẻ ban ngày đã giao đấu với Lâm Động, Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên.

Trước mặt hắn là một nam tử tuấn dật mặc bạch y, hắn nghiêng người nằm dài trên thảm cỏ, miệng ngậm một chiếc lá, hai tay gối sau đầu, uể oải nhìn bầu trời, mãi lâu sau mới liếc sang Lôi Thiên:

– Nghe nói hôm nay ngươi bị một tên đệ tử mới nổi của Đạo Tông đánh phải cúp đuôi đi?

– Chỉ là vô ý trúng chiêu của hắn mà thôi. Nếu thật sự giao đấu, trong vòng mười lượt hắn sẽ không còn cả xác!

Lôi Thiên cau mày, cười khảy.

– Ha ha, cũng chỉ có ngươi mới làm ra chuyện lật thuyền trong mương. Lão đại nói xem có phải không?

Nam tử bạch y cười, rồi nhìn ra phía sau. Ở đó là một nam tử thanh y, tĩnh lặng ngồi đả tọa nơi đó.

Nếu nói vẻ ngoài, hắn không tuấn tú bằng nam tử bạch y, nhưng lại rất dễ nhìn, đôi mắt dài hẹp rất xinh đẹp.

Lúc này hắn đang cúi đầu lau thanh thiết kiếm, dường như không hứng thú với câu chuyện của hai người kia.

– Mất mặt thì cũng đã mất rồi. Phải tự lấy lại trong cuộc Thi đấu này thôi, chắc chắn rồi sẽ gặp bọn chúng.

Nam tử thanh y chăm chú nhìn thanh thiết kiếm bình thường trong tay mỉm cười, nụ cười sắc như đao.

– Đương nhiên phải lấy lại!

Ánh mắt Lôi Thiên tối sầm, rồi bỗng nói:

– Ngoài ra, tên Lâm Động kia dường như có quen biết với Lăng Thanh Trúc, xem ra cũng rất thân quen!

Hắn vừa dứt lời, nam tử bạch y bỗng nhếch môi, rồi hắn nhìn nam tử thanh y.

Còn động tác lau kiếm của nam tử thanh y cũng chậm lại, rồi hắn hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Lôi Thiên, nói như tự nói với mình:

– Hắn muốn chết sao?

Lời nói vừa dứt, cuồng phong bỗng nổi lên trong đình viện, mặt đất bỗng chốc xuất hiện hàng mấy chục vết kiếm sâu hoắm không thấy điểm cuối.

Thấy thế Lôi Thiên và nam tử bạch y nhìn nhau, cùng nhún vai, lần này e là Đạo Tông xui xẻo rồi.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky