Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 1147: Phá giải cục diện

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

Bàn tay hắc lôi quang giống như dịch thể kia xuyên thủng không khí, ngay khoảnh khắc sau đó đã đánh lên tầng phòng ngự hình thành nên từ vô số lớp cánh hoa.

Phụt phụt!

Hai bên chạm vào nhau, trên cánh hoa bốc khói trắng, mơ hồ dường như còn vọng ra những tiếng kêu thảm thiết. Những cánh hoa đủ để chống lại công kích của cường giả Chuyển Luân Cảnh lại nhanh chóng tan chảy.

Thực lực của Lâm Động đúng là không bằng Chuyển Luân Cảnh, nhưng may mắn là hắn có hai đại tổ phù. Thứ sức mạnh đó vốn có tính khắc chế với dị ma. Vì thế, Ngô Cửu U không thể ngờ được tầng phòng ngự của mình lại tiêu tùng nhanh chóng như vậy.

– Ngươi!

Giọng nói đầy phẫn nộ của Ngô Cửu U vọng ra từ trùng trùng tầng phòng ngự. Bông hoa đen kia rung lên dữ dội, vô số sợi dây leo hung hăng bắn về phía Lâm Động hòng chặn hắn lại.

Cảm nhận được công thế từ bốn phương tám hướng, ánh mắt Lâm Động lóe sáng, hắn không hề có ý tránh né, bề mặt thân thể lấp lánh ánh ngọc.

Phập phập phập!

Những sợi dây leo đó hung hãn đâm thẳng lên người Lâm Động, phần lớn bị đánh bật ra, nhưng vẫn có một số sợi xuyên được qua người hắn.

Cơn đau nhói lan tỏa trong cơ thể, đôi mắt đen của Lâm Động bỗng chốc đỏ quạch. Tuy những sợi dây leo kia xuyên được qua người hắn nhưng không đâm phải nơi yếu huyệt.

Đương nhiên, nếu cứ để Ngô Cửu U tấn công điên cuồng thế này thì dù có nhục thế cứng rắn thế nào cũng không thể chịu nổi.

– Xem ai trong hai ta sẽ gắng được đến cuối cùng!

Mắt Lâm Động ánh lên sự cương quyết, hắc lôi quang bỗng trào dâng trên cánh tay hắn, trong bàn tay giống như dịch thể kia có thể thấp thoáng nhìn thấy hai đạo phù văn cổ xưa lúc này tỏa ra ánh sáng chói lòa. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.vn

– Giết!

Lâm Động gầm lên một tiếng trầm đục đầy sát ý. Tay hắn chập vào nhau, năng lượng trong cơ thể thuận theo nắm đấm của hắn bắn ra ngoài.

Bùm!

Trên nắm đấm giống như dịch thể, một chùm hắc lôi quang bắn ra, vô số tầng cánh hoa đen kia gần như ngay lập tức tan rã.

Á!!

Tiếng kêu thảm thiết của Ngô Cửu U vọng ra từ sâu trong bông hoa.

Phụt phụt!

Bông hoa đen khổng lồ lúc này đã nứt rạn đến thê thảm, những sợi dây leo kia cũng nhanh chóng héo quắt lại, chỉ trong một thời gian ngắn, bông hoa mang đầy tà khí đã biến mất trước bao ánh mắt chấn động.

Tầng phòng ngự cánh hoa tan dần, để lộ ra thân ảnh Ngô Cửu U ở bên trong. Chỉ là sắc mặt hắn lúc này vô cùng tái nhợt và kinh hoàng. Trước ngực hắn là một cái lỗ, máu tươi không ngừng tuôn ra từ đó, rõ ràng hắn đã bị đòn cuối cùng của Lâm Động đả thương.

– Ngươi?!

Ngô Cửu U vẻ mặt hung hãn nhìn Lâm Động thân thể lúc này phủ đầy vết thương, ánh mắt vẫn đầy sự khó tin. Hắn không thể tin nổi Lâm Động lại có thể công phá được phòng ngự của hắn.

– Xem ra, kẻ cười đến cuối cùng không phải ngươi!

Lâm Động ho dữ dội, thế nhưng hắn chỉ tùy ý quệt đi vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ngô Cửu U, ánh mắt đó khiến toàn thân Ngô Cửu U lạnh toát.

– Ngươi điên rồi!

Ngô Cửu U nghiến răng, vừa rồi Lâm Động gần như hoàn toàn liều mạng, chỉ cần có chút sai sót, e là kết cục đã hoàn toàn khác.

– Ta quen rồi.

Lâm Động cười, phần lớn đối thủ hắn gặp phải đều có thực lực hơn hắn. Nếu thủ đoạn không cương quyết thì e là hắn sẽ không đi đến được ngày hôm nay.

– Ta giết ngươi!

Khóe miệng Ngô Cửu U liên tục co giật, gương mặt méo mó đi, ánh mắt đầy sát ý, tuy hắn đã bị thương không nhẹ nhưng dù gì cũng là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh. Lâm Động dựa vào vô số thủ đoạn đánh ngang ngửa với hắn, nhưng muốn giết hắn thì rất khó.

Vút vút vút!

Thế nhưng, ngay khi Ngô Cửu U định ra tay giết Lâm Động thì thấy hắc quang trụ bắn ra tư sáu mươi chín đỉnh núi đồng thời biến mất.

Theo đó, ảo hương bao trùm không gian cũng nhanh chóng rút đi, đó chính là dấu hiệu cho thấy đại trận đã bị phá vỡ.

Lâm Động nhìn ảo hương đang tan dần, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thành công rồi.

– Khốn kiếp!

Trận pháp bị phá, sắc mặt Ngô Cửu U trắng bệch, hắn gào lên, thân hình lao vút về phía Lâm Động, kình phong sắc bén nhằm tới yết hầu Lâm Động.

Soạt!

Có điều, ngay khi Ngô Cửu U sắp tới chỗ Lâm Động thì một tiếng xé gió đột ngột vang lên. Một thân ảnh quỷ mị xuất hiện ngay trước Lâm Động, tung một chưởng đánh về phía Ngô Cửu U.

Binh!

Kình phong cuồng bạo bùng nổ, Ngô Cửu U bắn ngược ra say, miệng hộc máu, ngẩng lên nhìn thân ảnh kia.

– Không sao chứ?

Tiểu Điêu đứng phía trước Lâm Động, liếc nhìn Lâm Động lúc này thân thể đầy thương thế, khóe mặt hơi giật giật, hỏi.

– Vẫn ổn, không chết được đâu.

Lâm Động lắc đầu, cũng nhờ hắn có long cốt Hồng Hoang, nếu không thật sự hắn không dám làm bừa.

Tiểu Điêu thấy Lâm Động tuy thương thế nghiêm trọng nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn lạnh băng nhìn Ngô Cửu U lúc này sắc mặt biến đổi bất định:

– Giờ ngươi còn gì để nói?

– Hừ, hôm nay coi như các ngươi may mắn. Nhưng ta sẽ không để yên đâu!

Ngô Cửu U cười lạnh, rồi ma khí bùng phát, hắn định bỏ trốn.

– Giờ vẫn muốn chạy sao?

Tiểu Điêu thấy vậy, lắc đầu cười khảy, tay vung lên, lập tức có hàng trăm cột quang trụ bắn tới tạo thành tấm lưới ánh sáng lớn trùm lấy Ngô Cửu U.

Rầm rầm!

Ngô Cửu U giãy giụa điên cuồng trong tấm lưới nhưng không ích gì. Tất cả tinh anh vừa rồi đi tiêu trừ Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa đã cùng ra tay, Ngô Cửu U hiện giờ sao có thể thoát khỏi sự khống chế của hàng trăm cường giả?

– Áp giải hắn xuống đã, rồi xử lý sau.

Tiểu Điêu lạnh lùng nói.

– Rõ!

Các cường giả ôm quyền nhận lệnh, rồi thu nhỏ tấm lưới lại, kéo Ngô Cửu U xuống đất, phong ấn nguyên lực trong cơ thể hắn lại.

Xong xuôi, Tiểu Điêu quay lại nhìn Lâm Động, vẻ mặt có phần kỳ lạ:

– Không ngờ mới mấy tháng không gặp mà thực lực ngươi đã mạnh đến mức này.

Thực lực của Ngô Cửu U ra sao, Tiểu Điêu hiểu rất rõ, dù là hắn cũng rất khó khiến hắn ta thành thế này. Vậy mà Lâm Động chỉ với thực lực Tử Huyền Cảnh đại thành mà khiến hắn trọng thương, thật khiến người ta phải kinh ngạc.

– Đối phó với dị ma ngươi không bằng ta đâu.

Lâm Động cười.

Tiểu Điêu gật gù, đúng là hắn không hiểu dị ma bằng Lâm Động.

– Lần này, cảm ơn nhé!

Tiểu Điêu nhìn sang chỗ khác, lưỡng lự môt chút rồi nói.

– Nói những lời này…thật giả tạo.

Lâm Động lắc đầu cười.

Tiểu Điêu cũng bật cười, giữa hai người đúng là không cần phải nói những lời đó. Người thường có thể không hiểu được quan hệ giữa họ, chỉ họ mới biết, một thiếu niên non nớt năm đó và mộ yêu linh yế đuối có thể tan theo mây khói bất cứ lúc nào làm thế nào mới bảo vệ giúp đỡ nhau để rồi dần dần trở nên mạnh mẽ…

Họ là huynh đệ.

– Chúng ta nên khởi động trận pháp hộ tông rồi.

Tiểu Điêu nhìn hai chiến cục trên không trung, nói.

Chỗ tộc trưởng Thiên Yêu Điêu và đại trưởng lão Chúc Lê bọn họ rõ ràng đều không thể thật sự kích bại hai dị ma vương. Mà hiện nay, chỉ cần Thiên Yêu Điêu tộc có trận pháp hộ tông trợ giúp là tự nhiên Dị Ma Vương không thể địch lại họ.

– Không cần, chúng đã phát hiện ra rồi, chúng sẽ không đánh tiếp đâu.

Lâm Động lắc đầu, ngay khi hắn vừa dứt lời thì năng lượng cuồng bạo trên không trung dần yếu đi, rồi hai hắc ảnh bay ngược ra sau và tụ lại một chỗ.

– Đồ phế vật!

Hai người bọn Thiên Ảo Vương thấy đại trận đã bị phá, rồi nhìn những cường giả Thiên Yêu Điêu đang sẵn sàng chiến đấu, sắc mặt không kìm được trở nên khó coi.

Lần này chúng không chỉ thực hiện kế hoạch sớm mà còn tổn thất một lượng lớn Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, tổn thật quá nghiêm trọng.

– Xem ra kế hoạch của các ngươi phá sản rồi.

Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu nhìn hai Dị Ma Vương cười nhạt.

– Ha ha, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Lần này nếu không phải do tên phế vật kia thì Thiên Yêu Điêu tộc các ngươi không dễ thoát thế đâu. Thôi đành, cho các ngươi tồn tại thêm một thời gian vậy.

Thiên Ảo Vương nhìn tộc trưởng Thiên Yêu Điêu, khóe miệng cong lên quỷ dị:

– Bọn ta sẽ trở lại và lợi hại hơn xưa. Đến lúc đó, không kẻ nào cứu được các ngươi đâu.

– Ha ha, đại chiến lần này Dị Ma tộc sẽ không cho các ngươi bất cứ cơ hội nào đâu. Vạn vật trên thế gan này sẽ nằm trong sự khống chế của bọn ta!

Phía sau hai người bọn Thiên Ảo Vương hiện ra lốc xoáy đen, chúng dần biến mất, chỉ còn lại tiếng cười nham hiểm vẫn vang vọng.

Lâm Động nhìn về nơi chúng biến mất, bàn tay không kìm được siết chặt. Thủ đoạn của Ma Ngục quá thông thiên, không biết bao năm nay, chân tay của chúng đã xâm nhập vào bao nhiêu thế lực rồi?

Nếu đại chiến lại nổ ra lần nữa, liệu con người có cơ hội thắng không?

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky