Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 1165: Tam đại Hổ tộc

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chọn tập

– Hắc Ám Thánh Hổ?

Lâm Động và Thiên Long Yêu Soái nghe thấy cái tên đó thì đều khựng người. Dù sao trong yêu thú giới hiện nay không có chủng tộc này.

– Tính ra Hắc Ám Thánh Hổ có chung lão tổ với Hổ tộc ngày nay. Chỉ có điều, ở thời Viễn Cổ, vì trận đại chiến mà Hắc Ám Thánh Hổ chết sạch, không có huyết mạch lưu truyền khiến Hổ tộc ngày nay dần suy thoái, rơi ra khỏi tầng thứ bá tộc.

Tiểu Điêu giải thích.

– Ta từng nhìn thấy ở thời Viễn Cổ, Hắc Ám Thánh Hổ tộc cực kỳ lợi hại. Một vị lão tổ của họ năm đó hô vân hoán vũ, không biết bao nhiều cường giả dị ma đã chết dưới tay ngài, thực lực vô cùng kinh người, ở thời Viễn Cổ cũng là cường giả cấp cao nhất.

Lâm Động không kìm được chép miệng. Xem ra Hắc Ám Thánh Hổ tộc ở thời Viễn Cổ đúng là rất lợi hại, chỉ tiếc là đến nay lại không còn tộc nhân có huyết mạch tương đồng nữa.

– Có lẽ di hài này là bộ cuối cùng của Hắc Ám Thánh Hổ rồi.

Tiểu Điêu khẽ thở dài, chủng tộc từng hiển hách một thời nay đã biến mất, thật khó không khiến người ta tiếc nuối.

– Đại ca, chúng ta xuống dưới xem sao?

Tiểu Viêm nhìn chăm chăm xuống dưới, gương mặt hắn lúc này đã đỏ bừng, hiển nhiên trong lòng đang rất kích động.

Hắc Ám Thánh Hổ tộc, với những người có huyết mạch Hổ tộc như hắn thì giống như lão tổ tông vậy, nay gặp lại tự nhiên sẽ vô cùng xúc động.

Lâm Động cũng không phản đối, bốn người cùng bay xuống, một lát sau đã ở đáy hố sâu.

Đứng gần Hắc Ám Thánh Hổ thế này Lâm Động mới cảm nhận được rõ ràng hung uy cái thế. Tuy Hắc Ám Thánh Hổ này đã mất đi sức sống nhưng luồng áp lực vẫn khiến khí huyết trong người Lâm Động cuộn trào.

Tiểu Viêm nhìn bộ xương Hắc Ám Thánh Hổ, lưỡng lự một chút rồi bước lên trước, nắm bàn tay lại, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Bàn tay đầy máu của hắn khẽ ấn lên cái đầu khổng lồ của Hắc Ám Thánh Hổ rồi quỳ một gối xuống, nhìn giống như tư thế hành lễ cổ xưa nào đó.

Ba người Lâm Động đứng phía sau nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống bất ngờ.

Máu từ bàn tay Tiểu Viêm khuếch tán ra, rồi từng đường huyết tuyến chui vào cơ thể Hắc Ám Thánh Hổ, chỉ thấy trên cơ thể nó đột nhiên phát sáng.

Ánh sáng dần lan tỏa, thân thể to lớn của Hắc Ám Thánh Hổ dần bị hư hóa.

Lâm Động nhìn chằm chằm những quầng sáng đó, ánh mắt ngưng đọng, chỉ thấy ánh sáng dần tụ lại trên không trung, cuối cùng biến thành một con quang hổ trắng đen dạng nhỏ.

Đôi mắt con hổ động đậy rồi chầm chậm mở ra, trong đôi mắt ấy đầy phong vị xa xưa, khi nhìn thấy Tiểu Viêm thì có chút dao động.

– Hậu nhân của ta…

Một giọng nói cổ xưa, có chút khàn khàn vọng ra từ con hắc bạch hổ.

– Tiên tổ.

Tiểu Viêm quỳ một gối dưới đất, nhìn con hắc bạch hổ, huyết mạch chảy trong người khiến gương mặt hắn có một chút kích động và thành kính.

Dường như hắc bạch hổ cười nhẹ nhõm, hắn nói nhưng lần này chỉ Tiểu Viêm nghe được, còn ba người Lâm Động thì không.

Tiểu Viêm vẫn giữ tư thế quỳ, lặng yên lắng nghe, một lúc sau mới gật đầu.

– Hà hà, chờ hàng vạn năm cuối cùng cũng được hồi báo. Cuối cùng ta cũng an tâm được rồi.

Con hắc bạch hổ đó nói đầy mệt mỏi.

– Duyên gặp mặt thế này, hy vọng huyết mạch của tộc ta sẽ không dừng tại đây.

Hắc bạch hổ vừa dứt lời thì thân thể nhạt dần rồi biến mất, chỉ thấy một viên ngọc màu trắng đen lơ lửng trên không trung, tỏa ra thứ năng lượng khó hình dung. Mơ hồ trên bề mặt viên ngọc có huyết dịch lưu động.

Tiểu Viêm ngẩn ngơ nhìn viên ngọc huyết mạch cuối cùng của Hắc Ám Thánh Hổ, rồi đứng dậy với vẻ mặt ngưng trọng, đưa tay ra thì viên ngọc rơi vào bàn tay hắn.

Lâm Động thấy vậy mỉm cười, xem ra cơ duyên của Tiểu Viêm rất tốt. Bản thân hắn là Hổ tộc, nếu có được huyết mạch cuối cùng của Hắc Ám Thánh Hổ, chắc hẳn sau này tu luyện sẽ được trợ giúp rất lớn.

Bốn người đều vui mừng vì thu hoạch này, thế nhưng ngay khi viên ngọc rơi vào tay Tiểu Viêm thì có dị biến. Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió gấp gáp, một thân ảnh giống nhưu quỷ mỵ hiện ra tóm về phía viên ngọc.

– Ai?

Lâm Động và Tiểu Điêu gần như phản ứng cùng một lúc, hàn khí bùng phát, nhưng vẫn là Lâm Động ra tay nhanh nhất, ngân quang xé tan hư không, nhanh như chớp xuất hiện phía trước viên ngọc, biến thành một màn sáng mỏng.

Rầm!

Quang ảnh kia thấy bị chặn lại chỉ hừ lạnh, tung một quyền. Kình phong mạnh mẽ cùng với sức mạnh to lớn đánh thẳng lên màn sáng có vẻ mỏng manh kia.

Thế nhưng, chỉ thấy màn sáng lún xuống một đoạn, đến cực hạn thì binh một tiếng đánh bật trở lại.

Phụt!

Quang ảnh kia không kịp trở tay, bị kình phong phản lại đánh bật ra sau. Bàn chân điểm liên hồi trên mặt đất mới giữ được thăng bằng. Nhờ Lâm Động mà Tiểu Viêm đã nắm chắc được viên ngọc rồi nuốt ngay vào bụng, sau đó đầy phẫn nộ nhìn kẻ vừa ra tay.

– Các hạ là ai? Lẽ nào không biết thế nào là trước sau sao?

Thiên Long Yêu Soái cũng quát lên.

– Hề, lúc này mà trước với sau, ngươi nghĩ ai là thằng ngu thế hả?

Thân ảnh đó cười kỳ quái, rồi hắn hiện thân. Chỉ thấy hắn mặc áo choàng xám, thân hình khá cao lớn, gương mặt hung hăng, nguyên lực hùng hồn bao quanh người, biến thành một cái đầu hồ màu đen phía sau hắn.

– Ngươi là…Ám Uyên Hổ tộc

Tiểu Viêm vẻ mặt hơi tối lại.

– Ha ha, đúng là hảo nhãn lực!

Kẻ đó cười lớn:

– Tại hạ La Liệt, đại thống lĩnh Ám Uyên Hổ tộc.

– Ha ha, ta là La Đằng, nhị thống lĩnh Ám Uyên Hổ tộc.

Vừa dứt lời thì lại một tiếng cười vang lên chỉ thấy trên vách núi cách đó không xa một thân ảnh bay xuống bên cạnh La Liệt.

– Thì ra là người của Ám Uyên Hổ tộc, thứ Thiên Yêu Điêu tộc ta nhìn trúng các ngươi cũng dám đến cướp. Gan chó cũng không nhỏ nhỉ?

Tiểu Điêu ánh mắt băng hàn nhìn hai kẻ vừa tới.

– Ha ha, Thiên Yêu Điêu tộc đúng là không dễ động vào, nhưng vì huyết mạch cuối cùng của Hắc Ám Thánh Hổ, dù có phải đắc tội cũng thấy đáng.

Ánh mắt La Liệt thay đổi một chút rồi cười.

– Vị bằng hữu Thiên Yêu Điêu tộc đây chắc cũng biết huyết mạch của Hắc Ám Thánh Hổ quan trọng với Hổ tộc bọn ta thế nào. Nếu hôm nay các ngươi tặng nó cho bọn ta thì Ám Uyên Hổ tộc sau này sẽ coi Thiên Yêu Điêu tộc là thủ lĩnh, thế nào?

La Đằng nói.

– Thiên Yêu Điêu tộc ta không có hứng thú với Ám Uyên Hổ tộc các ngươi. Thứ này tam đệ của ta cần, các ngươi đừng hòng. Giờ cút đi, Điêu gia ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Điêu lạnh lùng nói.

– Ài.

La Liệt nghe vậy lắc đầu nói:

– Xem ra chuyện hôm nay không thể giải quyết êm thấm rồi.

Tuy đắc tội Thiên Yêu Điêu tộc rất rắc rối, nhưng La Liệt cũng hiểu rõ tầm quan trọng của huyết mạch Hắc Ám Thánh Hổ. Nếu có được nó, chưa biết chừng sẽ chấn hưng được uy danh của Hắc Ám Thánh Hổ tộc thời Viễn Cổ. Đến lúc đó chắc chắn sẽ thống nhất được Hổ tộc, trở thành một trong những Bá tộc của trời đất này.

– Dựa vào hai ngươi sao?

Tiểu Viêm cười khảy:

– Muốn cướp đồ trong tay Điêu gia ta, hai người các ngươi e là chưa đủ tư cách, đổi là tộc trưởng các ngươi thì may ra.

Hai người Lâm Động cũng lạnh lùng nhìn hai kẻ đó. Rõ ràng hai người bọn La Luệt đều có thực lực Chuyển Luân Cảnh, nhưng không có sức uy hiếp gì với bọn Lâm Động, dù sao thì họ cũng có đến bốn người.

– Đúng là chỉ hai bọn ta thì không làm gì được các ngươi.

La Liệt cười, rồi vẻ mặt cổ quái nói:

– Có điều, không chỉ có Ám Uyên Hổ tộc bọn ta là nhằm vào huyết mạch của Hắc Ám Thánh Hổ.

Lâm Động nghe vậy, lập tức ngẩng lên, chỉ thấy phía trên đột nhiên có vô số tiếng gió rít, rồi bốn quang ảnh nữa hiện ra.

Ánh sánga Thiên Nhiên đi, hóa thành bốn nhân ảnh, khí tức của cả bốn đều hùng hồn, thân hình cao lớn, hiển nhiên đều là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.

– Thiên Ma Hổ tộc, Hám Địa Lôi Hổ…

Tiểu Viêm nhìn bốn cường giả mới hiện thân, lông mày nhăn tít lại.

– Tam đại Hổ tộc của yêu thú giới đều có mặt cả rồi.

Lâm Động siết chặt tay, nói.

Sắc mặt Tiểu Điêu lạnh băng, chúng thật biết cách nắm thời cơ,vừa hay phần lớn quân của họ bị phân tán, xẻma chúng định nhân lúc này mà cướp rồi.

– Ha ha, vị này chắc là Viêm soái của Tứ Tượng Cung? Trong người ngươi có huyết mạch của Thiên Ma Hổ tộc, tính ra cũng là một người trong tộc chúng ta. Nếu ngươi giao huyết mạch cuẩ Hắc Ám Thánh Hổ cho bọn ta, ngươi sẽ trở thành đại công thần của Thiên Ma Hổ tộc rồi!

Hai lão giả gầy gò mặc hắc bào, ánh mắt lóe tinh quang nhìn Tiểu Viêm, cười nói.

Tiểu Viêm nhếch môi, phì cười, đám người Thiên Ma Hổ tộc cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp.

– Xem ra các ngươi thật sự muốn đối địch với Tứ Tượng Cung, Long tộc, Thiên Yêu Điêu tộc rồi…Tốt, rất tốt!

Lâm Động ánh mắt băng hàn nhìn cường giả của Tam đại Hổ tộc, gật gù rồi nói với giọng trầm thấp đầy nộ ý và sát khí. Lời nói này khiến sắc mặt của Tam đại Hổ tộc hơi thay đổi, nhưng rồi nghĩ đến sự quan trọng của huyết mạch Hắc Ám Thánh Hổ, chúng lại nghiến răng, mắt lộ hung quang.

– Phù.

Lâm Động hút sâu một hơi, ánh mắt gườm gườm, rồi hắn nhìn Tiểu Điêu, cùng gật đầu, gương mặt tỏa sát khí.

Nếu đã vậy thì chỉ còn cách…giết!

Chọn tập
Bình luận