Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 4: Chị em

Tác giả: Thu Hàm Vạn Tượng
Chọn tập

Tống Du quyết tâm muốn con trưởng thành trong một đêm, “Vừa rồi mẹ đã gọi điện thoại cho mấy người bạn làm quan chức. Bọn họ không tìm cớ lấy lệ qua loa thì cũng là nói mấy câu nhập nhèm. Vậy nên lần này cơ hội thắng của Triệu Minh Vĩ rất cao.”

Triệu Hàm Như lại khóc, “Vậy chúng ta không cần Triệu thị nữa, cho chú ấy đi, chỉ cần ba về thôi! Mẹ, con sẽ chăm chỉ học tập, không để ba mẹ lo lắng nữa, chỉ cần1ba người chúng ta ở chung với nhau, cửa ải khó khăn nào cũng sẽ qua.”

“Con nói đúng, ba người chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!” Tống Du vui mừng xoa đầu con gái, xốc lại tinh thần. Cùng lắm thì nhà bà không tranh chậu nước đục này nữa, “Nhưng liên quan đến sổ sách giả, lại có cảnh sát can thiệp, cục diện giữa nhà ta với Triệu Minh Vĩ là kẻ sống người chết rồi, ba con không vào tù thì Triệu Minh Vĩ vào tù. Con8an tâm, mẹ chắc chắn sẽ cứu ba con ra. Thôi, muộn rồi, con mau đi ngủ đi.”

Triệu Hàm Như lo lắng kéo tay mẹ, “Mẹ, con không ngủ được. Mẹ, cho con ở cùng với mẹ nhé. Con cũng muốn biết tin tức sớm sớm.”

“Được rồi.” Tống Du dịu dàng xoa mặt cô, “Con nhất định phải học được cách mạnh mẽ, biết chưa?”

Cuối cùng Triệu Hàm Như vẫn ngủ trong thư phòng của mẹ, mơ mơ màng màng nghe được mẹ gọi điện thoại, “Tống Cẩn, em mau về giúp2chị…”

Tống Cẩn? Là tên dì út mà! Triệu Hàm Như nhíu mày, cô vẫn không thích người dì út mạnh mẽ này.

Lúc Triệu Hàm Như tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi. Không biết mẹ đi đâu, trong nhà chỉ có mấy người giúp việc, cô vừa ăn sáng vừa lo cho ba mẹ, nhịn không được lại rơi nước mắt.

Bây giờ cô rất cần có người có thể giúp cô!

Trương Gia!

Đúng rồi! Anh chắc chắn sẽ giúp cô!

Cô chợt nhớ đến người bạn trai hôm qua chưa xuất hiện, bèn chạy4như bay về phòng, tay run run gọi điện.

“Alo,” Trương Gia ở đầu bên kia hơi khẩn trương. Nhưng Triệu Hàm Như hoàn toàn không phát hiện.

“Anh Gia, anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh!”

“Anh…” Trương Gia hơi chần chừ, hình như có ai đang ở bên cạnh nói gì đó với anh, lúc này anh mới miễn cưỡng mở lời, “Anh đang ở khách sạn Thiên Vân.”

“Anh đợi em, em đến ngay.” Triệu Hàm Như vội vàng vơ lấy túi xách, không kịp gọi tài xế chuẩn bị xe đã xông thẳng ra ngoài.

Khách sạn Thiên Vân cũng là sản nghiệp của Triệu thị, cách nhà cô chỉ khoảng 10 phút đi bộ. Triệu Hàm Như chạy như bay đến đó, còn nhanh hơn cả đi xe.

Cô thở hồng hộc, vội vàng chạy tới cửa khách sạn lại thấy một cảnh khiến máu cô đóng băng.

“Triệu Hàm Như, cuối cùng em cũng đến rồi.” Cô gái đang hôn môi nồng nàn với Trương Gia quay đầu nhìn cô, cười rạng rỡ.

“Chị!” Triệu Hàm Như không tin vào mắt mình, hết nhìn cô ta rồi lại nhìn Trương Gia, giọng nói không kìm được mà run run, “Sao chị lại ở đây?”

“À, phải rồi, em gái ngoan của chị, quên giới thiệu với em,” Triệu Tuyết Như thân mật kéo tay Trương Gia, như thị uy với cô, “Đây là bạn trai mới của chị, Trương Gia. À, chị nhớ hình như hai người cũng biết nhau nhỉ, ha ha ha…”

“Chị! Chị đang nói gì?” Triệu Hàm Như cảm thấy đây là cơn ác mộng vớ vẩn, “Trương Gia, anh nói cho em biết, đây là giả đúng không?”

Vẻ mặt Trương Gia phức tạp, “Xin lỗi em, Hàm Như, anh…”

“Trương Gia, chúng ta vẫn ổn mà, anh không có lỗi với em, đúng không?” Triệu Hàm Như nén nước mắt, nhìn anh ta với vẻ cầu xin.

Trương Gia nhắm mắt, dứt khoát nói thẳng, “Xin lỗi em, Hàm Như, trước giờ anh chỉ xem em như em gái. Em ngây thơ đơn thuần, vẫn còntrer con, đến khi em trưởng thành sẽ gặp được người đàn ông hợp với em hơn.”

“Em không còn nhỏ, em sắp học đại học rồi, em có thể trở thành người trưởng thành hơn!” Dáng vẻ khóc lóc của Triệu Hàm Như yếu đuối động lòng người. Trương Gia hơi thất thần, khiến Triệu Tuyết Như không vui khẽ ho vài tiếng.

Trương Gia thở dài một hơi, “Xin lỗi em… Thật ra anh vẫn luôn thích cô gái như Tuyết Như.”

Triệu Tuyết Như kiêu ngạo ưỡn bộ ngực đồ sộ lên. Đây là vốn liếng mà cô ta tự hào nhất.

Triệu Hàm Như ngơ ngác nhìn Triệu Tuyết Như. Cô ta là chị họ lớn lên cùng cô. Dù giữa hai chị em cũng thường hay mâu thuẫn với nhau, nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng chị ta sẽ đối xử với cô như thế!

“Chị! Tại sao chị lại cướp bạn trai của em?”

“Ha ha, bạn trai của em?” Triệu Tuyết Như lười biếng che miệng cười, “Em đã hôn, ôm hay lên giường với anh ta chưa? Chị thấy là em tự mình đa tình, bám lấy người ta thì phải mà? Trương Gia chưa từng thích em, đồng ý làm bạn trai em cũng chỉ vì đối phó với em thôi…”

“Không thể nào… Em…” Triệu Hàm Như run lẩy bẩy, nhưng thật sự không nói được một câu phản bác. Trương Gia là do cô theo đuổi, cô thích anh ta đã hơn một năm rồi. Trong một năm qua, cô đã nghĩ biết bao nhiêu cách theo đuổi anh. Triệu Tuyết Như cũng từng giúp cô. Lúc Trương Gia đồng ý với cô, cô đã vui sướng như lên mây. Ấy thế mà bây giờ, Triệu Tuyết Như lại nói cho cô hay, tất cả đều là giả tạo?

“Em cũng không tự nhìn lại mình đi, dáng người như sân bay, có ai thích nổi chứ?” Triệu Tuyết Như khinh thường liếc nhìn trước ngực cô, kiêu ngạo ưỡn bộ ngực núi đồi trập trùng, “Em không biết Trương Gia của em thích nhất là kiểu con gái ngực tấn công mông phòng thủ à?”

Chị ta đang ám chỉ cái gì chứ? Quá vô sỉ!

Trong tích tắc, máu Triệu Hàm Như dồn hết lên não, hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ. Nhìn gương mặt tươi cười giễu cợt của Triệu Tuyết Như, người luôn mềm yếu như cô giờ lại xông lên trước, không nể nang gì mà giáng một cú tát mạnh vào gương mặt của chị ta.

Như thể không ngờ đứa em luôn yếu đuối sợ hãi này lại đột nhiên phát khùng, Triệu Tuyết Như ôm mặt. Chưa ai kịp phản ứng thì Trương Gia đã nhanh hơn một bước, giận dữ đẩy Triệu Hàm Như ngã lăn quay, “Cô nổi khùng cái quái gì hả? Dựa vào đâu mà đánh người ta?”

“Tại sao? Tại sao các người lại muốn tổn thương tôi thế này?”

Triệu Hàm Như ngã vật xuống nền đất lạnh lẽo, mắt cá chân đau đớn cũng không đau bằng trái tim.

“Tổn thương mày?” Triệu Tuyết Như khom người xuống, độc ác nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ phẫn hận và không cam tâm. Chị ta giơ tay, “bốp” một cái, trả lại cô một cái tát, “Mày ra vẻ bánh bèo đáng thương đó cho ai xem? Từ nhỏ đến lớn, mày chỉ biết dùng dáng vẻ giả vờ đơn thuần này để được ông bà nội cưng chiều. Ba mẹ mày cho mày những gì tốt nhất. Ngay cả ba mẹ tao cũng phải giả vờ yêu thương mày, bởi vì mày là công chúa nhỏ nhà họ Triệu!”

“Dẹp đi, công chúa nhỏ gì chứ, tao thấy là con đ* nhỏ thì có! Người ta không thích mày mà mày vẫn muốn vẫy đuôi đuổi theo người ta, còn muốn lập đền thờ trinh tiết gì chứ? Cái đồ không biết xấu hổ! Tao ghét nhất là đồ đê tiện như mày. Mày tưởng đàn ông trên thế giới này này đều thích mày? Trái đất phải quay quanh mày hả?” Triệu Tuyết Như tiện tay giáng thêm một tát nữa.

Chọn tập
Bình luận