Trong tiếng đùa cợt ồn ào của mọi người, Khúc Nhạc đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt rất thản nhiên, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bọn họ: “Chuyện gì vậy?”
Cô cũng thu vẻ xấu hổ lại:1“Vừa nãy nhắc đến Thái Chính với Lâm Đào sư huynh, anh quen ông ta sao?”
“Ông ta cũng là một người khởi nghiệp từ công ty internet, có thể coi là người trong nghề, có chút quan hệ với8anh. Sao đột nhiên lại nhắc đến ông ta?”
“Nghe ông ta muốn bán cổ phần của IG.”
“Em có hứng thú à?” Ánh mắt Khúc Nhạc hơi khác thường.
“Muốn nói chuyện với ông ta thôi. Lúc còn ở trong nước,2em cũng thường xuyên dùng phần mềm của IG, cảm thấy công ty này cũng không tồi, hợp khẩu vị mấy người tuổi trẻ chúng ta, nên em cảm thấy công ty này có lẽ vẫn có tiềm lực.”4Triệu Hàm Như vừa nói vừa rót rượu vang cho anh.
“Tửu lượng của em quá kém, không cho em uống trộm.” Khúc Nhạc đưa ly rượu đến bên môi, thoáng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô thì trừng mắt nhìn cô như đang cảnh cáo.
Triệu Hàm Như dở khóc dở cười: “Ai thèm uống trộm chứ? Em đang nói chuyện quan trọng với anh mà.”
“Giới thiệu với Thái Chính không thành vấn đề, nhưng em có dám chắc nuốt trôi được không? Trên tay Thái Chính có 30% cổ phần IG. Với tình hình của IG bây giờ, em muốn ăn nuốt ba mươi phần trăm này thì ít nhất phải chuẩn bị mười triệu đô.”
Triệu Hàm Như mím môi. Đối với cô mà nói, mười triệu đô không phải một con số nhỏ. Kể cả hiện tại cô được thừa kế số tài sản kếch xù của bố mẹ đi nữa, thì ngoại trừ bất động sản ra chính là cổ phần của Triệu thị, tiền mặt cô có thể chi ra cũng không nhiều. Trong thời gian vừa qua, cô tự đầu tư cũng kiếm được chút đỉnh, nhưng vẫn cách con số này quá xa.
Muốn lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy thực sự không phải chuyện dễ dàng, trừ phi phải nhanh chóng nghĩ cách bán bất động sản đi.
“Coi trọng IG như vậy cơ sao?” Thấy vẻ đăm chiêu trên mặt cô, Khúc Nhạc nghĩ ngợi: “Anh có thể nói khó với Thái Chính cho em, xem có thể ép giá xuống được không.”
Triệu Hàm Như hơi bất ngờ: “Em còn tưởng anh muốn khuyên em nghĩ lại.”
“Em cũng không phải người ngoài nghề. Con mắt đầu tư của em rất chuẩn, anh không có lý do gì để không tin em. Hơn nữa mấy chuyện này anh có khuyên giải hay không, chính thì em cũng có thể hiểu tường tận.” Khúc Nhạc rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ chiều chuộng.
“Em hiểu Thái Chính đến mức nào?” Anh ra hiệu cô theo anh đến sân thượng, ngồi xuống ghế dựa xếp.
“Không hiểu lắm, em chỉ thấy anh ta qua một vài tin tức, có cảm giác anh ta chỉ là một thương nhân điển hình, nhưng rất kín tiếng, không thích giao tiếp với bên ngoài. Có điều, các hạng mục đầu tư của anh ta đều rất chuẩn.”
Khúc Nhạc bật cười, “Anh ta không nhận phỏng vấn, không có nghĩa là kín tiếng. Thật ra, tính cách của anh ta rất huênh hoang, hoạt ngôn, các hạng mục đầu tư của anh ta cũng không quá chính xác. Những điều em vừa nói chỉ là đánh giá sai lầm của người ngoài. Anh ta lập nghiệp từ công ty Internet giống anh, mấy năm nay đang làm nhà đầu tư thiên thần*, có hàng trăm hạng mục. Có điều, trước mắt thì chỉ có công ty IG là có lợi nhuận, nên anh ta mới vội vã bán nó đi.”
* Nhà đầu tư thiên thần: là một cá nhân giàu có cung cấp vốn cho một doanh nghiệp mới thành lập, thường đổi lấy nợ chuyển đổi hoặc cổ phần sở hữu.
“Lúc nãy Lâm Đào cũng có nói với em.” Triệu Hàm Như gật đầu.
“Anh có dự cảm anh ta không chỉ bán IG, mà còn bán mấy công ty khác nữa.”
“Vì sao? Thiếu tiền?”
“Đương nhiên là cũng có lý do đó. Anh ta chính là như vậy, hứng thú quá nhiều, đầu tư nhiều mặt, mặc kệ lời hay lỗ. Người có cách làm giống anh ta thì tỷ lệ đầu tư chính xác không đến 10%. Thật ra thế này không hợp với tính cách của anh ta.”
“Là sao?”
“Tính tình của anh ta rất hấp tấp, đầu tư cũng vậy. Anh ta luôn theo đuổi hiệu quả tốc chiến tốc thắng. Trong khoảng thời gian này, các hạng mục không theo kịp yêu cầu của anh ta. Anh ta bán IG, chứng tỏ anh ta đã chú ý tới điểm này. Vì thế trong thời gian tới, rất có thể anh ta sẽ xem xét điều chỉnh sách lược, thay đổi các hạng mục, đầu tư vào một số ít hạng mục có lời.” Khúc Nhạc nhàn nhã uống rượu vang, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
“Có phải anh đang gợi ý em nên nhân cơ hội này để mua đáy bán đỉnh?”
“Ý anh là khả năng mua cổ phiếu giá thấp của em không lớn.” Khúc Nhạc ung dung cười cười.
“Anh vừa nói sẽ giúp em mặc cả.”
Khúc Nhạc nhìn cô, cảm thấy dáng vẻ phồng má của cô rất thú vị. Thảo nào có nhiều đàn ông thích nhìn dáng vẻ phụ nữ hờn dỗi.
“Có lẽ giá của IG không cao, nhưng chắc chắn là cao hơn nhiều so với hạng mục rác rưởi. Đóng gói hết bán cho em, em nuốt trôi sao? Huống chi, nó không phải là một hạng mục rác rưởi, mà là nhiều hạng mục có tiềm năng.”
“Mặc kệ có nuốt trôi hay không, em cũng phải nói chuyện với anh ta trước.” Triệu Hàm Như kiên quyết nói.
“Hai người trốn ở chỗ này nói gì vậy?” Vu Hạo nhô đầu ra, cợt nhả nói, “Tiêu Khả Nhi tới rồi!”
“Đừng làm loạn!” Trần Tử San đánh vào gáy Vu Hạo một cái.
Lại là Tiêu Khả Nhi, Triệu Hàm Như buồn cười.
Trên thực tế, Tiêu Khả Nhi giống như “con sói” trong truyện cổ tích, dọa dẫm nhiều, cuối cùng người thật đã tới.
“Chị là chị Hàm Như sao?” Người đẹp mặc đồ màu trắng, tóc dài xõa trên vai, có cảm giác có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Khuôn mặt cô ta cong cong, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Triệu Hàm Như, trông có vẻ đáng yêu ngây thơ.
“Cô là?” Tuy hỏi như vậy, nhưng Triệu Hàm Như đã đoán được đây là Tiêu Khả Nhi trong truyền thuyết. Cô nhìn cô ta, có cảm giác như soi gương, trông cô ta giống hệt cô của trước đây.
Bị một cô gái bằng tuổi gọi chị, Triệu Hàm Như cảm thấy hơi khó chịu.
Cô không kìm được cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, quần jean áo t-shirt. Mấy năm nay cô sống rất cẩu thả. Lúc này, một cô gái ăn mặc xinh đẹp đột nhiên đứng trước mặt, khiến cô có cảm giác tự ti mặc cảm.
Người đẹp cắn môi, đôi mắt như có sương mù, “Em tên Tiêu Khả Nhi. Không biết chị đã từng nghe đến tên em chưa?”
“Nghe rồi.” Triệu Hàm Như trả lời ngắn gọn, trong lòng vẫn còn cảm giác hoang đường, cứ như đang nhìn chính mình của trước đây.
Ngũ quan của hai người không giống nhau, nhưng đúng như bọn Hạ Chấn nói, hai người đều cho bọn họ cảm giác hai người là cô gái yếu đuối cần được người khác bảo vệ cưng chiều.
“Em và anh Khúc Nhạc là thanh mai trúc mã, em rất thích anh ấy…” Tiêu Khả Nhi nhút nhát nói, trong mắt không hề che giấu tình cảm với Khúc Nhạc.
“Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra đi!” Triệu Hàm Như mỉm cười, cố gắng nói bằng giọng điệu dịu dàng, che giấu cảm giác bực bội trong lòng.