Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 31: BÀY TỎ

Tác giả: Thu Hàm Vạn Tượng
Chọn tập

Triệu Hàm Như im lặng vài giây, rồi cười gượng, “Bác sĩ Giản, em nên mời anh ăn cơm mới đúng, thời gian trước em làm phiền anh quá.” Giản Lịch1cũng cười, rõ là nụ cười của anh ta thật hơn cô rất nhiều, “Ha ha ha, em đừng hiểu lầm, anh có chuyện muốn nhờ em. Anh nghe nói em rất8giỏi đầu tư cổ phiếu. Trước đây quản lý có mua cho anh vài họ cổ phiếu, tuy không có lãi, nhưng anh ấy vẫn đề nghị anh giữ lại. Anh không2tin lắm nên muốn hỏi ý kiến của em.” Lúc này Triệu Hàm Như mới thấy nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên thân thiện hơn, “Không thành vấn đề, nhưng4em chỉ là tay mơ thôi. Anh có thể tham khảo ý kiến của em, nhưng lúc quyết định thì vẫn nên tìm người chuyên nghiệp.” “Anh sẽ cân nhắc, anh chỉ muốn nghe nhiều ý kiến thôi. Tối nay em rảnh không? “ “Tối nay sao? Em rảnh.” Dù sao cũng phải ăn cơm, nên cô đồng ý. “Chiều nay anh đến trường đón em.” Nụ cười trên mặt Giản Lịch sâu hơn một chút. Anh ta cúp điện thoại, không để cô có cơ hội từ chối. “Bác sĩ gì mà nhiệt tình quá!” Khúc Nhạc cười lạnh. “Anh ấy chỉ muốn hỏi em ý kiến đầu tư thôi.” Triệu Hàm Như nhún nhún vai, không quan tâm lắm. “Ý kiến của người chuyên nghiệp không nghe, mà muốn nghe ý kiến của một sinh viên chưa trưởng thành như em. Vị bác sĩ Giản này thật sự dựa vào bản lĩnh của mình để thi đậu Học viện Y sao?” “Chẳng phải anh cũng nghe ý kiến của em à? Vậy anh cũng dựa vào bản lĩnh của mình để thi đậu Học viện Y?” “Hừ.” Khúc Nhạc hừ lạnh, không thèm để ý tới cô nữa. *** “Tối nay em muốn ăn gì?” Giản Lịch lái xe, trên người mang theo mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ. Cô hít một hơi, mùi này không giống mùi bạc hà trên người Khúc Nhạc lắm. Cô không quen nên co người lại, vẫn là mùi bạc hà dễ chịu hơn. “Em không kén ăn, ăn gì cũng được.” “Vậy tìm một chỗ yên tĩnh cho dễ nói chuyện.” Thấy cô gật đầu, Giản Lịch lái xe vào một nhà hàng vô cùng xa hoa. “Ăn ở đây sao? Có ổn không?” Triệu Hàm Như hơi xấu hổ, vò cô đang mặc áo thun quần jean, không hợp với phong cách nhà hàng. “Đừng lo lắng, nhìn thiết kế nhà hàng xa hoa, nhưng những người đến đây ăn đều rất thoải mái.” Giản Lịch xuống xe, định vòng qua mở cửa xe cho cô, không ngờ cô đã bước xuống rồi. Giản Lịch lắc đầu cười nói: “Em không cho anh cơ hội thể hiện phong độ quý ông gì cả.” “Một đứa sinh viên mặc áo thun quần jean như em thì cần gì thể hiện.” “Kiểu con gái độc lập như em, dù có mang giày cao gót mặc lễ phục dạ hội thì cũng sẽ tự mình mở cửa xe. Dì em cũng là một người độc lập.” “Không đến mức đó đâu, mặc lễ phục dạ hội mà còn tự mình mở cửa xe thì quá mất mặt rồi.” Nhà hàng này được thiết kế theo phong cách Baroque sang trọng, toàn bộ phòng khách mở đèn sáng trưng, làm Triệu Hàm Như có cảm giác như mình đã xuyên không. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ ngồi, cô cảm thán: “Cảm giác quá long trọng rồi, anh nên nói trước với em một tiếng.” Nếu anh ta nói thì cô chắc chắn sẽ không tới! Tính tình Giản Lịch hòa nhã, nhưng không phải là kẻ ngốc. Nhìn bề ngoài của Triệu Hàm Như rất hiền lành, nhưng tính cảnh giác của cô lại rất cao. “Em đừng lo lắng, nhìn bên kia kìa.” Giản Lịch trấn an cô. Khách ngồi ở bàn cách đó không xa cũng ăn mặc rất tùy tiện. Được rồi, đã đến nơi này thì cứ yên tâm vậy. Cô xuất thân nhà giàu, mặc dù không để ý tới những thứ xa xỉ, nhưng cũng thấy nhiều rồi, nên sẽ không rụt rè. Cô chỉ lo cách ăn mặc của mình xúc phạm người khác. Nếu người ta cũng ăn mặc như vậy thì tất nhiên là cô không phải ngại gì nữa rồi. Nhân viên phục vụ im lặng đứng một bên, trong mắt không hề có vẻ khinh thường. Không phải vì anh ta có thái độ phục vụ tốt, mà là vì làm việc một thời gian dài đã luyện cho anh ta một đôi mắt biết nhìn, có thể nhìn ra người nào có tiền thật sự, người nào chỉ là khoe mẽ. Mặc dù Triệu Hàm Như mặc áo thun quần jean bình thường, nhưng dù là chất liệu vải hay là thiết kế đều rất cao cấp. Nhất là ánh mắt của cô không phải là ánh mắt của người xuất thân nhà nghèo, lại còn chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trị giá mấy trăm nghìn đô la cô đang đeo nữa. “Thật ra, anh có thể nói tên mấy họ cổ phiếu đó cho em biết, để em về nhà nghiên cứu. Dù anh có mời em ăn thì em cũng không thể trả lời ngay được. Nơi này rất đắt, em sẽ thấy ngại.” Triệu Hàm Như thở dài. “Vậy thì anh có thêm một cơ hội để mời em ăn rồi.” Giản Lịch cười dịu dàng, “Bít tết ở đây rất ngon, em thử xem.” “Lần sau nhất định phải để em trả tiền. Lần bệnh này em làm phiền anh quá, em thấy rất ngại.” Triệu Hàm Như chân thành nói. “Anh nghĩ em xem anh là bạn, bạn bè quan tâm nhau là chuyện bình thường. Sao em cứ nói ngại mãi thế?” Nụ cười trên mặt Giản Lịch hơi gượng gạo. “À…” Cô vừa định nói gì đó, thì chợt thấy một bóng người quen, nên ngừng nói. “Sao vậy?” Giản Lịch thấy cô là lạ, nên nhìn theo ánh mắt của cô, “Kia chẳng phải là Khúc Nhạc sao? Thật là trùng hợp.” Ha ha, thật sự trùng hợp sao? Chứ không phải là anh theo dõi cô đến đây à? “Xem ra hai người đang yêu nhau?” Anh ta theo tới đây rồi, là vì lo lắng cho em sao?” Giản Lịch thở dài? “Không phải đâu!” Triệu Hàm Như lúng túng xua tay, không biết phải giải thích thế nào. Cô cảm thấy Khúc Nhạc không phải là người như thế. Lúc này, một người đàn ông phương Đông đẹp trai đi tới chỗ Khúc Nhạc. Hai người bắt tay nhau, rồi ngồi xuống nói chuyện. “Xem ra là chúng ta hiểu lầm.” Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Nụ cười này đã khiến không khí bớt ngột ngạt hơn. “Anh đừng hiểu lầm, em và anh ấy chỉ là bạn thân mà thôi.” Triệu Hàm Như thoải mái nói. “Ừ.” Nụ cười của Giản Lịch tình cảm hơn, “Vậy anh có cơ hội rồi.” “Hả?” Triệu Hàm Như không ngốc, anh đã nói rõ ra rồi, cô cũng không thể giả ngu được nữa, “Bác sĩ Giản, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?” “Anh không hiểu lầm, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội mà thôi.” Thấy Triệu Hàm Như định nói gì đó, Giản Lịch vội giơ tay, ý bảo cô đừng nói, “Em nghe anh nói đã, Hàm Như, anh rất thích em. Anh thương em khổ sở, em có thể cho anh cơ hội chăm sóc em không?”

Chọn tập
Bình luận