Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 49: VĂN PHÒNG

Tác giả: Thu Hàm Vạn Tượng
Chọn tập

Tống Cẩn thở dài: “Cháu cần gì phải thế? Cháu hoàn toàn có thể sống sung sướng ở Mỹ, sao cứ cố chấp muốn nhúng vào thau nước dơ kia? Bây giờ dì đã hiểu rõ, chẳng có gì quan trọng bằng tính mạng cháu. Thành phố C quá loạn, cháu quên bố mẹ cháu chết như thế nào rồi sao?” Ánh mắt Triệu Hàm Như độc ác, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của cô: “Cháu không quên. Mấy năm nay, từng ngày từng giờ1từng phút từng giây, cháu đều không quên. Chính vì không quên nên cháu phải lấy lại công bằng cho bố mẹ!” Tống Cẩn khó chịu nhìn sang chỗ khác. Bà không muốn Triệu Hàm Như trở nên thế này, nhưng bà nhận ra mình không có cách nào cả. Nhậm Hoài Quân ôn tồn nói: “Bố mẹ cháu chắc chắn cũng không muốn cháu ôm thù hận sống cả đời đâu.” “Cháu cũng không muốn sống trong thù hận, nên cháu mong có thể8kết thúc nó. Chỉ có như thế thì cháu mới có thể quay về cuộc sống thuộc về cháu khi xưa.” Tống Cẩn sững sờ, bà không phải thánh mẫu để khuyên Triệu Hàm Như buông bỏ thù hận. Bà không muốn con bé sống khổ sở, nhưng nếu trả thù là cách duy nhất để con bé gỡ bỏ khúc mắc sống một cuộc sống bình thường, thì đương nhiên bà sẽ giúp đỡ hết mình. Bà gật đầu với Nhậm Hoài Quân. “Thôi được,2chú sẽ sắp xếp.” Nhậm Hoài Quân là luật sư có tiếng, đương nhiên có qua lại với những công ty điều tra tín dụng xuất sắc thu phí cao. Ông tin họ sẽ vui mừng chào đón khách hàng lớn như Triệu Hàm Như: “Chú sẽ bảo họ nhanh chóng liên lạc với cháu. Cháu có thể lựa chọn công ty tín dụng mình ưng ý. Sau này có vấn đề gì thì cháu có thể đến tìm chú bất cứ lúc nào.” Chẳng bao lâu4nữa Triệu Hàm Như sẽ đủ 18 tuổi. Sau khi cô thuận lợi kế thừa di sản thì nhiệm vụ đại diện của ông cũng sẽ kết thúc. Nhưng theo kế hoạch của cô thì về nước là chuyện chắc chắn, đương nhiên ông cũng hứng thú với khách hàng lớn này. “Chắc chắn, để chú lo lắng rồi.” Triệu Hàm Như đứng dậy, bắt tay với ông, khí chất và phong độ của cô hoàn toàn không giống một cô bé vị thành niên. Quan trọng nhất là cô vẫn còn trẻ thế này! Quỹ ngân sách của Khúc Nhạc đang trong giai đoạn xin thành lập. Yêu cầu quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng thuê văn phòng làm nơi làm việc. Phần lớn văn phòng của công ty quỹ không xa hoa lắm. Công ty nhỏ mới thành lập như họ lại càng đi theo hướng mô hình nhỏ, nên họ cũng không định vung nhiều tiền vào việc thuê phòng. Triệu Hàm Như tìm nhà qua môi giới bất động sản. Căn phòng cô ưng ý vừa khéo cùng tòa nhà cô ở. Khu chung cư này vừa mới cho thuê, tiền thuê hợp lý, quan trọng nhất là gần chỗ cô, sau này có tăng ca thì quá tiện. Cô tìm phòng thì đương nhiên phải cho cô được lợi chứ. Triệu Hàm Như thẳng thắn tìm Khúc Nhạc đi xem phòng: “Em đang ở dưới lầu, bất động sản ở chung cư này tốt lắm, anh sẽ hài lòng cho xem.” Khúc Nhạc khoanh tay hờ hững: “Rất tốt à? Chẳng phải em bảo có người nhìn lén à? Chúng ta cùng ở khu này người dưới kẻ trên, nếu Cynthia hiểu lầm chạy tới sỉ nhục em, chẳng lẽ em không nổi nóng?” “Hừ, cô ta không phải bạn gái anh, em sợ cô ta hiểu lầm làm gì? Cổ phiếu nhà cô ta rớt giá đến mức gần phá sản rồi, chẳng lẽ cô ta còn tâm trạng sống trong mộng chắc? E là học phí năm sau còn đóng không được ấy chứ.” Khúc Nhạc nhếch môi, cảm thấy dáng vẻ huênh hoang của cô thật thú vị: “Chậc chậc, ngông nghênh quá đấy.” Triệu Hàm Như kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đương nhiên, kẻ chọc đến em thì dù có xa cách mấy cũng phải diệt.” Khúc Nhạc cười ha ha: “Lần đầu anh biết câu này còn được dùng thế đấy. Được rồi, nếu em vừa ý thì đi xem thôi, mong rằng sẽ không thất vọng.” “Căn phòng này rất hợp với hai vị. Chẳng những vị trí đẹp mà các biện pháp an toàn cũng rất tuyệt, nhất là hiệu quả cách âm cũng rất tốt…” Nhân viên bất động sản nhiệt tình đề cử, mờ ám nhìn họ, tiếp tục đề cử: “Còn có bồn tắm mát xa siêu lớn trong phòng tắm này, vô cùng hợp với hai vị…” “Tại sao bồn tắm lại hợp với chúng tôi?” Triệu Hàm Như ngơ ngác. Cô chưa từng nghe nói ai đi làm phải tắm rửa cả. Chẳng lẽ bồn tắm này có tính năng đặc biệt gì hả? “Khụ khụ…” Cô nhân viên bị sặc. Nghe nói con gái phương Đông hơi bảo thủ đơn thuần, quả nhiên cô ta đã gặp được người vô cùng ngây thơ. Cô ta bèn nhìn sang Khúc Nhạc, thấy vẻ mặt không tự nhiên của anh thì cảm khái quả thật người phương Đông quá kín đáo mà. “Thật ra chuyện ấy không có gì ngại đâu.” Triệu Hàm Như vẫn ngu ngơ, thuê văn phòng là chuyện bất hợp pháp hả? Sao phải ngại? Khúc Nhạc đỏ mặt, mất tự nhiên quay mặt đi: “Chúng tôi thuê làm văn phòng, không cần bồn tắm với giường lớn đâu, tốt nhất là bỏ nó đi.” Lúc này, cô nhân viên mới kịp phản ứng, cũng hơi xấu hổ: “Hả? Chuyện này e là không được, chủ nhà vốn làm việc bên đầu tư ngân hàng, vì được cử đi công tác sang nước khác nên mới ủy thác chúng tôi cho thuê. Sau này ông ta sẽ về lại, nên e là không thể dọn mấy thứ này được rồi.” “Thật ra giường và bồn tắm đều ở phòng ngủ, ngày thường thì đóng cửa, vốn không ảnh hưởng đến môi trường làm việc. Với lại, dù là phòng làm việc cũng cần phải có nơi nghỉ ngơi chứ, hai vị định đầu tư cổ phiếu dài hạn hả? Nhiều nhà đầu tư đều yêu cầu quan sát hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cần có giường để nghỉ ngơi đấy.” Nhân viên ở đây không chỉ dẻo miệng mà còn phải có kiến thức, chỉ thoáng chốc đã biết được mục đích của họ. Chẳng qua phần lớn phòng ở đây đều cho người làm tài chính thuê, cô ta đoán thế cũng chẳng có gì lạ. Triệu Hàm Như gật đầu liên tục: “Có lý.” Chẳng trách cô ấy bảo bồn tắm mát xa rất hợp với họ, ngày thường cũng có thể giảm stress. Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt quái đản. Chẳng lẽ chỉ có anh cảm thấy giường lớn này kỳ cục hả? Kiểu giường kingsize này rõ ràng dành cho hình ảnh người này người kia lăn lộn trên đó, có nơi nào dùng giường này để nghỉ ngơi làm việc không? Còn cả cái bồn tắm kia nữa, cách phòng ngủ qua tấm thủy tinh trong suốt, chẳng lẽ không phải ám chỉ gì gì đó chắc? Quan trọng là có người bình thường nào lại đặt bồn tắm trong phòng làm việc chứ? Triệu Hàm Như hoàn toàn không nhận thấy anh đang xấu hổ, chỉ thì thầm nói với anh: “Em thấy được đấy. Anh coi này, khu làm việc cũng đủ lớn. Nhà ăn, thư phòng và phòng khách thông thành một. Chúng ta đặt những dụng cụ gia đình còn thừa vào hết phòng ngủ, ngày thường thì đóng cửa, còn tăng ca quá trễ thì anh vào phòng ngủ chợp mắt một lát. Bên ngoài đặt mấy cái bàn, lắp mạng, là coi như có thể đi vào hoạt động rồi, đầu tư cũng ít, quá tuyệt.” Quan trọng là nhà Triệu Hàm Như ở tầng dưới, giảm bớt được cực nhọc trong lúc di chuyển, còn gì tuyệt hơn nữa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky