“Con nói cái gì thế hả? Bố mẹ không có quyền ép? Hôn nhân có thể qua loa như vậy sao? Trong mắt con còn có bố mẹ sao? Một chút tôn trọng cơ bản cũng không có! Sao mẹ lại sinh ra đứa con trai như con?” Lý Tịnh bất mãn nói.
“Trong mắt bố mẹ từng có con sao? Rõ ràng biết con không thích Tiêu Khả Nhi, vậy mà lại tuồn tin tức đính hôn. Bố mẹ có coi trọng chuyện hạnh phúc cả1đời của con không?”
“Tiêu Khả Nhi có cái gì không tốt? Bố mẹ vì tốt cho con, con tiếp nhận Hồng Hải, liên hôn là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, nếu mẹ không coi trọng chuyện hạnh phúc của con, thì đã buộc con phải cưới Tiêu Khả Nhi rồi, làm gì để mặc con mở họp báo từ hôn?” Lý Tịnh hừ lạnh.
“Nói như vậy, bố mẹ cũng là liên hôn? Năm xưa, mẹ vì một ghế trong ban giám đốc mà bỏ ra8không ít nhỉ?” Khúc Nhạc cười nhạt.
“Con nói bậy gì đó!” Lý Tịnh giận không kềm được, bây giờ bà ta hận Khúc Nhạc hơn cả hận Khúc Phong. Tuy Khúc Phong tranh đua liên tục với bà ta, nhưng ít ra thế lực trong Hồng Hải của hai người ngang nhau, anh ta chưa từng áp đảo bà ta. Còn Khúc Nhạc, người giữa đường nhảy ra, lại là người thắng lợi cuối cùng, đoạt hết tất cả của bà ta.
Không chỉ có như vậy,2mỗi một hành động, lời nói của Khúc Nhạc đều đâm trúng trái tim của bà ta. Bởi vì con trai của bà ta, hiểu bà ta hơn bất cứ ai, cũng biết điểm yếu của bà ta ở chỗ nào. Từng chiêu thức đều đâm vào chỗ yếu, khiến bà ta tức giận đến mức muốn xé rách tấm mặt nạ phu nhân, bất chấp tất cả khóc lóc om sòm chửi bới.
“Được rồi!” Vẻ mặt Khúc Tòng Giản rất khó coi. Ông ta biết4rõ những điều Khúc Nhạc nói, nhưng không muốn ầm ĩ trước mặt con trai và vợ. Thấy Lý Tịnh sắp nổi giận, ông ta lập tức kết thúc đề tài này: “Chuyện của Tiêu Khả Nhi đã giải quyết xong rồi, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì. Còn chuyện của con và Triệu Hàm Như, bố cảm thấy cần phải bàn lại.”
Khúc Tòng Giản được giáo dục rất tốt, dù có phản đối cũng vô cùng uyển chuyển.
“Con nói rồi, là con cưới cô ấy, không liên quan đến bố mẹ, cũng không cần phải bàn lại.” Thái độ của Khúc Nhạc vô cùng cứng rắn, cũng vô cùng tự nhiên. Trong thời gian này, anh nhiều lần dùng loại thái độ này từ chối các yêu cầu vô lý của bố mẹ. Tính cách của anh vốn cường thế, chưa bao giờ xem sắc mặt của bọn họ mà làm việc.
“Con đừng vội phản bác, bố chỉ muốn bàn một chút thôi. Bố nói ra lo lắng của bố, còn việc nghe hay không là quyền của con. Ngay cả lý do của bố con cũng không muốn nghe, cứ vội vàng kết luận như vậy, thái độ này không đúng. Bố biết gần đây con cải cách Hồng Hải có hiệu quả, cả tập đoàn đều e ngại con. Nhưng mà bố cũng rất lo lắng cho con. Nếu còn tiếp tục như vậy thì con sẽ ngày càng bảo thủ, không nghe lời khuyên của người khác. Giống như bây giờ vậy, bởi vì lo lắng bố đưa ra ý kiến khác con, nên con không nghe bố nói, điều này không có lợi cho sự phát triển của tập đoàn. Nếu ngày nào đó con vấp ngã thì sẽ rất thảm.” Thái độ của Khúc Tòng Giản vẫn hòa nhã như trước.
Khuôn mặt Khúc Nhạc hơi giãn ra. Anh biết Khúc Tòng Giản khác Lý Tịnh, không đặt quyền lực lên trên hết, cũng không phải làm gì cũng có mục đích của mình. Tuy ông ta có những yêu cầu quá đáng, nhưng cũng sẽ đứng trên lập trường của anh để nhìn nhận sai lệch của vấn đề, xuất phát từ ý muốn tốt cho anh. Vừa rồi anh không lễ phép với ông ta, vậy mà ông ta không hề so đo, mà còn khuyên răn anh.
“Bố, con rất yêu cô ấy.” Khúc Nhạc nói khẽ. Đối mặt với người cha yêu thương mình, đáng giá để anh nói ra lời thật lòng.
Khúc Tòng Giản ngạc nhiên nhìn Khúc Nhạc. Ông ta không tiếp xúc nhiều với đứa con trai này, nên không hiểu anh bằng đứa con trai lớn Khúc Phong do một tay ông ta nuôi nấng.
Ngoại trừ thời gian ở bên nhau ít, thì tính cách nội liễm của Khúc Nhạc chính là nguyên nhân lớn khiến quan hệ bố con của hai người trở nên xa lạ. Ông ta không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, cũng quá lý trí, nên những cuộc trò chuyện của hai bố con luôn rơi vào ngõ cụt. Ông ta luôn cho rằng Khúc Nhạc là một người thông minh, không làm việc theo tình cảm.
Đây là lần đầu tiên ông ta nghe con trai nói về tình cảm của mình, lại còn nói với giọng điệu đó, khiến ông ta có chút rung động.
Là người quản lý tiền nhiệm của Hồng Hải, tất nhiên là ông ta hy vọng Khúc Nhạc có thể giữ vững lý trí để có thể chèo lái đưa Hồng Hải đi lên. Nhưng đứng ở góc độ làm cha, ông ta lại không hy vọng con trai mình trở thành một người máy không có thất tình lục dục.
Con trai của ông ta tốt như vậy, nên được hưởng hạnh phúc gia đình và tình yêu.
Lý Tịnh cười giễu, vẻ mặt khinh thường, “Mẹ biết con rất yêu nó, còn biết con theo đuổi nó nhiều năm mà nó không đồng ý, cho đến khi con tiếp nhận Hồng Hải. Con cảm thấy nó yêu con, hay yêu Hồng Hải?”
“Vậy còn mẹ? Mẹ yêu Hồng Hải hay yêu ba con?” Khúc Nhạc bình tĩnh nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lý Tịnh. Anh đã quen như vậy rồi, không có chút hy vọng nào với bà ta. Thậm chí, anh còn có dự cảm bà ta không mong anh được hạnh phúc.
“Con! Đây là thái độ nói chuyện với mẹ ruột của con sao?” Lý Tịnh cắn răng, chỉ mong chưa từng sinh ra đứa con trai ngỗ nghịch này.
“Được rồi, đừng đi quá xa. Hai người là mẹ con, không phải là kẻ thù, sao lần nào cũng giương cung bạt kiếm như thế?” Khúc Tòng Giản bất đắc dĩ nói, giọng điệu thân thiết, “Khúc Nhạc, không phải bố muốn phá hoại tình cảm của con, nhưng mà mẹ con nói cũng đúng, khiến bố không chắc lắm. Bố là bố của con, không muốn con bị tổn thương, nên bố hy vọng con suy nghĩ cẩn thận về tình cảm của mình. Con còn trẻ, nếu không muốn kết hôn sớm, thì không cần phải làm lớn như vậy. Tạm thời không công bố thân phận vợ chồng chưa cưới, đợi khi nào con suy nghĩ kỹ, chuẩn bị kết hôn, thì công bố cũng không muộn.”
“Ông nói vậy cũng vô dụng, ảnh chụp đã bị truyền khắp nơi rồi. Con bé kia và Triệu Tuyết Như xấu xa dây dưa không rõ, dù ông có dùng tiền đè tin tức xuống, thì ai nên biết cũng đã biết.” Lý Tịnh hừ lạnh.
“Cô ấy và Triệu Tuyết Như?” Khúc Nhạc cười, “Quan hệ của hai người họ còn không thân thiết bằng quan hệ của mẹ và Triệu Minh Vĩ đâu.”
“Khúc Nhạc! Con quá đáng rồi đấy! Con không thể nói mẹ con như thế!” Khúc Tòng Giản làm mặt lạnh, nghiêm nghị cảnh cáo.
“Bố, ai cũng có ranh giới cuối cùng của mình. Ranh giới của con chính là Triệu Hàm Như. Con đã nói với mẹ rồi, con có thể bỏ Hồng Hải bất cứ lúc nào, nhưng con tuyệt đối sẽ không bỏ Triệu Hàm Như.” Khúc Nhạc không còn kiên nhẫn nữa, đứng dậy nhìn bố mẹ, “Con mong bố mẹ có thể hiểu, chuyện của con và cô ấy không cần sự đồng ý của bố mẹ. Con cũng không muốn nghe bố mẹ nói xấu về cô ấy.”
“Con! Cánh cứng cáp rồi phải không?” Lý Tịnh bị thái độ khiêu khích của Khúc Nhạc chọc giận đến mức run rẩy toàn thân, một lúc lâu mà không nghĩ ra câu nào nói lại.
Khúc Tòng Giản không nói được một lời, mặc dù vẻ mặt khó coi, nhưng trong lòng lại khen ngợi.
Đứa con trai này làm ông vừa đau lòng lại vừa kiêu ngạo. Ông ta ta không ủng hộ cách làm của Khúc Nhạc, nhưng lại khen ngợi tính cách quyết đoán của anh. Dù là công việc, hay là cuộc sống tình cảm riêng tư, anh đều không do dự, bị suy nghĩ của người khác ảnh hưởng. Đây là điều ông ta thiếu hụt, cũng là thứ ông ta hâm mộ.
Nhìn bóng lưng thản nhiên xa dần của Khúc Nhạc, Lý Tịnh đập mạnh cốc trà xuống bàn, “Nếu không phải ông đưa nó ra nước ngoài từ nhỏ, thì nó sẽ trở thành như vậy sao? Trong mắt của nó có còn người mẹ này không?”
“Nếu không ra nước ngoài thì nó đã bị hủy trên tay bà.” Khúc Tòng Giản như không thấy được phẫn nộ của Lý Tịnh, tiếp tục nhàn nhã uống trà, “Vì sao trong mắt nó không có bà, tôi nghĩ bà nên tìm nguyên nhân từ chính mình.”
“Ồ, Khúc Tòng Giản, phiền ông ôm lương tâm tự hỏi đi, quan hệ giữa tôi và nó thành ra như bậy giờ là do ông tạo thành đấy…”
“Tôi không muốn cãi nhau với bà, nhất là vì chuyện này.” Khúc Tòng Giản ra dấu dừng mấy lời oán hận lải nhải của Lý Tịnh, “Bà có thể hận tôi, nhưng đừng hận Khúc Nhạc. Nó là con trai duy nhất của bà, chúng ta đã nợ nó nhiều rồi, có thể nhường nhịn thì nhường nhịn, có thể bù đắp thì bù đắp.”
“Tôi không nợ nó! Là ông nợ mẹ con tôi!” Giọng điệu Lý Tịnh trở nên vô cùng bén nhọn.
Khúc Tòng Giản mệt mỏi xoa trán, nói sang chuyện khác: “Bà và Triệu Minh Vĩ là sao?”
“Sao là sao?” Lý Tịnh hùng hồn hỏi ngược lại, “Ông đừng giả ngu không biết Triệu Minh Vĩ. Người đồng ý thu mua Triệu thị là ông, người đòi ngừng thu mua cũng là ông. Tất cả tâm huyết của tôi đều như nước chảy về biển Đông. Ông còn hỏi tôi là sao? Tôi mới là người hỏi ông là sao đấy! Nhà họ Khúc các ông thích chơi đùa tôi lắm phải không?”
Khúc Tòng Giản nhíu mày. Lý Tịnh một lòng muốn áp đảo Khúc Phong, hai người liều mạng phân cao thấp ở các hạng mục. Ông ta tưởng rằng đây là cạnh tranh có lợi, nên vui vẻ đứng một bên nhìn, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Năm xưa, Lý Tịnh ưng ý thị trường sắt thép, muốn thu mua kẻ săn mồi sắt thép Triệu Thị, nên đã chuẩn bị rất nhiều, cũng bỏ ra nhiều tâm huyết.
Khúc Tòng Giản động lòng với kế hoạch đó, nhưng Triệu Thị quá lớn, không thể ăn một miếng là hết, còn phải đề phòng không tiêu hóa được. Mà vợ chồng Triệu Minh Hoành lại không hoàn toàn muốn hợp tác, nên ông cũng không hy vọng gì nhiều, để mặc cho Lý Tịnh muốn làm gì thì làm. Dù sao không phải ai cũng đồng ý với kế hoạch thu mua này.