Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 372: Xấu hổ

Tác giả: Thu Hàm Vạn Tượng
Chọn tập

“Con tức cái gì? Đương nhiên không có nghiêm trọng rồi, chuyện này vốn do Trương Gia làm, đẩy cậu ta ra gánh là được.” Đường Đức Quang không cho là đúng, “Lúc đầu ba định bàn với con giải quyết chuyện này như thế nào mới có thể kín kẽ, giết Trương Gia diệt khẩu, sau đó lấp kín sơ hở. Kết quả con nổi giận lớn như vậy, may là ba đã cho người đi làm rồi.”

“Diệt khẩu?” Đường Bình Chi cười lạnh, “Ba, ba nghĩ quá đơn giản. Lúc đó Triệu Hàm Như trực tiếp tìm Tiền Bá Huân, ông ta đã nói chuyện này với ông nội. Ba cảm thấy ông nội tự mình ra tay, chuyện này có thể dễ dàng1lấp qua sao?”

“Ông nội con bận rộn đủ chuyện, con cảm thấy ông cụ sẽ tự mình tham dự vào chuyện này à? Lẽ nào ông cụ sẽ buông tất cả mọi chuyện để tự mình điều tra? Ở trong lòng công cụ, chữ gia vĩnh viễn kém chữ quốc!” Đường Đức Quang không hiểu tại sao con trai ông ta lại phản ứng lớn như vậy. Rõ ràng chuyện không có nghiêm trọng, ông ta hiểu rất rõ ông cụ, ông cụ sẽ tức giận, nhưng cuối cùng nhất định sẽ giơ cao đánh khẽ. Giống như năm đó con trai lão Tam chết, bởi vì chuyện này, đến bây giờ lão Tam còn oán hận ông cụ.

“Ba biết Triệu Hàm Như mang thai không?8Suýt nữa cô ta bị xe đâm chết, một xác hai mạng. Ba nói cô ta và Khúc Nhạc có phát điên đòi công đạo không? Tiền Bá Huân sẽ xử lý chuyện này một cách đơn giản à? Với trình độ yêu thương cô ta của ông cụ, ông cụ sẽ không coi là chuyện lớn sao? Còn có Trình Tử Ngôn, thậm chí là bọn chú Ba, chẳng lẽ họ sẽ không nắm nhược điểm này bỏ đá xuống giếng sao? Cũng bởi vì Đường Bình Bình vô tri, chúng ta phải đối mặt với cục diện bị động, bị cả đám hợp nhau tấn công.” Đường Bình Chi lớn tiếng nói.

Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngũ như heo!2“Ba đã cho người diệt khẩu Trương Gia, thừa dịp bọn họ còn chưa phản ứng kịp, chúng ta dọn sạch sẽ chuyện này, sẽ không bị điều tra ra cái gì.” Đường Đức Quang vô cùng tự tin, “Con đừng oán giận nữa, việc gấp trước mắt là làm thế nào để tách cha con chúng ta ra ngoài, đừng lãng phí thời gian oán giận ba bất công. Ba dung túng anh con và Bình Bình thì sao? Bọn nó không có tiền đồ, ba chỉ có thể dung túng nhiều hơn một chút. Con thì khác, tất cả thuộc về ba đều sẽ là của con.”

Đường Bình Chi còn muốn nói gì nữa, nhưng có oán giận cũng không còn ý nghĩa gì,4“Trường Gia và người phụ nữ Nghiêm Hiểu Văn trốn cùng anh ta đều phải chết. Lập tức làm chuyện này ngay, làm sạch sẽ một chút!”

“Cô ta cũng phải chết?” Ánh mắt Đường Đức Quang lóe lên, “Ba cho người giết Trương Gia rồi, nhưng không có cho người giết cô ta.”

Đường Bình Chi nhíu mày, Trương Gia là một kẻ gian xảo, người ba phái đi có đáng tin hay không?”

“Một thằng lưu manh mà thôi, còn cho rằng cậu ta có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nhà họ Đường chúng ta sao?” Đường Đức Quang không cho là đúng, “Ở đây là thủ đô, không phải là thành phố C của bọn họ.”

“Ba đừng coi thường anh ta quá. Anh ta ở phố người Hoa với hai bàn tay trắng, vậy mà anh ta có thể chỉnh Trình Báo thân bại danh liệt, chết nơi đất khách quê người. Anh ta không phải là đèn cạn dầu, muỗi tuy nhỏ, đôi khi cũng có thể giết chết người.” Đường Bình Chi nghiêm túc, “Con sẽ cho người đi xem xét tình hình, Nghiêm Hiểu Văn và Trương Gia là một phen, tuyệt đối không thể để cô ta chạy thoát.”

“Nghiêm Hiểu Văn và Trương Gia không phải một phe, ba thấy bọn họ không có quan hệ gì. Trước đây ở tỉnh A, Nghiêm Hiểu Văn giúp Trương Gia đáp cầu dắt mối một lần, đó là vì nể mặt Trần Kiều chứ hai người bọn họ không có quan hệ thực tế…” Đường Đức Quang nói uyển chuyển, “Diệt khấu quá nhiều người sẽ càng lộ ra sơ hở, ba sợ…”

“Ba chưa từng không quả quyết như thế.” Đường Bình Chi nhìn ông ta với ánh mắt dò xét, “Con thật không hiểu tại sao đám gia các người lại vập vào kiểu phụ nữ như Nghiêm Hiểu Văn Trần Kiều chết trên tay cô ta, ba còn chưa rút ra bài học sao?”

“Con nói bậy bạ gì đó?” Đường Đức Quang mặt đỏ tới mang tai, có hơi chột dạ khi bị con trai không khách khí dạy dỗ, “Chú ý thái độ nói chuyện của con. Cái gì gọi là vập vào kiểu phụ nữ như cô ta? Ba và cô ta không có quan hệ gì!”

“Vậy là tốt rồi.” Đường Bình Chi nhìn sâu vào mắt ông ta, sau đó gọi điện thoại cho phụ tá của anh ta phân phó: “Tiểu Tô, gọi người đi số 16 Đức Hinh Uyển…”

“Thằng nhóc thối này! Con có ý gì?” Đường Đức Quang không ngờ bị mật của mình bị con trai nói toát ra, lập tức nhảy dựng lên muốn giật điện thoại, thẹn quá thành giận quát. “Ba, không phải ba nói không có quan hệ gì với cô ta sao? Sao lại sắp xếp cho cô ta ở Đức Hinh Uyển?” Đường Bình Chi cười lạnh nói, “Nếu ba không có quan hệ với cô ta, thì con xử lý cô ta. Ba phản ứng lớn như vậy làm cái gì?” “Đường Bình Chi, con đừng tưởng rằng con là con ba thì có thể khiêu khích ba. Ai cho con quyền giám thị ba?” Đường Đức Quang run rẩy toàn thân. Đức Hinh Uyển là nơi ông ta kim ốc tàng kiều, lại bị con trai của ông ta theo dõi, dù là ai cũng sẽ cảm thấy nổi giận không chịu nổi.

“Con không giám thị ba, con không có hứng thú đó, người con giám thị là Nghiêm Hiểu Văn.” Đường Bình Chi không đặt cơn giận của ông ta vào mắt.

Nói cách khác, lúc Đường Đức Quang vừa mới thông đồng với Nghiệm Hiểu Văn, tất cả đã rơi vào mắt con trai ông ta… Đường Bình Chi không giải thích còn tốt, anh ta vừa giải thích, ông ta càng xấu hổ.

Con trai biết chuyện của ông ta và Nghiêm Hiểu Văn, ông ta còn mặt mũi nào làm người, mặt mũi nào nhận tiếng “ba” cung kính? Có phải con trai vẫn luôn cười thầm ông ta không? Vừa cười vừa lạnh nhạt nhìn trò hề của ông ta?

“Ba yên tâm, là một người đàn ông, chơi vài người phụ nữ trẻ tuổi là chuyện bình thường, con sẽ không quan tâm đến loại chuyện này. Nhưng ba không thể chọn Nghiêm Hiểu Văn, cô ta sẽ phá hủy tiền đồ của con.” Ánh mắt Đường Bình Chi lạnh nhạt, anh ta không quan tâm Đường Đức Quang chơi bao nhiêu người phụ nữ, nếu không phải Đường Đức Quang muốn bảo vệ mạng sống của Nghiêm Hiểu Văn thì anh ta sẽ không nói toạc ra chuyện này.

Đường Đức Quang mặt đỏ tới mang tai. Ông ta đã đủ tuổi làm ông nội, lại bị con trai dạy dỗ vấn đề phụ nữ. Quan hệ cha con như đảo ngược, dù con trai nói có lý, thì ông ta cũng cảm thấy nhục nhã. “Ba luôn là một người tỉnh táo, vậy mà ba lại không từ chối được Nghiêm Hiểu Văn, xem ra cô ta có cách quyến rũ đàn ông, người phụ nữ này quá nguy hiểm, chúng ta phải diệt trừ cô ta.” Đường Bình Chị nói một cách không chút tình cảm.

Đường Đức Quang trừng to mắt như muốn ăn thịt người, nhưng cuối cùng ông ta vẫn mềm lại, hóa thành một tiếng thở dài chán nản, “Tùy con vậy.”

Đường Bình Chi mới vừa thỏa mãn gật đầu, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo nhìn chằm chằm điện thoại, “Trương Gia chạy thoát!”

“Làm sao có thể?” Đường Đức Quang luống cuống, “Cậu ta vẫn luôn ở trong sự khống chế của chúng ta, làm sao có thể chạy thoát?”

“Con đã sớm nói không nên xem thường anh ta!” Đường Bình Chi cảm giác cả đời anh ta cũng chưa nổi giận nhiều như hôm nay. Heo đồng đội ơi là heo đồng đội, anh ta sắp bị heo đồng đội bẫy chết rồi!

“Người ta phải đi không phát triển trí tuệ, đương nhiên không phải là đối thủ của anh ta, bị anh ta đùa bỡn xoay quanh, bây giờ còn làm cho anh ta chạy thoát.”

Từ khi Đường Bình Chị nói toạc chuyện của Nghiêm Hiểu Văn, Đường Đức Quang có cảm giác thấp hơn vài phần trước mặt con trai. Bây giờ con trai oán giận, ông ta không biết cãi lại như thế nào. Qua một lát, ông ta lúng túng nói: “Cậu ta không có khả năng chạy quá xa, cho thêm người đuổi theo, chắc là có thể bắt lại.”

“Không còn kịp rồi.” Giọng điệu Đường Bình Chi mỉa mai, “Anh ta được người của chú Ba đón đi, e rằng không bao lâu nữa sẽ đưa đến trước mặt ông cụ tranh công.” “Không phải, Trương Gia sẽ không để cho bản thân cậu ta đi tới một bước kia.” Đường Đức Quang cũng tỉnh táo lại, “Cậu ta không muốn chết, ở trong tay chúng ta là chết, đến trước mặt ông cụ cũng là chết, cậu ta sẽ không cam lòng bị đưa đến trước mặt ông cụ, cậu ta chỉ là lợi dụng chú Ba con, coi chú Ba con là ván cẩu, cậu ta nhất định còn có chiều sau.” Khuôn mặt Đường Bình Chi hơi bớt giận, bây giờ Đường Đức Quang mới đúng là người cha thông minh nhìn xa trông rộng của anh ta. Quả nhiên là hám sắc làm lu mờ suy nghĩ, chỉ cần nghĩ thông suốt phải diệt trừ Nghiêm Hiểu Vãn, lý trí của cha anh ta đã trở lại.

“Con sẽ cho người chú ý chỗ của chú Ba, chỉ cần Trương Gia chạy trốn, chúng ta là người đầu tiên nhận được tin. Đến lúc đó, chúng ta để anh ta chết trong tay chú Ba, tất cả dính líu của chúng ta sẽ được dọn sạch sẽ.”

“Mạng của cậu ta chỉ là râu ria, mấu chốt là không thể để cho cậu ta nói quá nhiều, người chết mà vẫn để lại khẩu cung thì cũng sẽ không có lợi cho chúng ta.”

“Anh ta từng tiếp xúc với ai?”

“Không có người của chúng ta. Con yên tâm đi, Bình Bình chỉ là giật dây, ba ngầm cho phép nó làm. Còn chuyện tìm ai làm, làm như thế nào, ba không hề nhúng ta vào, sẽ không điều tra tới trên người chúng ta.” Đường Đức Quang tự tin nói, tuy ông ta cùng chiêu con gái, nhưng không có cùng chiều tới mức mất đi lý trí, trong lòng ông ta vẫn nắm chắc được làm đến mức độ nào.

“Con nói rồi, không thể để cho người ta quăng mồi lên người Bình Bình!” Ánh mắt Đường Bình Chi đầy tức giận, “Nó có lỗi, chúng ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Ba nuôi dạy ra hai đứa con giết người, dù ông nội có thiên vị ba thì cũng sẽ không giao hết tất cả cho ba, ngược lại còn có thể thu lại quyền lực trong tay ba, vậy thì cả nhà chúng ta hoàn toàn xong rồi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky