“Bố cục lần này rất vụng về, có nhiều sơ hở, nếu xuất từ một người thì có khả năng lần này cô ta bố cục quá vội vàng. Mặc dù động tĩnh hôm nay lớn, nhưng chỉ cần Đỗ Như Tùng làm sáng tỏ chân tướng thì công ty Trung Thiên sẽ không chịu nhiều ảnh hưởng, càng không dính đến chúng ta. Cho nên, làm như vậy không có ý nghĩa gì cả.” Khúc Nhạc suy nghĩ một lát rồi nói.
Anh hơi khó hiểu, tại sao trên đời này lại có người cầm1một cái mạng dựng bố cục không có chút ý nghĩa nào, “Hay là bọn họ còn chiếu sau?”
“Em không biết có chiều sau hay không, em chỉ biết bọn họ làm như vậy không phải không có chút ý nghĩa nào, ít nhất cô ta làm em thấy chán ghét.” Triệu Hàm Như nói mà không có biểu cảm gì, “Không chỉ phá con đường tiền tài của em, còn tạt một thùng sơn đó lên xe êm, gây loạn cả công ty Trung Thiên.”
“Em cảm thấy bọn họ biết chiều nay em sẽ8ở công ty Trung Thiên?” Khúc Nhạc nhíu mày.
“Nếu không thì sao? Em không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, mấy ngày trước em hẹn chiều nay gặp Đỗ Như Tùng, bọn họ biết hành tung của em cũng không lạ. Tối qua Tô Hiểu Dương chết một cách không giải thích được, bọn họ sớm không gây muộn không gây, hết lần này tới lần khác làm khó dễ lúc em đến Trung Thiên, hiển nhiên là gây chuyện cho em xem.” Chỉ có kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp2hòi mới có thể hại mạng người, bày bố cục không ra gì. “Anh sẽ cho người đi điều tra.” “Trình Tử Ngôn đã chủ động gánh chuyện xui xẻo này rồi.” Triệu Hàm Như ôm cánh tay Khúc Nhạc, sợ anh không hiểu nên giải thích: “Loại chuyện này nên giao cho anh ấy làm. Anh ấy ở thủ đô đã nhiều năm, cái gì cũng quen thuộc hơn chúng ta.”
Hai chữ “chúng ta” đánh tan chút mất mát vừa nổi lên trong lòng Khúc Nhạc. Anh và cô là một!
“Em chuẩn bị trở4về thành phố C một chuyến.” Từ sau lần nhận thân với ông Đường, Triệu Hàm Như mơ hồ có dự định này. Trải qua chuyện chiều nay, dự định này càng thêm mãnh liệt. Cuối cùng cũng tới giờ phút quyết chiến, trở về thành phố C là tuyên chiến với Triệu Minh Vĩ và Trần Kiều, cũng là sự an ủi với Triệu Minh Hoành và Tổng Du.
“Được, anh đi cùng em.” Khúc Nhạc không chậm trễ chút nào gật đầu.
Triệu Hàm Như lắc đầu, “Em sẽ đi ngay. Nếu em nhớ không lầm thì tối nay anh phải bay đi Đức. Anh làm việc của anh đi, em có thể đi một mình.”
“Vì sao gấp như vậy?” Khúc Nhạc buông văn kiện xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triệu Hàm Như.
“Nuốt không trôi cơn nghẹn, dù là ai đang là trò quỷ, thì cũng không tách khỏi đám người ở thành phố C, cũng tới lúc phải trở về trả lại cho bọn họ rồi. Hơn nữa, tôi qua em suy nghĩ về chuyện này, em muốn nói chuyện của ông nội với bố mẹ.” Triệu Hàm Như thở dài.
“Em trở về ngã bài với Triệu Minh Vĩ? Trần Kiều còn đang tại chức, hay là chờ thêm một thời gian ngắn nữa, đợi ông Đường kéo ông ta xuống, rồi em lại ra tay với Triệu Minh Vĩ?” Khúc Nhạc hơi do dự.
Cứ như vậy, áp lực và nguy hiểm Triệu Hàm Như phải thừa nhận sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Bây giờ Trần Kiều vẫn còn lấy thúng úp voi ở tỉnh A. Nếu Triệu Hàm Như trở về mà không có bất cứ chuẩn bị bổ trí gì, chẳng may Trần Kiều quyết ý liều cho cá chết lưới rách, thì cô khó tránh bị thương.
“Đợi không nổi nữa, em đợi ngày này mười năm rồi.” Triệu Hàm Như luôn cho rằng mình là người kiên nhẫn, đã thấy thắng lợi rồi, cô lại khó kiềm chế được tâm tình của mình, “Em biết ông nội sẽ tự mình ra tay báo thù, nhưng em muốn được làm gì đó, cho nên em sẽ đi mở đường cho ông nội.”
“Anh đi cùng em.” Khúc Nhạc biết Triệu Hàm Như đã quyết định, mà thái độ của anh cũng rất kiên quyết, không cho phép sự nghi ngờ.
Không cần…”
Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, trực tiếp gọi điện thoại, “Từ Dương, giúp tôi hủy lịch đi Đức, tối nay tôi và Hàm Như bay đến thành phố C.” “Thật sự không cần!” Triệu Hàm Như kéo tay Khúc Nhạc. Cô có chút hối hận, đợi anh đi Đức rồi cô lén trở về thành phố C là được rồi, hoàn toàn không cần phải vọng động chạy tới nói cho anh biết. “Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh muốn gặp ba mẹ vợ.” Khúc Nhạc vô cùng kiên quyết nói. Triệu Hàm Như hơi do dự, trước khi kết hôn đến trước mộ ba mẹ cúng tế là sự tôn trọng của Khúc Nhạc dành cho ba mẹ, anh còn suy tính chu toàn hơn cả cô, điều này làm cô thấy xấu hổ, còn có cảm động.
Hai người đi suốt đêm đến thành phố C, không ở biệt thự nhà họ Triệu hoang phế đã lâu, mà ở một khách sạn của Hồng Hải.
“Anh nhìn kìa, đó là nhà em.” Triệu Hàm Như đứng trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh đến thành phố, chỉ vào một khối kiến trúc đen ngòm ở cách đó không xa, cười nói: “Có phải nhìn rất không hợp không?” Biệt thự nhà họ Triệu ở trung tâm thành phố, mấy năm gần đây thành phố C phát triển rất nhanh, nhiều nhà cao tầng dựng lên, tỏa ra ánh sáng lung linh dưới ánh đèn khi màn đêm buông xuống, chỉ có một góc biệt thự nhà họ Triệu là tối đen.
“Nghe nói sắp dỡ bỏ rồi…” Triệu Hàm Như cảm khái, lần trước trở về đi ngang nơi đó, đã cảm thấy vô cùng hoang phế, một khi không có ai ở nhà, nhà liền dễ dàng cũ, nơi từng mang cho cô vô số hồi ức sắp hoàn toàn biến mất trên thế giới này rồi.
“Dỡ bỏ nhà em? Chẳng lẽ lại là Trần Kiều giở trò quỷ?” Khúc Nhạc nhíu mày, anh biết căn nhà đó là nơi Triều Hàm Như trải qua thời thiếu nữ không buồn không lo, tình cảm của cô với căn nhà không thể dễ dàng dứt bỏ.
“Không biết, mặc kệ có phải là ông ta giở trò quỷ hay không, căn nhà đó đã không thích ứng với sự phát triển của thành phố, tháo dỡ là chuyện sớm hay muộn, tùy bọn họ đi.” Vẻ mặt Triệu Hàm Như bình tĩnh, nhìn không buồn giận. Mười năm qua, cô mất đi rất nhiều, cũng nhận được rất nhiều, lòng được mất đã không còn nặng nề như trước kia, ngay cả Triệu thị cô cũng có thể bỏ qua, huống chi là một căn nhà cũ. Thành thị cần phát triển, xã hội cần đi lên, không thể vì tình cảm cá nhân của cô mà không cho người ta dỡ bỏ một căn biệt thự không ở được. Cô từng cho rằng mình sẽ sống cả đời bên ba mẹ, không rời khỏi thành phố C, bây giờ xem ra chỉ cần giải quyết xong chuyện ở đây, cô sẽ không trở lại nữa.
Sau ngày tâm sự cùng ông Đường, cô mơ hồ nhận ra ông có ý định dời mộ ba mẹ và Cổ Hàm Chi về thủ đô. Người già dễ nhớ chuyện quá khứ, Cổ Hàm Chi là người mà cả đời này ông không bỏ xuống được, ông muốn hợp táng cùng bà, muốn Triệu Minh Hoành nhận tổ quy tông, nên ông sẽ không để mặc bọn họ chôn ở thành phố C.
Nếu mộ ba mẹ dời về thủ đô thì sau này cô càng không có lý do trở về thành phố C nữa. Ngày hôm sau, hai người mặc đồ đen, Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc Trịnh trọng khom người đặt hoa trước mộ ba mẹ, trong lòng có một loại cảm giác không tả được.
“Bác trai bác gái, cháu xin lỗi!” Khúc Nhạc khom sâu người, một lúc lâu không đứng dậy.
Triệu Hàm Như biết Khúc Nhạc đang xin lỗi ba mẹ thay Lý Tịnh nên không ngăn cản anh.
“Cháu và Hàm Như sắp kết hôn rồi, cho nên cháu muốn đổi cách gọi hai bác là bố mẹ.” Một lát sau, Khúc Nhạc đứng lên, đổ hai cốc rượu trước mộ. Triệu Hàm Như mỉm cười, năm xưa bố mẹ chọn con rể là Trịnh Hiệu Dương, nhưng Khúc Nhạc còn tốt hơn anh ta cả mấy trăm con phố. Nếu bố mẹ vẫn còn sống, thấy người trẻ tuổi như Khúc Nhạc, thì không biết vui vẻ như thế nào đâu.
Cô dịu dàng nhìn anh nghiêm túc thể trước mộ Triệu Minh Hoành và Tổng Du, “Bố mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt Hàm Như, không để cho cô ấy chịu một chút uất ức nào, cả đời yêu thương, che chở cô ấy…”
“Chúng ta còn chưa có kết hôn mà anh luôn mồm gọi ‘bố mẹ’, lại còn gọi rất thuận miệng.” Triệu Hàm Như trêu ghẹo.
“Chỉ còn thủ tục thôi mà. Nếu em để ý thì bây giờ chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn, vừa lúc nhờ bố mẹ làm chứng.” Khúc Nhạc thành thật nói, không có chút vui đùa nào.
Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc, chỉ coi là anh đang nổi điên nên không để ý. Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn chăm chú di ảnh bố mẹ, “Bố, con nói cho bố nghe một chuyện, bố đừng quá ngạc nhiên. Bố ruột của bố là ông Đường, con nhớ năm xưa bố thường nói ông Đường là người bổ sùng bái tôn kính nhất. Bây giờ biết ông Đường là bố ruột của bố, bố có vui hay không? Có ngạc nhiên mừng rỡ không?”
Khúc Nhạc lẳng lặng nhìn Triệu Hàm Như, nghe cô lải nhải dài dòng chuyện nhà với Triệu Minh Hoành và Tống Du bằng giọng điệu vô cùng dí dỏm, không hề giống phong cách dứt khoát ngày thường của cô.
“Còn nữa, người đàn ông mặt dày, chưa chính thức đăng ký kết hôn với con, mà dám to gan gọi ‘bố mẹ’ tên là Khúc Nhạc, là bạn trai, vị hôn phu của con. Bọn con ở bên cạnh nhau đã nhiều năm, nghĩ tới nghĩ lui cũng nên kết hôn rồi. Nếu không… con gái bố mẹ sẽ trở thành gái ế, đến lúc đó bố mẹ lại sốt ruột thay con…” Triệu Hàm Như nở nụ cười, nước mắt bất giác rơi xuống, “Con tự tìm đối tượng cho mình, không tệ lắm phải không? Anh ấy mạnh hơn Trịnh Hiệu Dương nhiều, có phải ánh mắt của con cao hơn rồi không? Lần đầu gặp gỡ, bố mẹ đừng làm khó anh ấy. Anh ấy nhát gan da mặt mỏng, nếu bố mẹ làm khó anh ấy, có khả năng con gái bố mẹ không ai thèm lấy…”
Triệu Hàm Như phảng phất như thấy được bố mẹ còn sống, Khúc Nhạc vẻ mặt thấp thỏm tới cửa gặp gia trưởng, lại bị Triệu Minh Hoành dựng rấu soi mói… ánh mắt cô trở nên dịu dàng.
Bố luồn cưng chiều cô, củ cải trắng nhà mình chăm sóc kỹ lưỡng đột nhiên bị heo ủi, chắc chắn bố sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, nhưng lại không nỡ để cô khổ sở, nên sẽ không làm khó quá mức. Đáng tiếc, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, dù cô có khát vọng như thế nào thì bây giờ bố mẹ chỉ có thể là hai tấm ảnh nho nhỏ trên bia mộ. “Bố mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đòi lại công lý cho hai người, không bỏ qua bất cứ một kẻ để tiện nào.” Ánh mắt Triệu Hàm Như trở nên nghiêm túc.
***
“Triệu Hàm Như đã trở về: Anh chắc không?” Triệu Minh Vĩ cầm điện thoại, vẻ mặt âm trầm, “Vậy thì hãy để nó ở lại thành phố C đi, tiếc là năm đó mềm lòng không tiễn nó đi gặp bố mẹ nó, nếu nó không kịp chờ đợi muốn chết thì cứ thành toàn cho nó vậy.”
Không biết đối phương nói gì mà ông ta cười lạnh, “Cho tới bây giờ mà anh còn ôm loại ảo tưởng này à? Thật nực cười! Bây giờ còn thu tay kịp sao? Chúng ta và Triệu Hàm Như đã là không chết không thôi, không bằng thừa dịp người bên trên còn có ý bảo vệ chúng ta, chúng ta buông tay đánh một trận, cho dù chết cũng muốn kéo một đứa chịu tội thay.”