Sự bình tĩnh của Khúc Nhạc kỳ thật chỉ là ngụy trang, cơn giận trong lòng anh đang cuồn cuộn như muốn xộc ra khỏi lồng ngực. Những tin tức kia bôi đen Triệu Hàm Như ấy còn độc ác hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
Triệu Hàm Như đột nhiên có cảm giác nhìn lại phía anh. Anh1mỉm cười, cho cô ánh mắt trấn an, nhưng trong lòng lại dần nặng nề. Đối phương chính là nhắm vào hôm nay để công kích Triệu Hàm Như, hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, muốn chia rẽ tinh thần của những cổ đông ở đây, anh có thể giấu được lúc này, nhưng giấu được bao lâu.
Anh8viết mấy chữ lên trên giấy đưa cho Triệu Hàm Như, tin rằng cô chỉ cần liếc mắt là sẽ hiểu.
Khúc Nhạc mặt không biểu cảm quét qua từng người ở đây, khi ánh mắt lướt qua Khúc Tòng Giản thì dừng lại thêm một giây. Việc đã đến nước này, sao anh lại không biết vai trò của2Khúc Tòng Giản trong chuyện này cho được chứ?
Anh biết Khúc Tòng Giản không thích anh, nhưng không ngờ ông lại hận anh đến mức này. Biết rất rõ rằng cô là người anh yêu nhất, để tâm nhất, vậy mà ông lại chọn phương thức như vậy để mưu hại bọn họ.
Giờ này khắc này, anh cũng nói4không nên lời rốt cuộc cảm giác trong tim mình là gì, có phẫn nộ, cũng có thất vọng, nhưng nhiều hơn hết chính là bình tĩnh cùng chết lặng, đây là cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng, không còn ôm chút mong đợi nào với người này nữa, đương nhiên sẽ trở nên lạnh tanh như vậy.
Có mấy cái lấy cớ cổ đông đi vệ sinh đi vào, khó nén nổi vẻ tức giận vọt thẳng đến trước mặt Triệu Hàm Như chất vấn: “Cô Triệu, hiện tại bên ngoài đang ầm ĩ vụ bê bối của cô, cô giải thích thế nào?”
Triệu Hàm Như vô cùng bình tĩnh: “Tôi không cho rằng tôi sẽ bị cuốn vào bê bối gì hết, nên không thể giải thích.”
“Cô tự xem đi, đây là cái gì?” Một cổ đông vừa rồi thái độ còn rất gió chiều nào xoay chiều đấy đột nhiên trở nên hung hăng, vứt chồng giấy tới trước mặt cô, đó là chồng giấy được in tin tức, chềnh ềnh trên đó là hình ảnh bất nhã của Triệu Tuyết Như, tiêu đề thì càng bắt mắt hơn: “Hình ảnh bất nhã của chị Triệu Hàm Như được phơi bày trước ánh sáng, lịch sử làm giàu của nữ vương phố Wall vẫn còn là nghi vấn”, “Nữ vương Phố Wall dùng quy tắc ngầm để thăng tiến, từng hầu chung một chồng với chị “…
“Bê bối của Triệu Tuyết Như thì liên quan gì đến tôi, đám truyền thông này vội vội vàng vàng vu cáo tôi như vậy, chỉ sợ phía sau có người giật dây rồi nhỉ?” Triệu Hàm Như nhàn nhạt liếc nhìn, bình tĩnh như không nói, dường như hoàn toàn không bị những bê bối này làm ảnh hưởng.
“Những tin tức này nói có sách mách có chứng, sao có thể là vu cáo được?” Chồng giấy rất nhanh được truyền đến trên tay từng cổ đông ở đây: “Triệu Tuyết Như không biết liêm sỉ như thế, cô có thể giữ mình sạch sẽ được sao? Huống chi cô ta cũng nói rồi, cô cũng từng làm chuyện không biết xấu hổ giống cô ta!”
“Ông Lưu, lời này của ông buồn cười quá đấy, có người nào không biết Triệu Tuyết Như có thù oán với tôi. Bố cô ta hại chết bố mẹ tôi, tôi có thù không đội trời chung với cả nhà cô ta, ngày nào cô ta chẳng bôi đen vu cáo tôi với bên ngoài chứ. Lời này nếu mà cũng tin được thì không khỏi quá coi thường IQ của người khác rồi?”
“Mặc kệ người khác IQ cao hay thấp, nhưng dân chơi cổ phiếu tin rồi, cô tự xem giá cổ phiếu đi, sau khi vụ bê bối xảy ra, cổ phiếu của Hồng Hải trượt giá. À, đừng nói là giá cổ phiếu Hồng Hải, ngay cả giá cổ phiếu IG và Trung Thiên của cô cũng đang giảm theo kìa. Tôi hỏi cô làm sao mà ăn nói được với đông đảo vậy cổ đông đây!” Một cổ đông vỗ bàn đứng dậy, lời nói của ông ta thành công khiến đại bộ phận cổ đông bắt đầu xôn xao, ngay cả Cao Ngưỡng Bình và Đỗ Như Tùng cũng đứng ngồi không yên.
Theo bọn họ nghĩ, nói gộp Triệu Hàm Như và Triệu Tuyết Như lại làm một thật sự rất buồn cười, nhưng không ngờ lại có người tin tưởng, lại còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu. Giá trị công ty của bọn họ là do giá cổ phiếu quyết định. Giá cổ phiếu tụt xuống, giá trị công ty cũng bị hạ xuống theo. Đây chính là mối tương quan lợi ích chặt chẽ giữ hai bên.
“Rồng sinh chín con, mỗi con khác biệt. Anh Cả Khúc Phong của tôi phạm pháp bị tống vào tù, nhưng không có nghĩa là tôi cũng thối nát giống như anh ta, Hàm Như có người chị họ như Triệu Tuyết Như cũng không có nghĩa là phẩm hạnh của cô cũng giống Triệu Tuyết Như. Giá cổ phiếu giảm chỉ là tạm thời, chẳng qua là có người đứng sau giở trò mà thôi. Tôi cũng muốn xem thử xem người này có thể giở trò thao túng giá cổ phiếu đến khi nào? Tôi nghĩ các vị đang ngồi đây cũng không thể đảm bảo người nhà của mình người nào người nấy đều phẩm hạnh thanh cao, không chút tì vết, đúng không?” Khúc Nhạc ung dung nói.
Anh cười mà như không cười, ý uy hiếp lộ rõ trên mặt. Nhà ai không có mấy thiếu gia ăn chơi chứ, mà nơi những thiếu gia ăn chơi ấy thích đến nhất chính là quán bar Tây Sơn. Anh muốn lấy được chứng cứ mấy chuyện lếu láo mà bọn họ hay làm cũng không khó. Mấy chuyện hư hỏng ấy mặc dù không thể dồn người ta vào chỗ chết, nhưng nếu bị người có mưu đồ vu cáo thì vẫn có thể phá hủy tiền đồ của đám thiếu gia ăn chơi ấy, còn liên lụy đến cả gia tộc của bọn họ.
Đây cũng là lấy đạo của người trả lại cho người.
Khúc Tòng Giản nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ đến mức sắc mặt tái mét: “Khúc Nhạc, con có biết con đang nói cái gì hay không? Khúc Phong là anh ruột của con, vậy mà con lại đánh đồng nó với loại phụ nữ như Triệu Tuyết Như!”
“Bố nói rất đúng, phẩm chất đạo đức của Triệu Tuyết Như có vấn đề, người bị hại chỉ mình cô ta. Còn anh Cả lại là phạm pháp, tạo thành tổn thất to lớn đến tài sản quốc gia, hại người hại mình hại nước! Tính nguy hại của hai người này chênh lệch quá lớn, con quả thật lầ không nên đánh đồng bọn họ.” Khúc Nhạc nói rất bình tĩnh, mùi thuốc súng trong đó lại khiến cho tất cả mọi người cứng lưỡi. Anh đạp Khúc Phong vào vũng bùn vẫn chưa đủ, bây giờ lại còn đạp mạnh thêm hai cú, đây là muốn trở mặt với Khúc Tòng Giản trước mặt tất cả mọi người mà.
“Khúc Nhạc, con vì một con đàn bà như vậy mà bất chấp cả tình thân luân lý cơ bản nhất hay sao?!” Khúc Tòng Giản bỗng nhiên đứng dậy, hung tợn chỉ vào Khúc Nhạc.
Trình Tử Ngôn cười lạnh: “Chú Khúc, hôm nay chúng ta chỉ bàn chuyện Triệu Hàm Như gia nhập hội đồng quản trị thôi, việc nào ra việc đó. Nếu chú muốn dạy bảo con trai thì có thể đi về nhà mà dạy. Bằng không, nếu chú nói mấy lời này ở đây thì có vẻ như Tập đoàn Hồng Hải là tài sản riêng của nhà chú rồi. Chú Khúc, xin phép nói câu chú không thích nghe, lão nhân gia chú cái gì cũng tốt, chỉ có ý thức đại cục là chưa đủ. Chú đừng quên mục đích ban đầu ông ngoại cháu để chú khởi nghiệp Tập đoàn Hồng Hải là vì quốc gia, chứ không phải vì Khúc gia các người, vì Khúc Phong và Lý Tịnh!”
Lời nói của Trình Tử Ngôn vô cùng cay nghiệt. Chuyện đã phát triển đến nước này, anh cũng hơi tức giận. Anh đã sớm biết chuyện của Triệu Tuyết Như, nhưng chuyện này cứ nhất định phải được tung ra vào thời điểm này, chắc chắn là không thóat khỏi liên quan với Khúc Tòng Giản.
Kỳ thật khi Khúc Nhạc mới bắt đầu làm chủ Tập đoàn Hồng Hải, Khúc Tòng Giản vẫn rất ủng hộ, chỉ là mấy năm gần đây lý tưởng của hai người không hợp nhau nữa. Thêm vào đó, Khúc Tòng Giản trước giờ vẫn luôn cảm thấy Khúc Nhạc quá tàn nhẫn với Khúc Phong và Lý Tịnh, hai người mới dần dần càng lúc càng xa cách, cho đến trở mặt thành thù.
Mà Trình Tử Ngôn cũng hợp tác với Khúc Nhạc đúng thời điểm Khúc Tòng Giản bắt đầu trở mặt Khúc Nhạc. Khúc Tòng Giản ngáng chân anh không ít, cho nên ấn tượng của anh đối với Khúc Tòng Giản cực kỳ kém, luôn cảm thấy ông đang bắt nạt mình tuổi trẻ, ít trải đời mà cố tình chĩa mũi nhọn vào anh. Bình thường anh luôn nhẫn nại nhưng hôm nay, nhìn thấy Khúc Nhạc đã trở mặt với ông ta rồi, Trình Tử Ngôn nói năng càng thêm không chút kiêng dè gì nữa.
“Nếu đã nói đến mức này, vậy tôi cũng nói thẳng, chúng tôi sẽ tuyệt đối không cho phép một người phụ nữ phẩm hạnh không đoan chính gia nhập hội đồng quản trị. Cậu nói đúng, Hồng Hải không phải của Khúc gia, càng không phải của Khúc Nhạc, nó vì một đứa con gái mà thần hồn điên đảo, đừng hòng làm tổn hại đến toàn bộ Tập đoàn Hồng Hải, đến lợi ích của quốc gia, lợi ích của cổ đông, tuyệt đối không cho phép các người xâm phạm.” Khúc Tòng Giản không những không giận mà còn cười: “Các người có thể tra thử giá cổ phiếu Hồng Hải xem, bây giờ đã rớt xuống mức nào rồi. Khúc Nhạc, con muốn vì bản thân mà khiến tất cả mọi người bị chôn cùng hay sao?”
“Đúng vậy, giá cổ phiếu Hồng Hải giảm mạnh, tài sản của chúng tôi cũng lập tức bị giảm mấy trăm triệu rồi!”
“Không thể nói như vậy được, năng lực của cô Triệu mọi người đều đã thấy rõ, hiện tại cô ấy cũng đã là cổ đông của Hồng Hải, vụ bê bối này thực chất không có bất kỳ quan hệ nào với cô ấy, dựa vào cái gì mà không thể gia nhập Hội đồng quản trị?”
“Nếu không, chuyện này hay là cứ để bàn sau đi, mở buổi họp báo trước để áp phong ba giá cổ phiếu đã.”
“Tất cả mọi người đều người trên cùng một chiếc thuyền, đều lo lắng vì tương lai của Hồng Hải thôi mà.”
“Đúng rồi đó, Khúc tổng, bây giờ không thể hành động theo cảm tính được.”
Phòng họp loạn hết lên, những người trước đó bị bọn họ tranh thủ lôi kéo cũng dao động, thương nhân trục lợi, giá cổ phiếu đối với bọn họ mà nói quan trọng hơn tất cả mọi thứ, mắt thấy tiền của mình bị teo lại trong thị trường chứng khoán, không ai có thể ngồi yên nổi.
Bất kể là Khúc Nhạc hay Triệu Hàm Như đều hơi nghiêm nghị, bọn họ đã tạo áp lực với người nhà của mấy cổ đông kêu gào hung hăng nhất rồi, hiện tại chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ người nhà bọn họ tới cầu cạnh thôi. Bất kể như thế nào, hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này, bằng không biến số sau này e rằng còn lớn hơn.
“Thực sự không thể bỏ phiếu ngay vào lúc này được à?”
“Đúng, bây giờ bỏ phiếu là công bằng nhất rồi! Bất luận kết quả là gì, tất cả mọi người đều chấp nhận!”
“Bây giờ câu giờ không bỏ phiếu là có ý gì? Nếu không bỏ phiếu thì tan họp đi, tất cả mọi người đều bận rộn, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi!”
“Đúng đấy, hôm nay cũng đã họp lâu như vậy rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, nếu không thì cứ giải tán trước đi?”
“Nếu không bỏ phiếu, giằng co như thế cũng chẳng bàn được gì đâu, hôm nào họp lại sau đi?”
“Bây giờ xảy ra chuyện này, bình ổn giá cổ phiếu mới là việc cấp bách trước mắt, có chuyện gì để sau hãy nói đi.”
“Khúc tổng, cậu giữ mọi người lại là có ý gì? Chúng tôi không đồng ý, các cậu liền không cho chúng tôi đi có phải không?”
“Thế này thì khinh người quá đáng rồi đấy, Khúc tổng, đây là hội đồng cổ đông, không phải hội đồng quản trị. Cậu đã độc tài ở hội đồng quản trị rồi, bây giờ chẳng lẽ còn muốn khống chế toàn bộ hội đồng cổ đông nữa ư? Độc tài chuyên quyền không phải chuyện tốt đâu!”
Phe cánh Khúc Tòng Giản vừa rồi còn ẩn nhẫn đột nhiên trở nên hùng hổ dọa người, trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Khúc Nhạc.
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy trợ lý Từ Dương của Khúc Nhạc đi đến, Khúc Tòng Giản giận dữ chỉ vào anh: “Có biết quy củ không hả? Hây là hội đồng cổ đông, cậu có thân phận gì mà dám xông vào như thế!”
Từ Dương không hề sợ hãi như trong dự liệu của ông ta, đến liếc mắt cũng không thèm liếc ông ta lấy một cái mà trực tiếp nói với Khúc Nhạc: “BOSS, Đường lão tới rồi, đã đến cửa rồi.”
Cái gì?
Đường lão? Đường lão nào cơ? Bọn họ không nghe lầm đấy chứ?
Khúc Tòng Giản ngây ra, vẻ tức giận cứng lại trên mặt, nhìn dáng vẻ vừa mừng vừa sợ của Khúc Nhạc, biểu cảm dần trở nên e sợ, Khúc Nhạc lại có thể mời được Đường lão đến ư! Anh mà lại có mặt mũi lớn như vậy ư!