“Đừng suy nghĩ lung tung!” Khúc Nhạc cười cười đứng lên, nhưng vẫn không dừng động tác mát xa chân Triệu Hàm Như lại.
“Anh đừng mát xa nữa, em không có đau như em nói.” Triệu Hàm Như đè tay Khúc Nhạc, tràn1đầy phấn khởi tiếp tục suy nghĩ miên man, “Em đột nhiên nghĩ đến chuyện ba mẹ anh không vừa ý em, một ngày nào đó sẽ quăng chi phiếu vào mặt em, cao ngạo lạnh lùng nói cô muốn bao nhiêu tiền8mới đồng ý rời khỏi con trai tôi… diễn giống như trong tivi vậy…”
Tưởng tượng ra hình ảnh này, Triệu Hàm Như vui vẻ ngã xuống giường, “Em phải kiếm nhiều tiền hơn nữa. Lúc đó, em sẽ quăng lại một tờ chi2phiếu, hỏi bọn họ muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý cho em ở bên anh.”
Ý nghĩ ngây thơ này khiến cho Triệu Hàm Như cười tít mắt. Còn Khúc Nhạc thì làm thế nào cũng cười không nổi.
“Làm sao vậy?” Triệu Hàm4Như ngừng cười, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Khúc Nhạc, ngượng ngùng nói: “Em chỉ đùa thôi…”
“Ừ, anh biết.” Khúc Nhạc gật đầu, rũ mắt che giấu vẻ chán nản.
“Anh sao vậy? Ba mẹ anh phản đối nhiều lắm hả?” Triệu Hàm Như dè dặt hỏi. Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Khúc Nhạc là lạ. Tuy anh không nói gì, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy có liên quan đến cô, bị cha mẹ chồng tương lai ghét là một chuyện tổn thương lòng tự ái.
“Không đâu. Em tốt như vậy mà.” Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vào lòng, ôm thật chặt cô, nhắm mắt giấu đi tuyệt vọng.
Hình như anh đã dùng hết sức lực toàn thân để ôm cô, khiến cô đau đớn, nhưng cô lại cắn môi nhịn, không dám giãy giụa. Anh chưa từng khác thường thế này, anh luôn độc lập, dù cha mẹ chồng tương lai có phản đối, thì anh cũng sẽ không áp lực thế này. Cô vòng tay ôm anh, đè nén nghi ngờ trong lòng.
“Hàm Như.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, ánh mắt thâm trầm giống như vòng xoáy màu đen sôi trào khiến người ta xem không hiểu cảm xúc bên trong.
“Sao thế?”
Ánh mắt của Khúc Nhạc khiến lòng Triệu Hàm Như run lên. Cô vỗ nhẹ lưng anh để trấn an. Cô không biết anh khổ sở vì chuyện gì, điều cô có thể làm chính là hoàn toàn ủng hộ cho anh.
Giây tiếp theo, cô bị anh đè xuống giường.
Trong mắt cô lướt qua vẻ ngạc nhiên, ánh mắt như nước chứa đầy tin tưởng.
Dù anh có làm gì với cô, thì cô cũng mãi mãi tin tưởng anh sẽ không gây tổn thương cho cô.
“Đừng nhìn anh như vậy…” Trong lòng Khúc Nhạc đau xót, giơ tay che mắt Triệu Hàm Như lại. Anh cho rằng mình sẽ không bao giờ lừa dối cô, phản bội cô, làm thất vọng sự tin tưởng của cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phụ cô.
Nỗi khổ sở như muốn ép anh điên lên, làm cho động tác của anh trở nên điên cuồng.
Đau đớn khiến Triệu Hàm Như nhíu mày. Bình thường, những lúc làm chuyện này, Khúc Nhạc cũng không có nhiều dịu dàng, khác một trời một vực với hình tượng tao nhã của anh. Nhưng anh chưa từng như lúc này, điên cuồng đến mức muốn nuốt cô vào bụng.
Cô rên đau đớn, rồi lập tức cắn chặt môi, nhịn sự khó chịu do anh điên cuồng va chạm. Dù là lần đầu tiên, anh cũng không làm cô đau đến thế này.
Thông qua cách này, anh truyền cho cô sự tuyệt vọng và khổ sở của mình. Anh che mắt cô lại, phảng phất như không cảm giác được cô đang chịu đựng đau đớn.
Đến khi anh tỉnh hồn, đôi môi cô đã ứa máu. Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, vẻ đau đớn trên mặt còn chưa tan đi.
“Hàm Như!” Khúc Nhạc run rẩy gọi. Đây là lần đầu tiên anh không để ý tới cảm giác của cô mà tự nhiên phát tiết, cảm giác áy náy như muốn nghiền nát anh.
Triệu Hàm Như không có phản ứng, vẫn cứ cắn chặt cánh môi đầy máu.
“Bảo bối, đừng cắn nữa…” Khúc Nhạc cuống quít rút mấy tờ giấy khăn đặt lên môi Triệu Hàm Như cầm máu. Trên cơ thể cô loang lỗ dấu vết, tất cả đều đỏ tươi dọa người. Thậm chí còn có mấy chỗ xanh tím, nhìn như vừa trải qua một trận ngược đãi vô cùng tàn ác.
Ánh mắt của Triệu Hàm Như dần dần tụ lại, nghiêm túc nhìn Khúc Nhạc.
“Đã đau như thế, sao còn không đẩy anh ra?” Sự tự trách đè nén trong lòng Khúc Nhạc. Anh tựa đầu lên vai cô, ngay cả nhìn cô anh cũng không dám.
Vừa rồi cô chiều theo anh, dù có đau đớn khó chịu cũng không kháng cự. Cô yêu anh như vậy, mà anh lại đối xử với cô như thế.
Anh từng cho rằng mình sẽ bảo vệ cô cả đời, không để cô chịu bất cứ tổn thương nào. Kết quả, người làm cô tổn thương lại là anh.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Cảm giác trên cổ mình có gì đó âm ấm, lòng Triệu Hàm Như run lên. Khúc Nhạc khóc!
Khúc Nhạc là một người đàn ông vô cùng kiên cường cao ngạo, chữ “mềm yếu” không hề có dính dáng gì tới anh. Đây là lần đầu tiên anh không khống chế được rơi nước mắt. Rốt cuộc áp lực trong anh lớn đến mức nào?
Lòng Triệu Hàm Như đau âm ỉ. Thấy Khúc Nhạc như vậy, mà cô lại bất lực, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu rồi.
“Đến lúc này mà anh còn không thể nói cho em biết có chuyện gì xảy ra sao?” Triệu Hàm Như vuốt tóc Khúc Nhạc, khàn giọng hỏi.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Cô biết anh đã lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ sụp đổ này của anh. Cô cố gắng ôm chặt anh, nhẹ nhàng dùng khuôn mặt mình cọ cọ khuôn mặt anh, an ủi liên tục: “Không sao cả, lúc nãy anh không làm em bị thương.”
Những lúc khó kiềm lòng nổi trên giường, dù có bị thương cũng không thể nào nặng được. Là do cơ thể của cô yếu ớt, lại thêm được anh nuông chiều, không quen bị anh xâm nhập ngang ngược như vậy, nên mới cảm thấy khó chịu hơn sung sướng. Vết rách trên môi nhìn thấy mà giật mình, chẳng qua là do lúc cô nhịn đau tự cắn mà thôi. Điều cô thật sự khổ sở là cũng tâm tình của anh.
Ở trước mặt của cô, anh luôn ung dung trấn định, kể cả khi cha anh bệnh, anh vội vàng về nước, sau này hai người cãi nhau chia tay, anh cũng khống chế được tâm trạng của mình. Còn chuyện lần này, chắc chắn là nghiêm trọng hơn những chuyện trước kia. Có điều, từ trước đến nay bọn họ không có gì giấu nhau, lần này anh lại không chịu nói cho cô biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Triệu Hàm Như rùng mình, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.
Cảm nhận được sự bất an của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc ôm chặt cô, kiên định nói: “Đừng sợ. Anh sẽ không làm em bị thương nữa…”
“Anh không có làm em bị thương, không sao cả.” Triệu Hàm Như nhíu mày. Tuy bình thường cô hay làm nũng ngang ngược với anh, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, cô tuyệt đối có thể phân rõ nặng nhẹ, sẽ không lửa cháy đổ thêm dầu lúc tâm trạng anh không ổn.
“Em đừng rời xa anh…” Giọng nói của Khúc Nhạc từ bên gáy Triệu Hàm Như truyền đến, lộ ra sự sợ hãi và bất an mãnh liệt.
“Em sẽ không rời xa anh.” Triệu Hàm Như giả vờ thoải mái mỉm cười, làm động vết thương trên môi, khiến cô đau hít hà.
“Sao vậy?” Khúc Nhạc đứng dậy, cẩn thận nhìn vết thương trên môi Triệu Hàm Như, trong mắt tràn đầy đau lòng và tự trách.
“Không sao, trầy da mà thôi, qua mấy ngày là lành, không có gì đáng ngạc nhiên.” Mắt Khúc Nhạc đỏ bừng, lại còn lấp lánh nước, khiến lòng cô mềm lại. Bây giờ không phải lúc làm lẫy với anh, cần phải trấn an tâm trạng của anh trước đã.
Rõ ràng là cô đang đau, mà lại còn lên dây cót an ủi anh, khiến anh càng thêm đau lòng.
“Anh đi tìm bác sĩ.”
“Anh điên rồi ? Chuyện này cũng đi tìm bác sĩ sao? Máu ngừng chảy rồi, sẽ nhanh chóng kết vảy thôi, đừng ra ngoài khiến người ta cười…” Triệu Hàm Như vội kéo tay Khúc Nhạc ngồi xuống.
Ngay cả vết rách trên môi cũng tìm bác sĩ, chỉ lãng phí tài nguyên chữa bệnh mà thôi.
“Em mệt quá, anh nằm cùng em một lát đi.” Vẻ mặt Triệu Hàm Như khẩn cầu mà trấn an nói.
Khúc Nhạc nắm gọn tay Triệu Hàm Như vào lòng bàn tay mình, ngây người ra một lát mới nói: “Ừ.”
Triệu Hàm Như thật sự mệt mỏi, vì chuẩn bị cho diễn thuyết ngày hôm nay mà không biết bao nhiêu tế bào não của cô đã chết. Khó lắm mới từ căng thẳng xuống thả lỏng, lại chạy bộ 3km, còn bị Khúc Nhạc không đầu không đuôi giày vò một trận, có thể nói là thể xác và tinh thần đều dệu dã, cho dù trong lòng bất an, không muốn bỏ mặc anh trong tâm trạng nặng nề, nhưng vẫn không thể nào chống lại được cơn buồn ngủ vẫy gọi.
Khúc Nhạc cứng người ôm Triệu Hàm Như, hô hấp của cô dần đều đặn. Cô đã chìm vào giấc mộng, nhưng anh vẫn trằn trọc.
Anh hận mình mất khống chế. Vậy mà, dù anh có tổn thương cô, thì cô vẫn như cũ tin tưởng anh.
Đồng thời, anh cũng vô cùng hận mình đã phụ sự tin tưởng của cô, kiên quyết giấu cô sự thật.
Ôm thật chặt cánh tay cô. Đúng là anh đang sợ, cô càng tin tưởng anh, thì lúc biết được sự thật, cô sẽ càng hận anh.
Đâu thể lừa cô được cả đời, cô không phải đứa ngốc dễ lừa, mà chuyện này lại có nhều người biết như vậy, anh không có khả năng khiến tất cả bọn họ câm miệng.
Chuyện năm đó giống như một thanh kiếm sắt bén treo trên đỉnh đầu anh, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào khiến cho đầu và thân anh mỗi thứ một nơi.
Anh không phải là một người có lòng tham, anh không mong gì nhiều, anh chỉ cần có cô mà thôi. Anh yêu cô nhiều năm như vậy, nhưng thời gian hai người thật sự nói yêu nhau lại mới hơn một năm. Một khoảng thời gian ngắn ngủi, trải qua rất nhiều gập gềnh, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại nổi lên. Anh có chút nghi ngờ ông trời cố ý cản trở hai người bọn họ ở bên nhau.
Dù ông trời có cố ý cản trở thì sao? Anh sẽ không buông tay!
Ánh mắt của anh hung ác nham hiểm, đè mạnh cánh tay, ôm chặt cô vào lòng.
Triệu Hàm Như bị siết không thở nổi, cau mày hừ vài tiếng, Khúc Nhạc mới hồi hồn buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi. Đây là cô gái của anh, cô gái duy nhất anh yêu. Dù cô có hận anh cả đời, thì anh cũng tuyệt đối không buông tay.
Triệu Hàm Như tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân như bị xe tải nghiền ép, không chỉ nghiền ép một lần, nhất định là nghiền ép qua lại nhiều lần, đau đến mức há mồm thở dốc cũng cảm thấy sốc hông, đành phải chậm rãi hít hở từng ngụm nhỏ.
Vị trí bên cạnh không còn độ ấm, chắc là Khúc Nhạc đã thức dậy lâu rồi. Triệu Hàm Như quay sang bên cạnh, trước cửa sổ sát đất, một bóng người tao nhã đưa lưng về phía cô.
Anh đứng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người quanh quẩn hơi thở yếu đuối tuyệt vọng. Cô siết chặt tấm chăn, nhíu chặt mày nhìn anh.