Khúc Nhạc sấy khô tóc cho Triệu Hàm Như xong thì phát hiện cô đã ngủ rồi. Khuôn mặt xinh xắn không chút đề phòng của cô khiến lòng anh mềm lại. Anh hôn lên trán cô một1cái, lấy tay làm lược, cẩn thận vuốt tóc cô.
Cái cằm nhọn hơn, vóc dáng vốn gầy gò trở nên nhẹ như lông chim. Cô không phải là người biết tự chăm sóc cho mình. Không có anh8ở bên cạnh, cô liều mạng giày vò bản thân, chỉ có như vậy mới biến mình thành dáng vẻ gầy yếu này.
Tại sao trước đây anh lại giận dỗi cô? Còn giận dỗi lâu như vậy? Anh2cắn chặt răng, trên mặt mang vẻ tự trách.
Triệu Hàm Như ngủ rất sâu, say rượu khiến cô vô cùng khát nước, mơ màng duỗi tay lên đầu giường sờ soạng.
“Em muốn tìm cái gì?” Một giọng nói4quen thuộc vang lên bên tai.
“Nước…” Cổ họng của Triệu Hàm Như ran rát, giọng điệu của người đàn ông thân thiết làm cô cảm thấy an tâm.
Một ly nước ấm áp đưa lên môi, Triệu Hàm Như cầm ly uống cạn, lúc này mới hài lòng nằm xuống.
Cô đột nhiên nhận ra có gì đó không thích hợp, là ai đang nói chuyện với cô?
Đầu còn choáng váng, chẳng lẽ là ảo giác? Triệu Hàm Như lắc lắc đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác choáng váng, lại lần nữa chạm đến cơ thể ấm áp bên cạnh.
Thật sự có người nằm cùng giường với cô!
Triệu Hàm Như hoảng sợ ngồi bật dậy, đỉnh đầu đụng phải cằm của người khác.
“Làm sao vậy?”
Khúc Nhạc mở đèn đầu giường, cau mày nhìn cô. Lúc này, anh đã gỡ mắt kính xuống, mái tóc rối bời, tức giận ngây thơ, nhìn giống một cậu học sinh trung học.
“Chúng ta…” Triệu Hàm Như ngạc nhiên nhìn Khúc Nhạc, rồi lại nhìn bản thân mình. Cô mặc áo tắm, anh mặc áo ngủ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Còn chưa tỉnh?” Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như vào trong ngực, cảm giác ôm cô rất dễ chịu.
“Nhất định là em đang nằm mơ.” Triệu Hàm Như lại lắc đầu, càng cảm thấy choáng váng, dứt khoát nằm xuống nhắm mắt lại.
Bọn họ đã chia tay! Sao Khúc Nhạc có thể nằm trên cùng một cái giường với cô, còn thân mật ôm cô như vậy? Nhất định là cô đang nằm mơ!
Cô bắt đầu nghĩ lại chuyện tối qua, từng hình ảnh đứt quãng, dường như cô gặp Khúc Nhạc, sau đó… bọn họ làm chuyện gì đó…
Cảm giác mềm mại ấm áp từ trên môi truyền đến, đầu óc Triệu Hàm Như hoàn toàn trống rỗng, không còn cách nào suy nghĩ nữa. Sao cô có thể vô sỉ mơ thấy Khúc Nhạc hôn mình?
Trong mơ cũng có thể hôn môi sao? Tuy cô cảm thấy là lạ, nhưng nghĩ đến đây là mơ, cô nên hưởng thụ thoải mái, không cần phải xấu hổ. Nghĩ như vậy, cơ thể của cô dần thả lỏng.
Triệu Hàm Như cảm nhận được sự kích động của Khúc Nhạc, thì ra ở trong mơ của cô anh cũng biết khẩn trương. Cô có chút buồn cười, lè lưỡi lướt qua làn môi anh, loáng thoáng than thở: “Khúc Nhạc, em rất nhớ anh.”
Cô chủ động hoàn toàn kích thích anh, cuối cùng anh không khống chế ham muốn của mình nữa. Cô gái anh yêu đang nằm trong vòng tay của mình, nếu anh còn nhịn được nữa thì anh không phải là đàn ông.
Áo tắm vốn mặc hờ, Khúc Nhạc gỡ ra một cách dễ dàng, anh điên cuồng in dấu hôn lên cơ thể trắng mịn mê người.
Nụ hôn này dữ dội hơn nụ hôn dịu dàng thăm dò lúc trước. Dưới thế tấn công mãnh liệt, Triệu Hàm Như hoàn toàn không có sức chống cự. Cô gần như hít thở không thông, cơ thể vì thiếu ô xi nên đột nhiên giãy giụa.
Dù đang bị kích thích về sinh lý, nhưng đến cùng anh cũng không phải là cầm thú. Thấy cô phản kháng, Khúc Nhạc buộc mình phải tỉnh táo lại, “Làm sao vậy?”
Cô không trả lời mà đẩy mạnh anh ra, chạy nhanh vào phòng tắm.
“Ọc…”
Sắc mặt Khúc Nhạc tái xanh, a. Anh bước xuống giường, nhìn Triệu Hàm Như nôn thóc nôn tháo, tức giận đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.
Triệu Hàm Như đang súc miệng, vừa ngẩng đầu thì thấy Khúc Nhạc. Cô hoảng sợ lùi ra sau, chẳng lẽ mọi thứ đều không phải là mơ? Anh thật sự xuất hiện trong phòng cô, nằm trên giường của cô?
“Có đau không?” Khúc Nhạc bóp mạnh gò má không còn bao nhiêu thịt của Triệu Hàm Như.
“Đau quá!” Triệu Hàm Như bụm mặt ai oán nhìn Khúc Nhạc. Trước đây anh luôn không nỡ thô lỗ với cô, bây giờ anh đang đang trả thù sao? Quả nhiên anh vẫn hận cô!
“Đau có nghĩa là không phải nằm mơ!” Khúc Nhạc cười lạnh, nhìn một cái là biết suy nghĩ muốn trốn tránh của cô.
“Hừ, ngây thơ tẻ nhạt!” Triệu Hàm Như không nhìn Khúc Nhạc, xem như đã tỉnh táo lại, nhưng trong lòng càng thêm lúng túng, không biết phải đối mặt với tình cảnh khó xử này như thế nào.
“Có ngây thơ tẻ nhạt bằng em không?? Rõ ràng là không biết uống rượu, còn học người ta uống. Anh vừa hôn em, em liền nôn ra. Lần một lần hai đều như thế, em cố ý phải không?”
Khúc Nhạc thật sự bị Triệu Hàm Như chọc tức rồi, anh mới hôn cô có hai lần, mà lần nào cô cũng nôn. Anh làm cô chán ghét vậy sao?
“Cái gì lần một lần hai? Chẳng lẽ là lần đầu tiên em uống rượu? Ai bảo lần đó anh dựa gần em như vậy? Tám chín phần mười là muốn xxx.” Triệu Hàm Như mờ mịt hỏi lại. Thấy vẻ mặt khó chịu của anh, cô ôm đầu nghĩ một lát, bắt đầu cãi chày cãi cối.
“Anh hôn bạn gái của mình thôi mà, xxx cái gì?” Khúc Nhạc quang minh chính đại thừa nhận.
Triệu Hàm Như nhếch môi, hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện như thế, “Lần trước anh thật sự hôn em?”
“Đúng thì thế nào?”
Triệu Hàm Như không ngờ anh lại thừa nhận, đúng là quá vô lại!
“Thì đáng đời!” Triệu Hàm Như hừ một tiếng.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt buồn bực của anh lúc đó, Triệu Hàm Như không nhịn được muốn cười. Nhất định là cảnh tượng đó đặc biệt thú vị!
“Em nói ai đáng đời?” Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như vào trong ngực.
“Nói anh chứ ai!” Triệu Hàm Như không chút sợ hãi ý cười hư hỏng giấu trong đáy mắt Khúc Nhạc. Cô nhìn chằm chằm đôi môi của anh, thấy thật quyến rũ.
“Em muốn làm gì? Đừng nghĩ dùng cái miệng mới nôn của em làm gì anh!” Khúc Nhạc đột nhiên trở nên rụt rè.
Triệu Hàm Như không nhịn được nữa, cọ cọ lung tung, cười như điên trong ngực Khúc Nhạc, “Em càng muốn làm gì anh thì sao?”
“Thì sao à? Thì anh đành phải tiếp tục chuyện vừa rồi.” Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như lên, đè cô lên giường, trong mắt lóe lên tia sáng nóng rực.
“Đầu của em choáng váng, dạ dày cũng khó chịu.” Triệu Hàm Như nhìn anh với ánh mắt đáng thương.
Đúng là biết giết phong cảnh mà!
Khúc Nhạc bị Triệu Hàm Như hành hạ đến mức không còn tức giận, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm cạnh cô. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, anh biết mình không có khả năng mặc kệ cảm giác của cô, làm ra chuyện cầm thú gì đó.
Triệu Hàm Như hài lòng tìm một vị trí thoải mái trong ngực Khúc Nhạc nằm, chóp mũi quanh quẩn thở mát lạnh của anh, khiến cô cảm thấy an tâm. Thì ra không phải là mơ, anh thật sự trở lại bên cạnh cô rồi.
“Đừng lộn xộn.” Khúc Nhạc rên một tiếng, nắm bàn tay sờ soạng lung tung của cô lại, Cô đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
“Khúc Nhạc…” Triệu Hàm Như nũng nịu gọi.
“Hả?”
“Em đau đầu quá! Tối nay em không uống được nhiều, trước đây em còn uống nhiều hơn nhưng không có khó chịu như vậy.” Triệu Hàm Như buồn buồn nói.
“Sau này không được phép uống rượu nữa! Lại còn dám khoe khoang trước mặt anh, anh hận không thể đánh cái mông của em trận.” Khúc Nhạc nghiêm nghị nói, bàn tay lại nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Triệu Hàm Như.
“Khúc Nhạc, em khát nước.”
Một ly nước ấm đưa lên miệng của Triệu Hàm Như.
“Khúc Nhạc, em đau dạ dày.”
Khúc Nhạc lập tức đứng dậy thay quần áo.
Triệu Hàm Như hoảng hốt ngồi dậy kéo chéo áo của anh, “Anh muốn đi đâu?”
“Mua thuốc dạ dày cho em. Làm sao vậy?” Thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của Triệu Hàm Như, lòng Khúc Nhạc mềm mại lạ thường.
“Anh đừng đi, em không đau dạ dày nữa.” Triệu Hàm Như nắm chặt chéo áo của Khúc Nhạc, bất lực giống hệt một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.
Khúc Nhạc ôm cô vào trong ngực, “Được, anh không đi đâu cả, anh gọi khách sạn đưa thuốc lên.”
“Không cần uống thuốc, lần nào uống rồi cũng sẽ như vậy, nôn vài lần là khỏe rồi.” Triệu Hàm Như sợ Khúc Nhạc không tin nên nói thêm vào, hai tay vòng quanh eo của anh.
Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như ra, dáng vẻ không hề dịu dàng, “Lần nào? Rốt cuộc em uống say mấy lần?”
“Em không biết. Những lúc nhớ anh không chịu nổi sẽ uống vài ly, bất giác sẽ say rượu.” Triệu Hàm Như ngượng ngùng đảo mắt nhìn quanh.
Khúc Nhạc vốn đang tức giận, nhưng lại bị lời nói của cô dập tắt lửa giận, chỉ còn lại sự dịu dàng và đau lòng.
Anh thở dài một hơi, “Hàm Như, em dỗ ngon dỗ ngọt, ngay cả sức phản kháng anh cũng không có.”
Triệu Hàm Như chớp mắt, vẻ mặt không hiểu ra sao, “Em đâu có nói gì.”
“Anh biết, cho nên lực sát thương của bộ dáng này còn lớn hơn nữa.” Khúc Nhạc ôm chặt cô, tiếp tục than thở.
“Chờ em một chút.” Triệu Hàm Như đẩy Khúc Nhạc ra chạy vào phòng tắm.
Nhìn dáng vẻ khó chịu vị nôn của cô, anh còn khó chịu hơn cả cô, “Sau này tuyệt đối không cho phép em uống rượu.”
“Mỗi đêm em đều phải uống một ly mới có thể ngủ được.” Triệu Hàm Như nhỏ giọng nói. Thấy trong mắt anh có đau lòng không chút che giấu, cô mới dám làm nũng, “Nếu không… em sẽ nhớ anh, nhớ đến mất ngủ cả đêm. Anh đừng rời xa em, được không?”
“Rốt cuộc là em đang hành hạ bản thân hay ngược đãi anh? Anh thật sự bị em ngược rồi, bây giờ anh hận không thể giết chết bản thân, em nói phải làm sao bây giờ?” Khúc Nhạc cốc trán Triệu Hàm Như, trong mắt tràn đầy hối hận.
“Nếu anh không yêu em nữa, dù em có tự sát hay tự hại mình, thì anh cũng sẽ không nhìn em một cái nào. Em sẽ không ngu ngốc cố ý hành hạ bản thân để anh tức giận. Em thật sự không khống chế được mình. Thời gian trước, ngay cả cơm em cũng ăn không nổi, bởi vì mỗi lần ăn đều nhớ tới anh nấu cơm cho em ăn, sau đó sẽ khó chịu…” Triệu Hàm Như hừ một tiếng.