Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương 242: CHE CHỞ

Tác giả: Thu Hàm Vạn Tượng
Chọn tập

“Anh, chúng ta cứ đi như vậy sao?” Trương Long nhìn bóng đêm thâm trầm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt không cam lòng. Hắn ta lăn lộn trong nước đã nhiều năm, khó lắm mới có địa vị cao ở thành phố C, vậy mà lại mất hết trong một đêm.

“Tính mạng quan trọng hay là cái tiếng lão1đại quan trọng?” Trương Gia nhấp một ngụm cà phê, dáng dấp vô cùng chín chắn. Hắn có thể cảm nhận được máy bay đang dần rơi xuống, nhìn ánh đèn thành thị trong bóng đêm, trái tim hắn dần ổn định lại.

“Anh, chúng ta vào sống ra chết nhiều năm như vậy mà nói không cần là không cần,8cũng quá tiện nghi cho lão chó già Trịnh Kính rồi!” Trương Long buồn bực nói.

“Mất thì mất, có sao đâu? Em ở trong nước chơi đao kiếm đổ máu, chỉ cần một câu nói của cấp trên là có thể làm cho em vạn kiếp bất phục, em nhìn xem trong thời gian này đã có bao nhiêu anh2em của em bị bắt rồi, chẳng lẽ em muốn đoàn tụ với bọn họ trong tù?” Trương Gia không cho là đúng nói.

“Em không thể mặc kệ bọn họ được.” Trương Long oán hận nói, với địa vị và danhh tiếng trên giang hồ của hắn ta, hắn ta không thể bỏ được cảm giác ủng hộ rầm rộ4của đàn em.

Trương Gia cảm thấy buồn cười, “Vậy em muốn quản như thế nào? Lão chó già Trịnh Kính được lệnh của Trần Kiều, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, lúc này không trốn mới là đứa ngu. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ báo thù này.”

“Anh, anh có ý kiến hay rồi à?” Trương Long vẫn luôn chán nãn cũng mỉm cười.

“Bọn họ bức hai anh em ta đến nước này thì cũng đừng mong được sống tốt. Nếu để chúng ta thuận lợi trốn đi được, thì đừng trách chúng ta bánh ít đi, bánh quy lại. Không phải Trần Kiều muốn bước lên sao? Anh sẽ gửi tư liệu trong tay anh cho cơ quan liên quan tố cáo, để xem ông ta có thể thảnh thơi bao lâu.” Trương Gia cười tao nhã lịch sự, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.

Tuy Trần Kiều là cáo già, đánh bọn họ trở tay không kịp, nhưng Trương Gia cũng không là phải là người bình thường, hắn đã có chuẩn bị từ sớm, chỉnh sửa nhược điểm của Trần Kiều và quan chức liên quan đến ông ta thành tư liệu, trong lúc chạy trốn, hắn cũng đã sai cấp cưới gửi tư liệu đi.

“Khi nào chúng ta có thể quay về?” Trương Long tràn đầy khát vọng.

“A Long, sao em lại có ý nghĩ này? Chẳng lẽ nước Mỹ không tốt sao? Không biết bao nhiêu người muốn di dân, còn em lại muốn trở về? Sau khi trở về, em sẽ làm gì? Lại làm trùm côn đồ? Nó không hề lâu dài, giống như bây giờ vậy, chỉ một câu nói của Trần Kiều, nói trở mặt liền trở mặt, nếu không phải chúng ta phản ứng nhanh, đúng lúc chạy ra, nói không chừng chúng ta đã thành cô hồn dã quỷ. Bây giờ chúng ta ra nước ngoài, có tiền trong tay, sống an ổn sống qua ngày, chẳng lẽ không được sao?”

“Chúng ta ở nước Mỹ có thể làm cái gì? Ngay cả tiếng Anh em cũng không biết…” Trương Long buồn bực nắm tóc.

“Em yên tâm đi, anh đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta sẽ sống trong phố người Hoa, không cần biết tiếng Anh. Hơn nữa, mọi chuyện có anh đây, em còn lo lắng cái gì? Sau này, nếu em muốn làm chút bán lẻ thì làm bán lẻ, nếu em không muốn ra ngoài làm thì ở nhà mở tiệm cầm đồ hoặc bao thuê*. Rồi sẽ tốt hơn thôi, em đừng lo lắng.” Trương Gia vỗ vai Trương Long trấn an. Hắn rất thương yêu người em trai này, không nỡ để em trai chịu một chút uất ức nào.

* Bao thuê: thuê nhà hoặc đất đai rồi cho người khác thuê lại.

“Anh, em…” Trương Long thở dài thở ngắn. Hắn vẫn nhớ thời gian hô mưa gọi gió ở thành phố C, cuộc sống an nhàn ở nước Mỹ vẫn kém cuộc sống ngợp trong vàng son.

“Lấy ra chút lòng tin đi, chỉ cần có hai anh em ta, thì chẳng có cửa ải nào không qua được cả. Đợi Trần Kiều rơi đài, tiếng gió thổi không mạnh nữa, chúng ta lại quay về làm hảo hán.” Trương Gia luôn dung túng Trương Long, thấy hắn buồn bực thì vội an ủi.

“Anh, hình như Triệu Hàm Như đang ở nước Mỹ?” Trương Long đột nhiên nghĩ tới chuyện này. Tuy hắn ta và Triệu Hàm Như không có mấy lần gặp nhau, nhưng hắn ta cũng biết anh trai mình chưa quên được cô gái này.

“Đúng vậy, đang ở New York.” Trương Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bực.

Không thể phủ nhận, Trương Gia còn luyến tiếc và còn tình yêu với Triệu Hàm Như. Có điều, hắn cũng biết rõ ràng cô đã thay đổi rồi, dù có thế nào thì cô cũng không chịu chấp nhận hắn.

“Đây là cơ hội tốt, năm xưa cô ta mê anh như vậy, mà anh lại không quên được cô ta, hai người dễ dàng nối lại tình xưa.” Trương Long lạc quan nói, hoàn toàn không cảm thấy năm xưa Trương Gia hại chết ba mẹ Triệu Hàm Như, cùng Triệu Tuyết Như nhục nhã tổn thương Triệu Hàm Như là có lỗi.

“Cô ta đã có bạn trai.” Trương Gia buồn bã nói, không phải hắn chưa từng mơ mộng hão huyền, mà là Triệu Hàm Như của bây giờ đã thay đổi thành mạnh mẽ lạnh lùng, cả lòng đặt trên người Khúc Nhạc, dù hắn có níu kéo thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục.

“Anh nói là thằng trai lơ Khúc Nhạc? Chẳng lẽ cô ta không biết mẹ Khúc Nhạc giết chết ba mẹ cô ta? Nói đến cùng, ngay cả Trần Kiều cũng bị lợi dụng, chúng ta là người vô tội, đầu sỏ gây nên tất cả là Lý Tịnh.” Trương Long không cho là đúng.

Trương Gia hơi động lòng, Trương Long nói không sai, dù hắn cho người giết vợ chồng Triệu Minh Hoành, cũng chỉ là làm việc theo lệnh mà thôi. Nếu Triệu Hàm Như thật sự muốn báo thù, thì nên tìm người khởi xướng và người thực hiện trả thù, chứ đừng nắm không buông người trung gian là hắn. Ngay cả Khúc Nhạc mà cô cũng có thể tha thứ, thì cô có lý do gì không tha thứ cho hắn?

“Chẳng lẽ cô ta thật sự không biết Khúc Nhạc là con trai kẻ thù của cô ta? Anh, cơ hội của anh tới rồi.” Trương Long vỗ vai Trương Gia, cười vô cùng mờ ám.

“Chắc là không có cơ hội. Cô ta luôn điều tra chuyện năm xưa, ngay cả Trần Kiều cũng phải nhô ra trở mặt với chúng ta, thì sao Lý Tịnh có thể gạt được chuyện năm đó? Anh thấy cô ta đã biết rồi, nghe nói Khúc Nhạc đẩy Lý Tịnh đến châu Phi Châu ăn cát, tám chín phần mười là đang trả thù chuyện xưa.” Trương Gia nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Người đàn ông này quá vô dụng, vì một cô gái mà tình cảm mẹ con cũng không để ý. Trước đây em nhìn không ra Triệu Hàm Như cũng là một con hồ ly tinh, có khả năng mê hoặc đàn ông điên đảo…” Trương Long há miệng, vẻ mặt ước ao, không dám nói mình cũng muốn nếm thử hương vị “hồ ly tinh“.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Trương Gia không nghe được người khác nói Triệu Hàm Như không tốt, dù cho đối phương là em trai ruột hắn yêu thương nhất.

“Anh, anh si tình thật rồi. Phụ nữ ấy mà, không có bao nhiêu người đáng tin cả. Năm xưa, anh chỉ ngủ với Triệu Tuyết Như một giấc, vậy mà cô ta không chịu tha thứ cho anh, làm ầm lên đòi chia tay nhiều năm như vậy, lại còn tìm một người đàn ông đến chọc tức anh. Loại phụ nữ này, nên cho cô ta chút dạy dỗ. Để em tìm người dạy dỗ cô ta giúp anh.” Trương Long bất mãn thay anh trai mình.

“Đừng làm loạn!” Trương Gia quát khẽ, tuy là cảnh cáo nhưng lại không có bao nhiêu uy hiếp.

“Em tự có chừng mực. Anh yên tâm, dù sao cô ta cũng là chị dâu tương lai của em, sao em có thể làm bậy với cô ta? Anh giao cho em đi. Trong vòng một tháng, em nhất định sẽ khiến cô ta trở lại bên cạnh anh.” Trương Long cợt nhã nói.

Trương Gia lắc đầu, không tỏ ý kiến vỗ vai hắn, “Đi thôi, nên xuống máy bay rồi.”

***

“Vẫn chưa có tin tức của Trương Gia, Trương Long à?” Khúc Nhạc vừa cài nút áo sơ mi, vừa nhìn Triệu Hàm Như đang cầm điện thoại ngẩn người.

“Vâng. Murs nói thế lực của ông ta không quản được phố người Hoa. Hơn nữa, thời gian trước ông ta và lão đại phố người Hoa Trình Báo vừa ầm ĩ một trận, hiện nay quan hệ hai bên rất căng, ông ta không thể cho người vào phố người Hoa được. Trương Gia và Trương Long vào phố người Hoa, chẳng khác nào bị nhét vào phạm vi thế lực của Trình Báo, được Trình Báo bảo vệ.” Triệu Hàm Như buồn bực ném điện thoại qua một bên.

Cô chân trần nhảy xuống giường, cài khuy măng sét cho Khúc Nhạc. Mấy năm trước, lúc bọn họ còn chưa sống chung với nhau, trong lần đi Pháp công tác, cô đã mua khuy măng sét kiểu dáng tiêu chuẩn này làm quà tặng anh, anh vẫn luôn mang nó cho tới ngày hôm nay.

“Lại không mang giày!” Khúc Nhạc cau mày, ôm Triệu Hàm Như lên, đặt chân cô lên chân anh, “Cẩn thận bị cảm lạnh.”

“Sao anh không buông em xuống để em mang giày?” Triệu Hàm Như giả vờ từ chối.

“Cài khuy măng sét cho anh xong rồi mang giày.” Khúc Nhạc ôm chặt Triệu Hàm Như, trong mắt là ý cười thỏa mãn. Anh cúi đầu nhìn cô giống như một cô vợ nhỏ hiền huệ ngoan ngoãn cài khuy măng sét, đeo caravat cho anh.

“Em không nên vội chuyện của Trương Gia, chờ anh trở lại rồi nói.” Khúc Nhạc đẩy kính mắt, hôn lên đỉnh đầu của Triệu Hàm Như.

“Làm sao vậy? Anh có cách ép hắn ra ngoài?” Hai mắt Triệu Hàm Như sáng lên.

“Còn chưa có cách. Hắn vừa xuống máy bay liền đi vào phố người Hoa, biến mất trong tầm mắt của Murs, chứng tỏ hắn và thế lực của phố người Hoa có liên hệ, trước đó đã được sự đồng ý che chở của Trình Báo. Nếu em tùy tiện đi trêu chọc hắn thì sẽ dẫn tới nguy hiểm. Vì vậy, lúc anh không có mặt, em không được phép điều tra chuyện này.”

“Vâng.” Triệu Hàm Như thất vọng lên tiếng, ủ rũ cúi đầu trở về.

“Đừng ủ rũ như vậy. Lúc Trương Gia còn ở trong nước, hắn đã leo lên được thế lực ở phố người Hoa. Bây giờ chúng ta đang ở New York, nhất định có thể nghĩ ra cách. Lẽ nào em không tin anh? Anh có một yêu cầu, em tạm thời đừng để ý chuyện này, chờ anh trở lại rồi nói.” Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như lại.

“Yên tâm đi, em sẽ không dễ dàng đặt mình vào nguy hiểm. Chẳng lẽ anh không tin tưởng cách làm việc của em?” Triệu Hàm Như cười khổ, dù cô có nóng lòng báo thù thì cũng không đến mức ngay cả mấy ngày cũng đợi không được.

“Anh nói nghiêm túc với em. Anh tin em, nhưng lại lo lắng em sẽ vì chuyện này mà mất lý trí.” Khúc Nhạc nâng mặt Triệu Hàm Như lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Anh có ý gì? Anh cảm thấy em sẽ mất lý trí trước mặt Trương Gia?” Triệu Hàm Như nhíu mày.

“Nói đúng hơn là anh không lo lắng về em, mà anh lo lắng hắn sẽ gây xích mích. Nhìn hắn có vẻ trung hậu, thực tế thì lòng dạ rất sâu, chỉ sợ em không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ chủ động tìm em.” Trong mắt Khúc Nhạc tràn đầy sầu lo.

“Hắn dám tới tìm em? Vậy thì thật là tốt, em còn đang muốn tìm hắn tính sổ nữa đấy!” Triệu Hàm Như cười lạnh nói, Trương Gia một mình ở nước ngoài là thời cơ ra tay tốt nhất.

“Anh sợ em vọng động như vậy. Một cô gái tay trói gà không chặt như em tính sổ với hắn như thế nào? Murs sẽ không giúp em chuyện này, sau lưng Trương Gia lại có lão đại phố người Hoa che chở. Nếu em ra tay với hắn, người thiệt thòi sẽ là em. Dù Trương Gia có tới tìm em hay không, thì em cũng phải mặc kệ hắn, chờ anh trở lại xử lý. Biết chưa?”

Chọn tập
Bình luận