Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 80: NGHI NGỜ

Tác giả: Thu Hàm Vạn Tượng
Chọn tập

Triệu Cương vui mừng nói: “Bố, Trịnh Hiệu Dương bỏ nhà đi rồi!”

Triệu Minh Vĩ nhìn hốc mắt con trai thâm quầng, biết ngay tối qua hắn ta lại ra ngoài chơi bời, vốn định1mắng mấy câu thì lại bị lời con trai thu hút: “Trịnh Hiệu Dương chẳng phải đã đi Mỹ sao? Bỏ nhà gì chứ?”

“Đúng thế mà, nghe đồn cậu ta rút đống tiền từ tài8khoản tiết kiệm ra rồi mất hút, đi được nửa tháng rồi. Lão già Trịnh Kính giờ mới hay tin, tức giận đập cả văn phòng luôn rồi!”

Triệu Minh Vĩ hoài nghi: “Mất hút? Bị2bắt cóc sao?”

Mắt Triệu Cương đầy bỉ ổi: “Không phải đâu, con điều tra được là tên đó qua Pháp, bạn gái của cậu ta bị Trịnh Kính đưa qua Pháp học, giờ cậu ta4cũng mang tiền qua đó tìm bạn gái.” Con bé Dư Mịch đó dáng người thật nóng bỏng, chẳng trách Trịnh Hiệu Dương thích mỹ nhân bỏ giang sơn.

Sắc mặt Triệu Minh Vĩ nặng nề: “Không ngờ con nhóc Triệu Hàm Như bây giờ bản lĩnh thật!”

Triệu Cương thắc mắc: “Chuyện này có liên quan gì Triệu Hàm Như chứ?”

Triệu Minh Vĩ lạnh lùng trách mắng: “Đồ ngu! Bảo mày chú ý mấy chuyện này, mày làm gì hả? Cả ngày chỉ biết ăn chơi! Đầu óc toàn rơm rác! Chuyện này trông có vẻ không liên quan đến Triệu Hàm Như, nhưng mày thử nghĩ kỹ đi, Trịnh Hiệu Dương qua Mỹ vì cái gì? Chẳng phải vì Triệu Hàm Như sao? Bố không tin trước khi đi lão Trịnh Kính không thỏa thuận gì với thằng con cả. Vì sao Trịnh Hiệu Dương đến Mỹ chưa được bao lâu thì không màng tất cả phản bội bố đi Pháp? Chắc chắn Triệu Hàm Như đã làm gì đó.

Triệu Cương cãi lại: “Trịnh Hiệu Dương vốn không thích Triệu Hàm Như, trước giờ Triệu Hàm Như cũng chẳng thích cậu ta. Lúc Trịnh Kính đưa Trịnh Hiệu Dương sang đó, con chỉ chờ xem trò hề của bọn họ. Dưa chín ép không ngọt, chắc chắn Trịnh Hiệu Dương cảm thấy không theo đuổi Triệu Hàm Như được nên quay về nối lại tình xưa, làm gì có chuyện con ngốc Triệu Hàm Như nhúng vào chứ?”

Đôi mắt Triệu Hàm Như lúc sắp ra nước ngoài như cặp mắt sói đói làm Triệu Minh Vĩ sợ hãi, bắt đầu hối hận vì mấy năm nay mình qua khinh địch: “Chuyện này không đơn giản đâu. Con liên hệ với thám tử bên New York đi, điều tra xem dạo này Triệu Hàm Như đang làm gì. Mà thôi, chuyện này để bố tự làm, thằng nhóc như con làm bố không yên tâm.”

“Bố à, con chắc chắn làm tốt chuyện này, bố yên tâm đi. Vừa khéo nhóm anh em chơi với con định qua New York định cư, chắc chắn có cách.” Triệu Cương liên tục bảo đảm, dạo này bố già đang nổi nóng, hắn ta cũng muốn cố gắng biểu hiện để lão yên lòng.

Triệu Minh Vĩ chưa kịp nói gì, cửa văn phòng bật mạnh ra. Giọng con gái làm nũng khóc nức nở: “Bố… Bố, phải làm chủ cho con…”

Triệu Minh Vĩ mệt mỏi thở dài, im lặng trừng mắt, thằng con trai và đứa con gái này đều là quỷ đòi nợ, cả đời lão ta đều bị bọn chúng liên lụy.

Triệu Tuyết Như che mặt khóc sướt mướt: “Bố, chị May nhận thông báo, nhưng trong nhóm con nhiều người quá, chỉ chọn bốn người tham gia thôi, họ lại không cho con đi… Quá đáng lắm…”

“Không ngoan ngoãn làm thiên kim tiểu thư, một hai đòi đi ca múa nhảy nhót, bị khinh rồi thấy chưa? Bố thấy con cứ rời khỏi nhóm luôn đi, với dáng người này của con thì cũng tìm được nhà môn đăng hộ đối để gả.” Triệu Minh Vĩ tức giận quát. Lão ta rất cưng đứa con gái xinh đẹp này, thấy con gái lăn lê bò lết trong giới nghệ sĩ, cảm thấy đau lòng vô cùng.

Triệu Tuyết Như rất cố chấp: “Không! Con không rời khỏi nhóm đâu! Con muốn làm ngôi sao!”

Triệu Cương chế giễu: “Nhưng em lặn lộn mấy năm rồi cũng có nổi tiếng đấy đâu. Tuổi em cũng lớn rồi, may mà khai bớt tuổi lại, nhưng dù làm thế cũng vô ích. Nhóm Thiếu nữ tụi em kiếm cơm nhờ thanh xuân, lăn lộn một, hai năm nữa nếu không nổi tiếng thì tụi em hoàn toàn out rồi!”

Triệu Tuyết Như trừng mắt liếc anh trai: “Câm miệng, miệng xui xẻo ăn mắm ăn muối!” Rồi quay sang làm nũng với Triệu Minh Vĩ: “Bố, con muốn tách ra solo. Cái nhóm tồi tàn đó, đông người, chẳng tới lượt con lộ diện đâu.”

Phiền thì phiền, nhưng Triệu Minh Vĩ vẫn là ông bố hiền chính cống, gần như đồng ý tất cả yêu cầu của con gái, hoàn toàn không ngần ngại trước đây cũng chính Triệu Tuyết Như la khóc đòi gia nhập nhóm này: “Vậy solo đi, để bố tìm người đại diện đáng tin cho con, ra mắt cho tốt.”

Triệu Tuyết Như bĩu môi, tức giận bất bình. Từ trước đến giờ lòng trả thù của cô ả rất cao: “Nhưng tham gia chương trình lần này, bố phải trút giận giúp con.”

“Con muốn trút giận thế nào?”

Triệu Tuyết Như oán hận: “Con không biết, con muốn tham gia chương trình lần này. Con không được tham gia thì đừng ai tham gia hết!”

Triệu Minh Vĩ vung tay, rất khí phách: “Chương trình gì? Con đưa đây cho bố, bố cho người tìm tổ tiết mục nói chuyện, cùng lắm thì tài trợ tiền cho họ, để họ phải mời con. Được rồi, lớn rồi còn khóc lóc sướt mướt. Triệu Cương, dẫn em gái ra ngoài đi, làm đàng hoàng chuyện bố nói đấy.”

Triệu Cương dẫn Triệu Tuyết Như ra ngoài, vẻ mặt bỉ ổi: “Anh nhớ trong nhóm tụi em có con nhỏ vóc dáng nóng bỏng, nhưng mặt lại trông baby lắm, hình như tên là Amy…”

Nhóm Thiếu nữ của Triệu Tuyết Như có 15 người, mỗi người ít nhiều gì cũng có đụng dao kéo rồi, lại mặc trang phục giống nhau, quả thật giống nhau như đúc, chẳng ai nhận được ai với ai. Ngay cả quản lý cũng nhầm các cô với nhau. Triệu Cương nhớ rõ Amy coi như đã chú ý nhóm nhạc của em gái lắm rồi.

“Muốn tán tỉnh nó?” Triệu Tuyết Như ngạo nghễ liếc nhìn anh trai, vẻ mặt cau có. Con bé Amy này nổi tiếng lắm, công ty cũng dốc sức lăng xê nó, nên cô ả rất ghét Amy.

“Vẫn là em hiểu anh, có thể giúp anh trai không đây? Đến lúc đó chắc chắn không quên em đâu.” Triệu Cương nhếch môi cười. Hắn ta vốn rất tuấn tú, mấy năm nay đắm chìm trong rượu sắc nên thân thể nhìn chẳng ra gì.

Triệu Tuyết Như cười độc ác: “Chuyện này được đó, em sẽ giúp anh, em không cần anh trả lễ gì đâu, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện. Lúc anh chơi nó phải quay video và chụp ảnh lại, sau này em sẽ dùng.”

Triệu Cương sợ hãi: “Để lại chứng cứ, nếu ông già biết giết anh mất.”

“Ngày nào bố cũng mắng anh ngu nên anh đúng là ngu thật! Lúc chụp ảnh thì chụp mặt nó thôi, chụp anh làm gì? Cứ tìm khách sạn thong thả chơi đùa, ai đoán được nam chính là ai chứ?”

Vừa nghe có kịch hay, Triệu Cương liền cười vui vẻ: “Được rồi, được rồi, nghe em hết, nhưng em phải lừa nó ra đã.”

Triệu Tuyết Như vẫy tay, dặn dò: “Ok, lúc anh tán gái, nhớ lấy ít thuốc đưa em, xong chuyện em sẽ báo cho anh ngay.”

Chọn tập
Bình luận