Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 112: NGƯỜI TÌM NGÔI SAO

Tác giả: Thu Hàm Vạn Tượng
Chọn tập

“ÔKiếm tiền nhiều nhất ở công ty trừ đầu tư thường quy của Triệu Hàm Như thì chính là giao dịch cao tầng của Khúc Nhạc. Nhóm bạn giỏi chuyên môn của anh luôn là đối tượng mà các công ty đầu tư ngân hàng lớn và công ty quỹ luôn mơ ước. Họ chịu ở lại đây là vì nể Khúc Nhạc, nếu Khúc Nhạc đi rồi, đương nhiên họ cũng không ở lại.

Trong mắt Triệu Hàm Như chứa thê lương nhìn chị ấy: “Chị Tử San thì sao, chị tìm được nơi đến chưa?”

Trần Tử1San thẳng thắn nói: “Vẫn chưa. Dù sao chị cũng không gấp, không có vị trí thích hợp với chị, chỉ phải nghỉ ngơi thong thả một hai năm, tiền kiếm đủ nhiều rồi, tiếp theo phải hưởng thụ cuộc sống, tìm về bản thân chân chính. Đợi chị nghỉ ngơi đủ rồi, nếu vẫn thấy mình vẫn còn yêu thích ngành này thì tìm nơi khác cũng không muộn.”

Triệu Hàm Như cười gượng: “Xem ra chỉ có mình em vẫn khờ khạo chẳng hay biết gì.” Cô đã nhiều lần nổi cáu với Khúc Nhạc khi8bị người ta khinh thường, luôn nói sẽ rời đi, nhưng chưa từng nghĩ rằng, người đi trước lại là anh.

“Em cũng nên chuẩn bị tốt cho tương lai của mình. Nếu em vẫn muốn công ty tiếp tục hoạt động thì nên nghĩ đến việc tuyển người đi, đổi đi những tên già đó, tạo quyền cho mình, nếu không đến lúc đó không làm người ta phục được thì đã bị động rồi.” Trần Tử San ở bên Triệu Hàm Như nhiều năm rồi, nên rất có tình cảm với em gái thiên phú cao2này. Cô không đành lòng nhìn dáng vẻ ảm đạm buồn bã của Triệu Hàm Như: “Nếu em cần, chị sẽ ở lại giúp em.”

Triệu Hàm Như cảm kích cười với cô: “Em phải nghĩ lại đã.” Mấy năm nay sống dưới bóng của Khúc Nhạc, cô chỉ chuyên tâm đầu tư phân tích, còn mạng lưới kinh doanh tất tần tật đều giao cho anh. Nếu cô thật sự tiếp nhận công ty, chưa chắc những nhà đầu tư do Khúc Nhạc kéo qua sẽ tiếp tục tin tưởng cô.

Còn nhân viên…

Triệu Hàm Như nhắm mắt4lại, biết tìm người tài hoa xuất chúng và trung thành tận tâm với cô ở nơi đâu?

Mặc dù Qua Như là đạo diễn lớn nổi tiếng trong nước, nhưng ở Hollywood cũng chỉ là người vô danh. Đại khái chỉ có ở đây ông ta mới buông mác đạo diễn nổi tiếng, là người bình dị gần gũi.

“Trần tiểu thư, đã lâu không gặp”. Qua Như mặc vest đen, nở nụ cười khiêm tốn chào hỏi Trần Tử San.

Trần Tử San cười đáp: “Đạo diễn Qua, bộ phim điện ảnh của ngài năm ngoái rất cảm động đó, tôi đi xem mà khóc mấy lần ở rạp chiếu phim. Ai cũng mong chờ bộ phim mới của ngài đấy.

Triệu Hàm Như nhìn Qua Như, lại nhìn Trần Tử San, cảm thấy hai người này diễn quá đạt, rõ ràng từng quen nhau, giờ gặp mặt lại còn giả vờ điềm nhiên như không, làm như không thân thiết.

Qua Như cười: “Đang trong quá trình chuẩn bị.” Đôi mắt ông ta nhìn Triệu Hàm Như bên cạnh Trần Tử San, cô bé này thanh thuần, trang điểm nhạt, gương mặt non trẻ đầy sức sống, thoạt nhìn chỉ có hai mươi, nhưng lại bình thản trầm ổn, hoàn toàn không có sự ngây thơ của những cô bé. Nhưng thứ hấp dẫn ông nhất chính là hơi thở kiêu ngạo và sự thành thục của cô. Là một người đạo diễn, ông có tiếng là biết nhìn người, những nữ diễn viên được ông coi trọng đều tỏa ra ánh hào quang trên sân khấu. Giờ khắc nhìn thấy Triệu Hàm Như, ông hơi vui mừng, có lẽ mình lại khai quật được khối ngọc nữa: “Đây là?”

Ánh nhìn nóng rực của Qua Như khiến Trần Tử San thấy kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô, ông ta không phải là kẻ háo sắc. Nhưng với kiểu nhìn Triệu Hàm Như chằm chằm không dời mắt của Qua Như, nếu không biết rõ tính cách nhau, suýt nữa cô đã coi ông ta như tên vô lại.

Trần Tử San giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của tôi, Triệu Hàm Như, cũng là giám đốc trong giới quỹ đầu tư . Trong giới chúng tôi, cô ấy nổi tiếng là mèo chiêu tài, tuổi nhỏ nhưng lượng tài chính quản lý trong tay lại không nhỏ. Lần trước có nói với ngài, người bạn muốn đầu tư vào giới điện ảnh chính là cô ấy.

Triệu Hàm Như khẽ gật đầu với Qua Như. Cô cũng không thích ánh mắt của ông ta, thầm nghĩ, giới giải trí đúng là loạn thật, tưởng ông ta là đạo diễn lớn chính trực, Trần Tử San lại từng quen với người này, không hiểu nổi ánh mắt của chị ấy bị gì nữa.

Qua Như vốn không lắng nghe lời giới thiệu của Trần Tử San, nhìn Triệu Hàm Như vội nói: “Cô Triệu có muốn gia nhập vào làng giải trí không?”

Triệu Hàm Như giật mình bật cười: “Tôi rất hài lòng với công việc hiện tại của mình, không có ý định vào làng giải trí, nhưng tôi lại rất muốn đầu tư vào bộ phim mới của đạo diễn Qua.”

Dù là đạo diễn nổi tiếng nhưng kêu gọi nhà đầu tư cũng không dễ. Nhà đầu tư bây giờ luôn thích kèm theo hàng loạt điều kiện lung tung rườm rà, mà Qua Như lại yêu cầu rất cao về phim của mình. Nhiều lúc ông không chịu thỏa hiệp, cho nên mỗi lần đều giày vò nhà sản xuất kêu gọi đầu tư mệt chết khiếp.

Qua Như không làm nội trợ không biết củi gạo quý cỡ nào, dường như không nghe rõ lời Triệu Hàm Như nói, ông ta không nói gì đến bộ phim mới của mình với Triệu Hàm Như mà liên tục lôi kéo cô đồng ý tiến vào giới giải trí: “Cô Triệu, tôi cho rằng cô không chỉ có ngoại hình hoàn hảo mà khí chất cũng hiếm có, nếu cô diễn vai nữ chính trong bộ phim lần này của tôi là quá hợp rồi.”

Triệu Hàm Như dở khóc dở cười: “Đạo diễn Qua, ông hiểu lầm rồi, tôi không được đào tạo chuyên nghiệp, cũng không hứng thú gì với việc diễn xuất trước ống kính, nếu có thì chính là muốn bàn đến chuyện đầu tư.”

“Không được đào tạo chuyên nghiệp cũng không sao! Tôi cần chính là người không có kinh nghiệm diễn xuất như cô, không ra vẻ nữ chính. Những diễn viên xuất thân chính quy quá giảo hoạt, thiếu vẻ đẹp thuần chất. Dưới sự hướng dẫn của tôi, cô chắc chắn sẽ phát huy vẻ đẹp của mình rất thành thục…”

Triệu Hàm Như xấu hổ. Ở trong nước, diện mạo đơn thuần ngoan ngoãn của cô rất được hoan nghênh, những mấy năm nay ở Mỹ, cô đã quen bị người ta cười mình ốm yếu, hoàn toàn không thấy mình đẹp chỗ nào cả.

“Tôi không quen diễn xuất trước mắt mọi người, điều này làm tôi cảm thấy mình giống như khỉ bị trêu đùa.”

“Diễn xuất là nghệ thuật, sao cô lại có suy nghĩ lạ lùng thế chứ?” Qua Như cảm thấy mình bị xỉ nhục rất lớn.

Triệu Hàm Như trề môi: “Vì thế tôi không phải diễn viên tốt. Nhưng tôi rất ngưỡng mộ những người diễn xuất trước ống kính, cũng rất thưởng thức công sức của đạo diễn, tôi có ý đầu tư vào đấy.”

Tính Qua Như rất cố chấp: “Nếu cô thưởng thức tôi, nên tin tưởng tôi, tôi có năng lực biến cô thành diễn viên xuất sắc. Tôi cho rằng, bộ phim mới lần này cần một cô gái như cô, một cô gái bề ngoài đơn thuần nhu nhược, nhưng có nội tâm kiên cường bất khuất và linh hồn tinh khiết nhất trên đời. Nội tâm và linh hồn là hai thứ rất khó diễn được, nên cần phải tìm được cô gái có sự đặc biệt này. Cô là cô gái tôi thấy rất hợp với nhân vật này.”

Triệu Hàm Như quả thật bật cười: “Ngại quá, ông lầm rồi, ông có nghe được câu này chưa, linh hồn của người làm ngân hàng là dơ bẩn nhất?”

Chọn tập
Bình luận